Sau khi chứng kiến Mậu Đức bị thiêu sống, sức khỏe và tinh thần Nhu Phúc vẫn luôn rệu rã, biết được tin Ninh Phúc "gả xa" lại càng buồn bã hơn, ngày ngày trốn trong phòng âm thầm rơi lệ. Bởi thế Tông Tuyển cũng không thường xuyên tới tìm nàng nữa, chỉ thi thoảng hỏi thị nữ Thụy Ca hầu hạ Nhu Phúc tình hình của nàng.
Sau đó, tình hình dường như đã có thay đổi.
"Sức khỏe của tiểu phu nhân đã tốt dần lên, chỉ là đôi khi đột nhiên rất yên tĩnh."
"Hôm nay tiểu phu nhân nói chuyện với tôi, vì không hiểu tiếng Nữ Chân, nên nàng bảo tôi dạy cho nàng."
"Tiểu phu nhân hỏi tôi chức quan và quá khứ của Bát thái tử."
"Tiểu phu nhân nói đã nhiều ngày không trông thấy Bát thái tử, hỏi tôi có phải ngài đã rời kinh thành rồi không."
Một đêm nọ, sau khi nghe thấy Thụy Ca nói câu cuối cùng này, Tông Tuyển bèn mỉm cười đặt cuốn sách trong tay xuống, quay sang lau chùi bội đao lấy xuống trên tường, dặn dò nàng: "Mời tiểu phu nhân tới đây."
Vẫn là thái độ quật cường ngang ngạch như thế, địch ý mãnh liệt của nàng thậm chí còn khiến ngọn nến trong phòng hốt hoảng lay động. Có lẽ là vì có Thụy Ca tận tâm chải chuốt, trang phục của nàng rất đẹp, lớp trang điểm trên khuôn mặt cũng không giống với các cơ thϊếp khác của y. Bọn họ tô son đỏ vẽ mày ngài, còn nàng quanh năm để mặt mộc, thứ duy nhất che phủ lên khuôn mặt ấy cũng là một lớp phòng bị như tầng sương lạnh lẽo.
Sau khi thoáng nhìn y, sự chú ý của nàng nhanh chóng bị bội đao trong tay y thu hút. Y chậm rãi lau chùi, ánh sáng sắc lạnh từ lưỡi đao chiếu thẳng vào đáy mắt nàng, bởi thế đôi mắt nàng cũng sáng rực lên.
Y lặng lẽ cười thầm trong lòng, thản nhiên như không hỏi: "Có biết ta gọi nàng đến để làm gì không?"
Nàng vô thức liếc nhìn chiếc giường trong phòng ngủ một cái, ngần ngừ đáp: "Biết."
Hiếm có khi nào nàng nhẫn nhịn được đến thế này, không ngờ vừa gọi đã tới. Đáng tiếc lại không tự biết tâm tư của mình đã bị đôi mắt thành thật tiết lộ hết.
"Ừm," Y tra đao vào vỏ, sau đó đưa cho nàng: "Cất đao vào trong tủ quần áo sát tường."
"Tủ quần áo?" Nàng ngạc nhiên hỏi: "Không phải treo trên tường sao?"
Y gật đầu: "Tủ quần áo, không sai."
Nàng nghe lời đón lấy, ngoan ngoãn cất đao vào tủ quần áo, lại xoay người nhìn y từ xa, khuôn mặt không nén được có chút căng thẳng.
"Được rồi," Y nhàn nhạt ra lệnh: "Nàng có thể quay về rồi."
Nàng lại càng khó hiểu hơn: "Quay về?"
"Phải, về phòng của nàng nghỉ ngơi đi." Tông Tuyển lại cầm cuốn sách ban nãy đặt xuống lên: "Việc cần nàng làm đã hết rồi."
Nàng như trút được gánh nặng, song bước chân chậm chạp lại thể hiện rõ sự bất cam khi kế hoạch bị phá hỏng. Ánh mắt y rơi trên trang sách, song trong lòng luôn có một con mắt quan sát nàng, dễ dàng nhìn thấu tâm lý mâu thuẫn của nàng, khiến tâm tình y thoải mái vô cùng. Nhất thời nổi hứng, y bèn trêu chọc nàng: "Còn chưa đi à? Muốn ở lại?"
Khuôn mặt nàng đỏ lên, lập tức rảo bước về phía ngoài. Đi tới bên cửa lại đột nhiên ngoảnh đầu, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi đang đọc sách gì thế?"
Y nâng quyển sách lên cho nàng nhìn bìa: ""Trinh Quán chính yếu", sách của người Hán các nàng."
Đêm hôm sau, y lại gọi nàng tới, lần này nói rõ muốn nàng thị tẩm. Sự thẹn thùng xẹt qua trong ánh mắt của nàng, song cũng không cự tuyệt, im lặng biểu thị sự đồng ý. Y mỉm cười, mệnh thị nữ bưng một chậu nước sạch lên. Yêu cầu này khiến nàng cảm thấy kì lạ, dò xét y hỏi: "Không phải đã tắm rửa rồi sao?"
Y chỉ nói: "Nửa đêm sẽ còn dùng tới."
Nàng rõ ràng vẫn không hiểu, song cũng ngại hỏi tiếp, đành nghẹn lời, bị thúc giục mãi mới đành chần chừ nằm xuống bên cạnh y, song vẫn mặc nguyên quần áo, nghiêng người quay lưng lại với y.
Y cũng chưa chạm vào nàng ngay, một lát sau cố tình giả bộ ngáy to, kì thực vẫn tỉnh như sáo giống nàng. Không phải nàng không nghi ngờ, rút ra một chiếc lông vũ trên đầu chọc mấy cái vào mũi y, song lại không biết khả năng chịu ngứa của y vượt xa sức tưởng tượng của nàng.
Lại qua một lúc, thấy y không nhúc nhích gì, giống như đã ngủ say, nàng mới nhẹ nhàng ngồi dậy, tập tễnh chạy đến trước tủ quần áo, không thể chờ nổi vội vàng kéo cánh cửa tủ ra.
"Đoàng" một tiếng, có thứ phát nổ trong tủ. Kì thực âm thanh không phải rất lớn, song giữa đêm khuya thanh tĩnh rõ ràng vô cùng. Sau đó là mùi thuốc súng nồng nặc gắt mũi phả vào mặt.
Tông Tuyển lập tức ngồi dậy, cười ha ha thắp nến.
Nhu Phúc đờ đẫn đứng lặng một hồi, sau đó mới chậm rãi xoay người, khuôn mặt sầm sì vì tức giận không thua kém gì sắc đen của khói pháo.
Cơ quan đó thực ra rất đơn giản, chỉ là một ngòi pháo nhỏ, có điều y đã mệnh người chế tạo đặc biệt, khói tỏa ra nhiều hơn bình thường.
"Nàng không biết chưa có sự đồng ý của người khác thì không được phép tự tiện động vào đồ của họ sao?" Tông Tuyển cười hỏi.
Đôi mắt nàng hồng lên, lao tới vung tay đánh đấm loạn xạ: "Ta muốn..."
"Nàng muốn gϊếŧ ta!" Tông Tuyển vừa chống đỡ vừa cười nói, chẳng bao lâu sao đã giữ chặt được đôi tay của nàng.
Nàng cũng ngừng lại, nghiêm túc nhìn y nói: "Không phải chỉ đe dọa ngươi, ta sẽ thực sự gϊếŧ ngươi."
"Ta biết." Tông Tuyển cũng thu lại ý cười, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh: "Được, chúng ta tỉ mỉ bàn bạc việc này một chút."
Tông Tuyển nhúng một chiếc khăn mặt vào nước, vắt khô rồi nhẹ nhàng lau chùi vết nhọ trên mặt Nhu Phúc. Nhu Phúc tức giận tránh đi, giãy dụa như một con cá mắc cạn.
Tông Tuyển bèn ném chiếc khăn trở lại chậu nước: "Vậy lát nữa nàng tự mình lau." Sau đó nói với nàng: "Ta biết nay tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là gϊếŧ ta. Nhưng nàng đã từng suy nghĩ chưa, nếu ta chết rồi, sau đó cho dù nàng không bị thiêu sống tuẫn táng thì cũng sẽ bị anh em của ta nạp làm thϊếp, ví dụ như tên béo Tông Bàn kia. Mà bọn họ đối xử với nàng chưa chắc đã kiên nhẫn được như ta."
"Cùng lắm thì ta cũng tự sát, chỉ cần ngươi chết." Nhu Phúc nói: "Ta sẽ không cho bất cứ kẻ nào cơ hội bắt nạt ta nữa."
Tông Tuyển hừ lạnh: "Cái chết của ta quan trọng đến thế đối với nàng sao? Ta thậm chí còn không phải quyền thần Đại Kim, gϊếŧ ta rồi, nàng có thể diệt Kim phục quốc được không? Có thể rửa sạch nỗi nhục mà gia tộc và đồng bào của nàng phải chịu không?"
Nàng lắc lắc đầu: "Đúng là không thể. Thế nhưng ngươi không phải một kẻ xấu đơn giản. Nếu để ngươi sống tiếp, ta không biết ngươi liệu sẽ còn đem đến cho ta hoặc đồng bào ta sự sỉ nhục lớn hơn nữa không."
Lời này khiến Tông Tuyển thoáng sững sờ, sau đó lại lập tức cười lớn: "Có lý, việc này tới ta cũng không biết."
"Thế nhưng," Y lại nói: "Nàng có gϊếŧ nổi ta không? Nếu là mấy trò vặt như ngày hôm nay, nàng không thắng nổi ta, sao phải vắt kiệt bộ não bé nhỏ của nàng vì những việc chắc chắn không có cơ may chiến thắng? Nếu nàng có thời gian, không bằng hãy suy nghĩ xem vì sao triều đình, biên cương và thần dân Đại Tống mà nàng luôn lấy làm tự hào, cho rằng vượt xa Đại Kim lại mất trong tay bọn "man di" như chúng ta. Hoặc về sau nàng nên sống tiếp như thế nào. Đây mới là cách làm thiết thực mà có ý nghĩa."
Nhu Phúc rũ mắt nghĩ ngợi, lại nói: "Những điều này về sau ta sẽ nghĩ. Nhưng ta sẽ không thay đổi quyết tâm gϊếŧ ngươi. Bây giờ chưa gϊếŧ nổi ngươi, ta sẽ đợi, đợi ngày cửu ca dẫn binh Bắc phạt, tự khắc sẽ có cách gϊếŧ ngươi."
Một cảnh tượng rất kỳ lạ. Giữa lúc cảnh đẹp ý vui thế này, lại cùng cơ thϊếp xinh đẹp thản nhiên thảo luận vấn đề nên gϊếŧ mình như thế nào. Tông Tuyển bất giác nở nụ cười, nhìn Nhu Phúc hỏi: "Còn không đi rửa mặt sao? Son phấn màu đen đẹp lắm đấy à?"
Lúc này nàng mới sực nhớ ra, do dự một lát, cuối cùng vẫn tự mình vắt khăn lau sạch vết bẩn trên khuôn mặt. Tông Tuyển đợi nàng rửa xong liền ôm nàng lên giường, nàng cảm nhận được ý định của y, lập tức bắt đầu kháng cự. Tông Tuyển cười nói: "Đâu phải lần đầu tiên nữa, còn phản kháng làm gì?"
Nàng mở lớn đôi mắt trong suốt của mình, nói: "Ngươi là kẻ thù của ta, không phải phu quân của ta. Ta sẽ mãi mãi kháng cự ngươi. Có lẽ ngươi có thể dùng sức mạnh ép buộc ta thị tẩm, thế nhưng sẽ luôn có một số thứ ngươi không cách nào ép buộc được."
"Ồ, ví dụ như?" Tông Tuyển hỏi.
Nàng chỉ vào trái tim của mình.