Vài tháng trước, Lý Nhu Phong trúng độc ở Trừng Châu. Sau khi bị vứt vào hố xác cả hàng vạn người thì chàng gặp gã dương bạt liệt, lập tức bị ép đi thẳng lên phương bắc, hướng đến Kiến Khang. Chàng vốn tên Lý Băng, là con út của một nhà quan ở Trừng Châu. "Nhu Phong" là tên chữ do Trừng vương Tiêu Yên ban tặng khi chàng đến tuổi đội mũ.
Tuổi thơ chàng dệt từ gấm hoa, chưa khi nào thôi sung túc, no đủ. Dẫu sinh phải thời loạn thì bên trên vẫn có phụ mẫu chăm lo, huynh trưởng bảo bọc, và Tiêu Yên nuông chiều. Nhân gian khó khăn ra sao, chàng không biết được, loạn thế sinh tồn chật vật, chàng cũng chẳng hay.
Mãi đến tận lúc chàng trở thành người cõi âm.
Người cõi âm ở trước mặt dương bạt thì chỉ là con chó mà thôi. Thậm chí, so ra còn không bằng loài chó.
Lý Nhu Phong từng lựa lúc tâm trạng gã dương bạt liệt vui vẻ để hỏi thử, xem trước đó đã gặp được mấy người cõi âm. Gã ta ngoác miệng cười lộ ra hàm răng sâu đen xỉn, xòe tay đếm: "Ba đứa, mày là thứ tư."
"Họ đâu cả rồi?"
"Đứa đầu tiên là phụ nữ, há há, nó thấy khó chấp nhận quá nên không đi theo tao, tự chịu rữa nát. Đứa thứ hai là đàn ông, nhưng cũng phế hết nửa người dưới, chả được tích sự gì thì thôi dẹp! Thứ ba là một thằng nhãi, ha ha, còn muốn gϊếŧ tao, bị tao moi ruột, rửa sạch luộc ăn rồi."
Gã ta tự biết không còn sống được bao lâu nên liên tục thúc giục Lý Nhu Phong cõng mình đến Kiến Khang. Kiến Khang lắm quý nhân, tuy mắt chàng đã tàn, nhưng ngọc tốt dù có tì vết thì vẫn tỏa sáng. Tướng mạo chàng thuộc hàng tuyệt phẩm, nhất định có thể bán giá cao. Gã liệt muốn kiếm tiền để quyên góp cho mình một ngôi phù đồ bảy tầng. Thế này thì gã của kiếp sau sẽ không rơi vào tam ác đạo [*].
[*] Hay tam ác thú, gồm ba đường dữ: Địa ngục (chịu cực hình để trả lại nghiệp báo), Ngạ quỉ (làm quỷ đói khát), Súc sanh (đầu thai thành súc vật).
Gã liệt vào chùa Đại Từ Ân ở Kiến Khang hỏi giá quyên một ngôi phù đồ bảy tầng, rồi dẫn Lý Nhu Phong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, gõ cửa từng nhà giàu sang. Người ta trả giá thấp gã còn không chịu bán. Sau cứ dùng dằng thế mãi, đâm ra chưa kịp bán đi thì bản thân đã bệnh chết.
Quãng thời gian đấy Lý Nhu Phong dùng cách xin ăn, bán chữ, chắt góp ít tiền để nuôi sống bản thân và gã liệt. Tuy đã là người cõi âm, chàng vẫn khó mà quen với cảm giác bụng rỗng. Tại chợ quỷ, chàng có nghe ngóng được chút chuyện về Bão Kê nương nương, biết nàng thường bói chữ đoán mệnh cho dân ở đây. Hơn cả là khả năng tìm người, kiếm vật không lần nào sai lệch, bởi vậy mới có tôn xưng "Bão Kê nương nương" như thế.
Song Lý Nhu Phong không biết, danh tiếng của Bão Kê nương nương trên đất Ngô vương còn vượt xa những gì chàng nghe thấy. Chẳng qua những bí mật đấy đều chỉ được truyền miệng giữa các quý nhân, dân chúng hạ đẳng khó mà hay biết.
Bão Kê nương nương từng tiên đoán, hễ hoàng đế Thế Tông của Đại Ngụy nhìn thấy thứ gì màu trắng, thì tuổi thọ chỉ còn lại chừng một tháng. Quả nhiên chưa qua bao lâu, trong hoàng cung liền xuất hiện một con quạ trắng. Đám cung nhân cũng vội bắt gϊếŧ, nhưng mấy chục ngày sau, hoàng đế Thế Tông vẫn đột tử ngay trên long sàng. Hoàng triều Đại Ngụy vốn đã rối loạn, lung lay, lập tức sụp đổ triệt để.
Tiếp đó, trước khi hạ quyết định ra tay đối phó Trừng vương Tiêu Yên, Ngô vương Tiêu Tử An từng sai Phùng Thời để Bão Kê nương nương tính thử cho một quẻ. Lời phán của Bão Kê nương nương về Tiêu Yên là bốn chữ: Cỏ thu một mùa. Quả đúng nửa năm sau, khi hoa quế rụng, trăng vừa tròn, Tiêu Tử An đã đánh bại quân Trừng vương, chiếm trọn Kiến Khang.
Quý nhân trong thành Kiến Khang ai ai cũng muốn nhờ Bão Kê nương nương tính giúp một quẻ.
Ngặt nỗi, Bão Kê nương nương tính chuẩn nhất lại là tử kỳ. Thành thử các vị quý nhân đấy có nóng lòng thử vận đến đâu thì cũng chẳng đủ can đảm mon men tới gần.
Duy chỉ có mãng phu như Dương Đăng là không sợ chết.
Phiêu kỵ tướng quân Dương Đăng đánh đâu thắng đó, uy thế lẫy lừng, thời điểm bước vào cổng lớn nhà họ Phùng thì hơi chững lại trước cảnh tượng lạ lùng.
Sát bức tường trang trí ngoài sân là một cô gái đang quỳ rạp dưới đất. Nàng mặc váy lam vải mộc, nhưng trên nền điểm xuyết hoa kim ngân trắng bỗng đâu xuất hiện vô số vết lốm đốm đỏ. Không phải thuốc màu, mà đúng là máu.
Y phục cả người cô gái rách bươm, có thể thấy rõ bên dưới là vết thương chằng chịt, vết sưng nổi rõ và vết bầm tím xanh. Hơn nửa bên mặt từ trán xuống cằm bết bệt máu khô sẫm đỏ.
Cạnh cô gái không có ai khác, chỉ thấy một tên đầy tớ đứng cúi đầu gần bậu cửa phía xa.
Dương Đăng phục trang gọn nhẹ, bên người chỉ dẫn theo hai thân binh đeo đao. Hắn nhăn mày, hỏi: "Ngươi là Trương Thúy Nga à?"
Cô gái đáp lời: "Bẩm tướng quân, nô gia chính là Trương Thúy Nga."
Dương Đăng rất ngạc nhiên: "Ngươi biết ta?"
Trương Thúy Nga nói: "Trên người tướng quân có khí hổ lang, "rồng ngự mây, hổ cưỡi gió". Chẳng bao lâu trước, trong nhà bất chợt xuất hiện một luồng gió không rõ đến từ phương nào, thần uy lẫm liệt khiến đá bay ngói lật. Nô gia liền biết tướng quân sắp tới."
Dương Đăng tất nhiên hiểu rõ những kẻ tinh thông huyền học này giỏi khua môi múa mép, làm người ta khó lòng phân biệt thật giả, nên chẳng hơi đâu vòng vo với nàng: "Ngươi đã đoán được ta tới đây, chắc cũng biết ta tìm ngươi để làm gì nhỉ."
Trương Thúy Nga dập mạnh đầu, thưa: "Xin tướng quân thứ tội, nô gia mang thương trên thân, ba hồn bảy vía không còn đúng chỗ. Nếu gắng gượng tính mệnh cho tướng quân, chỉ e khó mà chuẩn xác."
Tổng quản nội giám Phùng Thời trong cung xưa nay có tiếng xấu hay hành hạ kẻ dưới, Dương Đăng đã sớm nghe phong thanh. Thấy bộ dạng Trương Thúy Nga như vậy, hắn cũng đoán được bảy tám phần. Đoán mệnh, bói toán đều thuộc hạng giang hồ tứ chiếng thấp hèn, hắn vốn đã hơi khinh nên giễu cợt ngay: "Thiên hạ đều khen Bão Kê nương nương ngươi tính mệnh cực chuẩn, vậy sao ngay cả mình gả vào nhà chồng thế nào cũng không tính được?"
Trương Thúy Nga quỳ phục dưới đất, chẳng nhìn được biểu lộ. Chỉ nghe giọng nàng đều đều: "Đấy là mệnh của tôi rồi."
Dương Đăng không khỏi thất vọng, hóa ra Bão Kê nương cũng chẳng hơn gì thế này. Hắn hô to ra lệnh cho thân binh: "Đi thôi!"
Một chân đã bước qua ngưỡng cổng cao, đột nhiên nghe thấy âm thanh ráo hoảnh, ấm ách gọi từ sau lưng: "Thưa tướng quân!"
Dương Đăng ngoái lại, Bão Kê nương nương vẫn chưa ngẩng đầu. Nàng thì thào dặn: "Trong bảy ngày này, tướng quân cần thận trọng với tất thảy." Nàng nhấn mạnh thêm:
"Đừng đến gần mép nước."
Dương Đăng cười nhạo, sải bước mà đi.
Thấy Dương Đăng đã ra khỏi cổng, Bão Kê nương nương bèn tự mình nhỏm dậy, quát về phía Lý Nhu Phong: "Ngây ra đó làm gì! Khóa cổng lại, rồi tới đỡ ta!"
Lý Nhu Phong bị nàng quát mà giật mình, bối rối xác định phương hướng, quýnh quáng chạy ra cổng như con thỏ bị kinh hoảng. Gần cổng có khá nhiều bậc thềm, hôm nay chàng vừa vào nhà thì làm sao nhớ hết nổi? Chưa bước được mấy bước đã trượt chân, cả người ngã khuỵu.
Sau lưng lại vang lên âm thanh thờ ơ mà chết lặng: "Cứ đi thẳng tới trước."
Hai đầu gối Lý Nhu Phong đã toác ra, chàng cắn răng, sờ soạng chống đất đứng dậy, tiếp tục nhấc chân. Lần này đã khôn hơn, có bước nhanh mấy thì bàn chân vẫn dò dẫm sát mặt đất, hễ chạm vào bậc thềm thì cẩn thận giẫm lên.
Bão Kê nương nương lãnh đạm nhìn chàng hết sức chật vật dò đường, không hề lên tiếng chỉ dẫn.
Sau khi quay lại đỡ Bão Kê nương nương dậy, Lý Nhu Phong dè dặt hỏi: "Thưa phu nhân, trong sân liệu có gậy trúc hay gậy gỗ không? Tôi muốn dùng"
Bão Kê nương nương ngắt lời chàng: "Ngươi không cần thứ đó."
Lý Nhu Phong giải thích: "Như vậy đi đường sẽ..."
"Không cần."
"Vì sao?"
"Xấu."
Chàng nhất thời nghẹn họng.
Mãi tới nay chàng luôn tưởng dương bạt chỉ có đàn ông, hoàn toàn chẳng ngờ còn xuất hiện phụ nữ. Đàn ông cũng vậy phụ nữ cũng thế, giữa loạn thế người ăn thịt người, chàng đã không dám hi vọng sẽ gặp được người tốt.
So với gã dương bạt liệt lúc trước, Bão Kê nương nương đã là dễ hầu lắm rồi. Song chàng vẫn chẳng dám lơ là một giây. Bởi trong lòng chàng hiểu rõ, gã dương bạt liệt kia không thể rời bỏ chàng, nhưng Bão Kê nương nương này có thể bỏ rơi chàng bất cứ lúc nào.
Đi qua phòng tắm, Bão Kê nương nương ngồi lên giường trúc, ra lệnh: "Ngươi cũng ngồi vào đây, cuốn ống quần lên."
Lý Nhu Phong chưa hiểu, không dám ngồi ngay.
Bão Kê nương nương quát lớn: "Bảo làm gì thì làm đó đi! Lanh lợi hơn chút xem nào!"
Lý Nhu Phong lật đật ngồi xuống, vâng lời cuốn ống quần lên. Vết thương bết máu nơi đầu gối dính cả vào quần, lúc kéo ra, hàng mày đen mảnh của chàng hơi chau lại.
Bỗng chàng cảm nhận được một đôi tay đặt lên đầu gối, cơn đau kia lập tức tiêu tan. Chàng kinh ngạc bật thốt: "Phu nhân?"
"Mau cút đi lấy nước!"
Thời điểm bước ra khỏi phòng tắm, Lý Nhu Phong nghe tiếng Bão Kê nương nương đang cởi y phục. Sau khi mắt mù, đột nhiên tai, mũi, xúc cảm của chàng trở nên cực kỳ bén nhạy. Lúc này, chàng có thể nghe ra tiếng vọng sẽ sàng từ vải áo bong tróc khỏi vết thương khô máu sau lưng nàng, âm thanh khuếch đại đâm thẳng vào tai.
Cô gái lặng lẽ cởi y phục, chưa từng phát ra một tiếng than dù là nhỏ nhất.