Sức của Chu Sở Chi cũng không nhẹ, tay ta bị đánh rơi xuống giường. Ta cúi đầu nhìn, trên mu bàn tay dần ửng đỏ.
Vô cùng đau đớn.
Mà Chu Sở Chi và Lâm Nguyệt, hai người mặn nồng quấn lấy nhau, Chu Sở Chi giữ chặt hai vai Lâm Nguyệt, vẻ mặt vô cùng đau lòng:
“Nguyệt Nhi, đây không phải lỗi của nàng, nàng đừng tự trách bản thân.”
Lâm Nguyệt lắc đầu, nàng ta quay đầu lại nhìn ta một cái. Một giọt nước mắt rơi xuống từ mắt nàng ta, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, chỉ cất lời đã khiến người khác thương tiếc:
“Nếu không phải vì ta thì ngươi đã không đắc tội với Vinh Vương, Nhu Nương càng sẽ không vì ta mà sảy thai, ta mới là người có tội.”
Chu Sở Chi đau lòng ôm nàng ta vào trong ngực dịu dàng dỗ dành, hai người không kiêng nể người đang nằm trên giường là ta chút nào.
Hắn ta nói:
“Đây vốn là chuyện ngoài ý muốn, lang trung nói nàng ấy chưa từng bị thương nên ngày sau vẫn có thể có đứa nhỏ…”
Tay trái ta ở dưới chăn bông dùng sức nắm chặt tay lại. Móng tay bấm chặt vào trong lòng tay nhưng ta lại không cảm thấy đau.
Trái tim đau đớn đã khiến ta c/h/ế/t lặng.
Chu Sở Chi khiến trái tim lấp đầy hận thù.
Ngày sau ta vẫn có thể có đứa nhỏ sao?
Phu quân của ta đã c/h/ế/t thảm dưới lưỡi kiếm của hắn.
Đứa bé chưa đến được với thế giới này là cốt nhục còn sót lại của phu quân.
Sẽ không còn sau này.
Nghe những lời chối cãi của bọn họ, ta không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Tam hoàng tử Chu Sở Chi, Lâm Nguyệt, Vinh Vương Chu Ngộ Chi.
Một người ta cũng không bỏ qua.
Ta ở lại phủ Thừa tướng, ở cùng một viện với Lâm Nguyệt.
Có lẽ vì đứa nhỏ nên bây giờ Lâm Nguyệt không chỉ cảm kích ta mà còn hổ thẹn và day dứt.
Vậy nên mỗi khi Chu Sở Chi đưa cho nàng ta thứ gì tốt thì nàng ta sẽ để một phần mang đến cho ta.
Dường như như vậy là có thể đền bù.
Ta dịu dàng nhận lấy, ngữ điệu không có chút trách cứ nào. Dường như việc đứa bé này mất đi là một chuyện ngoài ý muốn, không liên quan đến bất kì ai.
Lâm Nguyệt vì áy náy và cảm kích mà không chút phòng bị nào với ta, dưới sự dẫn dụ của ta, nàng ta tâm sự với ta không ít chuyện.
Ví dụ như vô số công tử quý tộc ở thành Trường An ái mộ nàng ta như vậy nhưng nàng ta chỉ có cảm tình với Tam hoàng tử Chu Sở Chi. Nàng ta và Tam hoàng tử đã sớm tâm đầu ý hợp, hai người hẹn ước sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Lại ví dụ như, nàng ta ái mộ Chu Sở Chi nên sẽ cố gắng hết sức để trợ giúp tất cả tâm nguyện của hắn ta.
Một hoàng tử vừa có dã tâm vừa có năng lực thì sẽ có tâm nguyện như thế nào, không cần nói cũng biết.
Cho nên ta cười nắm chặt tay Lâm Nguyệt, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Nếu như có ngày đó thật, hậu cung của Tam hoàng tử sẽ ba ngàn giai lệ, ngươi thật sự muốn trở thành một trong số những nữ nhân đó sao?”
Vẻ mặt Lâm Nguyệt có hơi cô đơn.
Nhưng nàng ta nhanh chóng trở về bình thường, trên mặt nở nụ cười:
“Sở Chi đã hứa với ta, hắn chỉ thích một mình ta.”
Ha.
Nàng ta giống như ta, rơi vào tình yêu đều trở nên ngốc nghếch.
Nhưng lại có chỗ khác biệt.
Phu quân ta là người bình thường, chàng không có gánh nặng thiên hạ đặt trên vai, chàng có thể yên tâm hạnh phúc với gia đình nhỏ của chúng ta.
Nếu không có những việc ngoài ý muốn.
Có lẽ cả đời này ta và phu quân sẽ ở trên sườn núi, sinh một hai đứa nhỏ, bình thản đi hết đời này.
Đơn giản mà hạnh phúc.
Nhưng Chu Sở Chi thì không.
Một ngày nào đó hắn ta lên đến ngôi vị hoàng đế, tiền triều và hậu cung có liên hệ khăng khít với nhau, làm sao có chuyện gọi là độc sủng một người được?
Yêu giang sơn nhưng lại yêu mỹ nhân hơn, chuyện này sẽ khiến triều đình rung động, lòng dân sẽ không ổn định.
Suy nghĩ chuyện một đời một kiếp với đế vương…
Đúng là trò hề.
Nhưng…
Người ta hơi nghiêng về phía trước, tránh hai nha hoàn đang phục vụ bên cạnh, ta dùng giọng chỉ hai chúng ta mới nghe được:
“Vậy Nguyệt Nhi, ngươi muốn làm Hoàng hậu sao?”
Ta hỏi thẳng.