Sau khi nàng ta đi, ta gỡ trâm bạc trên búi tóc xuống nắm trong tay, nâng chăn đi theo sau Lâm Nguyệt.
Đây là lần đầu tiên ta gặp Tam hoàng tử điện hạ.
Khí thế hiên ngang, dung mạo tuấn kiệt, là một mỹ nam hiếm có, trên người hắn ta mang theo sự kiêu ngạo tôn quý trời sinh, ánh mắt nhìn người khác đều là ánh mắt của kẻ bề trên.
Hắn ta nhìn quanh một lượt.
Biết thân phận của ta vô cùng thấp kém nhưng vẫn nể mặt Lâm Nguyệt mà cười với ta:
“Không biết vị này là?”
Lâm Nguyệt quay đầu nhìn ta, nàng ta vội vàng đưa tay đỡ lấy cánh tay ta rồi nói:
“Đây là ân nhân cứu mạng ta, Nhu Nương.”
Sau đó lại cười với ta:
“Vị này là Tam hoàng tử điện hạ.”
Ta khẽ gật đầu với Tam hoàng tử, không hành lễ như những nha hoàn kia. Hắn ta không để ý nhiều mà lo lắng nói với Lâm Nguyệt:
“Hôm đó đổ m/á/u có dọa đến nàng không?”
Lâm Nguyệt lắc đầu, nụ cười tươi tắn.
“Chỉ là một hạ nhân mà thôi.”
Cây trâm trong tay bị ta nắm chặt, đầu trâm sắc bén đâm vào trong lòng bàn tay, ta cảm nhận được thứ gì đó dính dính đang chảy ra.
“Một… hạ nhân sao?”
Ta đột nhiên lên tiếng, Tam hoàng tử và Lâm Nguyệt đều nhìn về phía ta.
Lâm Nguyệt đưa tay lau mồ hôi trên trán ta, vẻ mặt thản nhiên:
“G/i/ế/t một hạ nhân canh cổng mà thôi, không có gì quan trọng cả. Cảnh cáo Vinh Vương một chút thôi.”
Nàng nói xong Tam hoàng tử cũng tiếp lời:
“Ta g/i/ế/t một hạ nhân thôi còn cảm thấy chưa đủ đâu. Vinh Vương bắt nạt Nguyệt Nhi, ta sẽ g/i/ế/t hết tất cả hạ nhân trong phủ hắn, nàng thấy thế nào?”
Hắn ta vừa dứt lời, nha hoàn đứng cạnh phục vụ đã nhao nhao hùa theo, không hẹn mà cùng nói:
“Điện hạ oai phong quá.”
À.
Oai phong ư?
Lấy m/á/u của người vô tội để nâng cao uy vọng của bản thân. Nếu như thật sự có thù oán, vì sao không nhằm vào kẻ cầm đầu?
Phu quân của ta.
Chàng đã làm gì sai cơ chứ?
Chỉ vì một hai lượng bạc, vì có thể cho ta và đứa nhỏ sau này có một cuộc sống tốt hơn nên mới nhận đi trông coi đình viện, chàng không làm sai bất cứ việc gì.
Sao chàng lại đáng c/h/ế/t chứ?
Cơ thể ta vô cùng đau đớn, trước mắt lại bắt đầu nhòe đi.
Nhưng ta vẫn cố chống đỡ, đi đến trước mặt Tam hoàng tử:
“Hạ nhân, đáng c/h/ế/t sao?”
Tam hoàng tử cười khẽ.
“Một hạ nhân mà thôi, c/h/ế/t thì c/h/ế/t. Có thể c/h/ế/t trong tay bản điện hạ là vinh hạnh của hắn đấy.”
Những nha hoàn đứng bên cũng bắt đầu ồn ào đệm lời:
“Cô nương là Bồ Tát sống à?”
“G/i/ế/t một hạ nhân thôi mà, đó là Tam hoàng tử đang ban ân đấy.”
“Một hạ nhân không quan trọng, g/i/ế/t thì g/i/ế/t thôi, ai bảo hắn là chó săn của Vinh Vương điện hạ chứ, lại còn bắt nạt tiểu thư nhà ta nữa.”
Hết người này đến người nọ nói.
Hết câu này đến câu khác.