Nếu không liên quan đến tình cảm, có lẽ Chu Sở Chi sẽ là một đế vương tốt.
Nhưng không may, hắn ta lại chạy theo tình cảm, vậy nên chắc chắn sẽ có lúc bị tình yêu làm mờ mắt.
Bây giờ mắt bắt đầu sáng lại rồi sao?
“Bất ngờ à?”
Ta che miệng cười, trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, tiếng cười càng trở nên điên cuồng hơn.
Cho đến khi cười cong cả lưng, ta mới từ từ dừng lại, sau đó lấy chủy thủ ra.
Mấy thị vệ đứng bên trói từng người lên kệ, hai tay hai chân bọn họ đều bị trói chặt, thuận cho ta báo thù.
“Nhu Nương, ta đối xử với ngươi tốt như vậy mà… Ngươi không có nhà để về, ta giữ ngươi lại, vậy mà ngươi lại lấy oán trả ơn!”
Lâm Nguyệt điên cuồng mắng chửi ta.
Ta lập tức đâm thủy chủ vào tay nàng ta, nàng ta đau đớn thét lên một tiếng.
Chu Sở Chi nhìn nữ nhân mình yêu chịu khổ thì điên cuồng chửi mắng ta, câu sau càng khó nghe hơn câu trước, lúc này hắn ta không còn là hoàng tử cao quý kiêu ngạo khí phái của ngày xưa nữa.
“Lấy oán trả ơn sao?”
“Lúc trước khi các ngươi g/i/ế/t phu quân ta, các ngươi có nghĩ đến ngày hôm nay không?”
“Tất cả các ngươi đều cảm thấy phu quân ta không quan trọng, thế gian này cảm thấy phu quân ta không đáng để ý, nhưng ta lại muốn đòi lại công bằng cho chàng!”
“Lâm Nguyệt, ngươi ra chủ ý. Chu Sở Chi, ngươi tự tay g/i/ế/t phu quân ta. Còn có Vinh Vương điện hạ, ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy, có rất nhiều người muốn g/i/ế/t ngươi. Nếu như lúc đó ngươi đối xử với phu quân tốt hơn, không cho người ném chàng vào bãi tha ma thì có lẽ ta sẽ không nhằm vào ngươi.”
“Ha ha ha… Ông trời có mắt, trên người các ngươi đều dính m/á/u tươi của phu quân ta, hôm nay các ngươi sẽ phải trả giá đắt vì điều đó!”
Vẻ mặt Lâm Nguyệt vô cùng khó hiểu.
“Phu quân ngươi là ai ta hoàn toàn không biết, ngươi đừng tùy tiện đẩy tội g/i/ế/t người lên đầu ta!”
Tam hoàng tử gào thét:
“Bản hoàng tử cả đời làm việc quang minh lỗi lạc, người từng g/i/ế/t đều là trừng phạt đúng tội, nếu hắn thật sự c/h/ế/t trên tay ta thì chắc chắn là do hắn làm chuyện trời đất không tha!”
Thậm chí ta còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Thù, Tuyết Nhi và Hồng Nguyện đã lao ra từ góc tối, thanh chủy thủ trong tay Lâm Thù hướng về phía Lâm Nguyệt:
“Nếu như năm đó không phải vì mẹ ngươi thì thân thể mẹ ta sẽ không trở thành thế này. Nếu không phải do ngươi thì muội muội ta cũng sẽ không ngu dại! Bây giờ ngươi lại còn cướp vị hôn phu của ta. Lâm Nguyệt, ngươi đúng là tiện nhân!”
Tuyết Nhi lau sạch nước mắt trên mặt, cuối cùng nàng ấy tháo xuống lớp ngụy trang của mình, không tiếp tục ngoan ngoãn như xưa, trên mặt chỉ còn lại sự hận thù.
Cũng đúng, từ nhỏ nữ nhi của phú thương đã được dạy đạo lý đối nhân xử thế, thương nhân là người biết nhìn sắc mặt và lòng người nhất, sao nữ nhi của hắn ta lại đơn thuần cho được.
“Lâm Nguyệt, Chu Sở Chi, nếu không phải hai người các ngươi ép cha ta quyên tiền thì cha ta sẽ không bị Vinh Vương đuổi g/i/ế/t, ta sẽ tìm hắn báo thù, hai người các ngươi cũng là hung thủ!”
Hồng Nguyện đứng cuối không nói hai lời, lập tức đâm chủy thủ xuống bả vai Chu Sở Chi.
“Đau không?”
“Đau là được rồi.”
“Muội muội ta làm gì sai? Nàng chỉ là một thị nữ dâng trà, nghe theo lời Ngũ công chúa phân phó dẫn người đến thiên địa, chuyện sau đó nàng hoàn toàn không biết.”
“Kẻ bày ra trò này rõ ràng là Vinh Vương và Ngũ công chúa, nhưng ngươi không có can đảm tìm bọn họ báo thù nên lấy muội muội ta ra khai đao.”
“Nàng nhát gan như vậy, chưa từng làm chuyện xấu gì. Vậy mà ngươi lại một kiếm g/i/ế/t nàng, một kiếm g/i/ế/t nàng!”