Tin tức được thả ra.
Bệ hạ nhanh chóng mang theo một đội thị vệ chạy đến, đến bắt gian tại giường.
Bắt được…
Nhi tử và nữ nhân của mình.
Đúng là làm trò hề cho thiên hạ, bệ hạ tức đến mức toàn thân run rẩy, lúc này ông tức giận tát mạnh vào mặt Chu Sở Chi.
Hồng Nguyện lập tức tiến lên lục soát người, nàng ấy tìm được một cây chủy thủ từ trong ống tay áo Chu Sở Chi.
“Làm sao, ngươi còn định g/i/ế/t phụ hoàng của mình rồi mang tiện nhân này rời đi sao?”
“Hay là ngươi định trực tiếp g/i/ế/t trẫm rồi đăng cơ làm Hoàng đế và cưới nữ nhân này?”
Chủy thủ sắc lạnh khiến Chu Sở Chi kinh ngạc.
Hắn ta liên tục lắc đầu:
“Nhi thần không có, sao nhi thần lại ám sát phụ hoàng được?”
Bệ hạ lại tát hắn ta thêm cái nữa.
“Không có sao?”
“Ngày đó lúc đi săn ngươi chưa từng xuất hiện ở nơi xảy ra ám sát nhưng lại tìm được ngọc bội của ngươi trên người thích khách.”
“Bây giờ ngươi xông vào hoàng cung dây dưa không rõ với nữ nhân của trẫm trong đêm tân hôn của mình, thậm chí còn mang theo cả chủy thủ, không phải ngươi muốn hành thích vua thì là gì?”
Từng lời đều như phun châu nhả ngọc.
Phụ hoàng từng yêu thương mình nhất bây giờ lại không tin tưởng mình, một nam nhân như Chu Sở Chi không khỏi đỏ mắt.
Từ đầu đến cuối ta luôn đóng vai người ngoài cuộc.
Ta yên lặng nhìn vở kịch ồn ào này bắt đầu, thỉnh thoảng còn vỗ tay.
Ta ngẩng đầu nhìn lên trời.
Phu quân của ta.
Nếu chàng có thể thấy hình ảnh này thì tốt biết bao.
Bệ hạ c/h/ế/t rồi.
Sức khỏe ông vốn không tốt, lúc nổi giận với Chu Sở Chi cũng đã đến giới hạn, sau đó lại nhận được tin Vinh Vương tạo phản, thậm chí hắn ta còn dẫn theo quân vào thành.
Hoàng thượng nghe xong lập tức phun ra một ngụm m/á/u.
Thái y vô phương cứu chữa, bệ hạ chỉ có thể dùng thời gian còn sót lại để viết chiếu thư truyền vị.
Đại nhi tử vì một nữ nhân mà chọn cách tạo phản, mang quân xông vào thành.
Tam nhi tử chạy đến hoàng cung hẹn hò với nữ nhân của mình trong đêm tân hôn.
Nhi tử ở giữa lấy thân mình ra cản đ/a/o cho ông.
Truyền hoàng vị cho ai?
Không cần nói cũng biết.
Về phần tên phế vật Vinh Vương kia, vì nóng lòng cứu người nên dẫn binh vào thành.
Nhưng phế vật vẫn chỉ là phế vật.
Chu Mộ dẫn đại đội quân mã trấn áp, thậm chí còn không xảy ra thương vong đã bắt được Vinh Vương.
Đến hừng đông, Chu Sở Chi, Lâm Nguyệt và Vinh Vương, tất cả đều sẽ bị đưa vào thiên lao.
Còn Nhị hoàng tử Chu Thượng Chi mà mọi người chưa từng xem trọng sẽ từ từ bước lên ngôi vua.
Trong thiên lao.
Một mình ta tiến vào thiên lao, lúc Lâm Nguyệt thấy ta, nàng ta đang định nói gì đó thì Chu Sở Chi đã kéo tay nàng ta lại, ánh mắt cảnh giác dõi theo ta.
“Vì sao ngươi lại có thể tự do ra vào thiên lao?”