Nàng ta nói vô cùng đáng thương, dường như muốn phát tiết hết tất cả uất ức của mình ra ngoài.
Nàng ta vốn không phải người sai trong chuyện này.
Ngược lại Chu Sở Chi và Lâm Nguyệt thường xuyên không để ý đến ánh mắt của người khác mà dính lấy nhau. Rất nhiều quan viên có mặt ở đây nghe xong đều tỏ vẻ không hài lòng.
Hoàng thượng ngồi bên trên cũng không nhịn được mà đập bàn.
“Làm càn!”
Bệ hạ nổi giận quát lớn một tiếng, sau đó giọng điệu dần dịu xuống, ông ra hiệu cho Hồng Nguyện đỡ Lâm Thù lên rồi nói:
“Lời của trẫm đều là vàng ngọc, không phải ai cũng xứng với hoàng tử của trẫm. Một thứ nữ mà thôi, lúc trước làm ra chuyện như vậy ở khu tị nạn, bây giờ lại muốn quyến rũ hoàng tộc, cho dù làm thị thϊếp cũng không xứng!”
Bệ hạ nổi giận.
Ông hạ thấp Lâm Nguyệt trước mặt mọi người, không hề để lại chút tôn nghiêm nào cho nàng ta.
Ta cứ như vậy lẳng lặng ngồi một bên xem kịch.
Đúng như ta dự đoán, Chu Sở Chi nhất định không nỡ để người trong lòng mình chịu uất ức, hắn ta lại bắt đầu che chở.
Nhưng không biết rằng hắn ta càng bảo vệ Lâm Nguyệt thì bệ hạ càng tức giận.
“Phụ hoàng, Nguyệt Nhi băng thanh ngọc khiết, nàng và nhi thần gặp nhau là vì thảo luận thơ ca, tiểu Hầu gia có thể làm chứng. Nguyệt Nhi tài năng hơn người, nhất định không phải là người xấu xa như vậy!”
Tiểu Hầu gia Chu Mộ vẫn luôn buồn bực ngồi một bên uống rượu, trong mắt hắn lúc này đã không còn sự ái mộ với Lâm Nguyệt.
Sau khi nghe vậy, hắn ta hừ lạnh một tiếng.
“Lâm Nguyệt chỉ mới mười mấy tuổi, thậm chí còn chưa đến tuổi cập kê. Những câu thơ trong hội thơ lúc trước vừa thăng trầm vừa tang thương, là cảnh giới mà cho dù ta dốc cả đời cũng không thể đạt được.”
“Một nữ tử nhỏ bé như nàng ta sao có thể viết được những câu thơ không ai sánh được như vậy?”
Cảnh vả mặt vô cùng thỏa mãn những người hâm mộ có mặt ở hiện trường như ta.
Lâm Nguyệt mở to mắt, vẻ mặt vô cùng khó tin.
Dường như nàng ta không thể ngờ tiểu Hầu gia ngày trước chỉ cần nhìn mình thôi đã đỏ mặt lúc này lại không lưu tình phơi bày bộ mặt thật của mình.
Chu Sở Chi hung dữ trừng mắt với Chu Mộ:
“Ngươi có chứng cứ gì mà nói những câu thơ này không phải do Nguyệt Nhi sáng tác?”
Lâm Nguyệt cắn môi, chỉ có thể kiên trì không chịu nhận đến c/h/ế/t.
“Những câu thơ kia đều do thần nữ sáng tác!”
Chu Mộ rất nghiêm túc, lúc này hắn lấy một tập thơ từ trong ngực ra dâng lên cho bệ hạ.
“Tập thơ này là một người bạn tốt tặng cho thần, bên trong có những câu thơ Lâm Nguyệt từng ngâm ở những hội thơ trước.”
“Trong lần hội thơ trước có yêu cầu sáng tác tại chỗ, trước khi nàng ta ngâm thơ, thần đã thấy câu thơ “Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung” kia!”
Chu Mộ càng nói càng tức giận.
Tiểu Hầu gia tài giỏi hơn người nổi tiếng là người chính trực trong thành Trường An, hắn ta luôn xem thơ ca là bạn, vậy nên khi hắn ta nói ra chuyện này, cho dù mọi người không thấy tập thơ kia nhưng gần như đều tin tưởng.
Một phần còn lại thì nể mặt Tam hoàng tử Chu Sở Chi nên đứng ở phía trung lập.
Bệ hạ đọc hết tập thơ kia rồi khép lại. Sau đó ông ấy nói Lâm Nguyệt lấy trăng làm chủ, sáng tác một bài thơ.
Nhưng tập thơ kia hoàn toàn khiến Lâm Nguyệt hoảng hồn.
Nàng ta không dám đọc bừa, không dám thể hiện khả năng làm thơ tài tình của mình tại chỗ nữa.
Đám người ngày trước ủng hộ tên tuổi của đệ nhất tài nữ thành Trường An lúc này hoàn toàn mất hết mặt mũi.
“Hừ! Trẫm không ngờ một nữ tử nhỏ bé như ngươi dám phạm tội khi quân đấy!”
Mắc tội khi quân, cho dù lúc này kéo xuống xử trảm cũng là hợp tình hợp lý.
Chu Sở Chi tiếp tục che chở, bệ hạ càng thêm tức giận, thậm chí còn trực tiếp muốn kéo Lâm Nguyệt xuống chém c/h/ế/t.