Nàng ta lập tức hành đại lễ với Hoàng thượng, sau đó nói chắc như đinh đóng cột:
“Mong bệ hạ minh giám, mong ngài có thể phái người đi điều tra những vũ nữ kia, chắc chắn ban nãy có người vào lều vải của các nàng rồi sửa lại điệu múa này.”
Nếu Lâm Nguyệt không nói lời này thì mọi người sẽ nghi ngờ nàng ta có ý muốn quyến rũ.
Nhưng vừa nói ra những lời này thì chính là có người cố ý hãm hại.
Từ trước đến nay Chu Sở Chi là người tỉnh táo thông minh, chỉ khi đυ.ng phải chuyện tình cảm mới không còn tỉnh táo.
Hắn ta cũng chủ động đi xin, nói muốn dẫn thị vệ đi điều tra rõ ràng.
Ánh mắt của bệ hạ nặng nề nhìn hai người quỳ gối trước mặt, sau đó ông quay đầu phân phó Hồng Nguyện.
“Ngươi đi điều tra.”
Hồng Nguyện hành lễ rồi dẫn một đám người đến lều vải tạm thời của những vũ nữ kia.
Thời gian chưa đến nửa chén trà, Hồng Nguyện đã cầm một cây trâm quay về.
“Vừa rồi nô tỳ phái người cẩn thận lục soát, phát hiện có trâm cài tóc của nữ nhi Lâm Thù phủ Thừa tướng.”
Chiếc trâm này vô cùng quý giá, dùng để thu mua người là tốt nhất.
Lúc này Lâm Nguyệt lại cúi người khẩn thiết:
“Mong bệ hạ minh giám!”
Chuyện liên quan đến Lâm Thù, nàng ta nhanh chóng khóc lóc quỳ xuống trước mặt bệ hạ, thế nào cũng không chịu thừa nhận mình thu mua những vũ nữ kia.
Tam hoàng tử che chở cho Lâm Nguyệt, từng câu từng chữ đều trách móc Lâm Thù.
“Mấy tháng qua ngươi không chỉ tính kế Nguyệt Nhi một lần. Bây giờ ngươi còn dám nhúng tay vào lần hiến vũ này, ngươi thật sự khiến ta thất vọng!”
“Bây giờ ngươi còn sống c/h/ế/t không thừa nhận, ngươi nhất định phải chờ đến khi vật chứng được phơi bày trước mặt mọi người rồi mới bằng lòng thừa nhận sao?”
Hắn ta mắng vô cùng khó nghe, không hề để ý rằng Lâm Thù mới là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn ta.
Lâm Thù nhẫn nhịn từ lâu cũng chỉ vì giây phút này.
Nàng ấy nhìn lướt qua ta, sau đó mới dập đầu ba cái.
“Thần nữ mong bệ hạ minh giám, chuyện thần nữ không làm, thần nữ tuyệt đối không nhận!”
Nàng vừa dứt lời Hồng Nguyện cũng lập tức lên tiếng:
“Nô tỳ cho người tra hỏi, trâm này là tiểu thư Lâm Thù dùng để đổi lấy chiếc vòng ngọc của một vũ nữ, không có hành động mua chuộc nào, còn điệu múa này chưa từng có ai nhúng tay vào.”
Nữ quan mà bệ hạ tin tưởng nhất lên tiếng, đúng lúc này Lâm Thù cũng vừa khóc vừa kể.
“Thưa bệ hạ, thần nữ có một thân muội. Từ nhỏ muội ấy bị Lâm Nguyệt đẩy xuống nước đập đầu vào đá rồi trở nên ngốc nghếch, bây giờ vẫn như một đứa bé, muội ấy thấy vòng ngọc của vũ nữ kia đẹp mắt nên muốn thần nữ lấy cho mình. Thần nữ thương muội muội, chỉ có thể dùng trâm cài tóc mẹ cho mà đổi lấy vòng ngọc để dỗ muội muội. Còn những chuyện Lâm Nguyệt nói, thần nữ không biết, cũng tuyệt đối không nhận!”
Dứt lời, nàng ta quay đầu nhìn Tam hoàng tử một cái.
“Điện hạ, chẳng lẽ ngài quên rồi sao? Người có hôn ước với ngài là Lâm Thù ta, nhưng ngài lại hết lần này đến lần khác vì Lâm Nguyệt mà khiến ta khó xử, thậm chí còn không để ý đến ánh mắt của người khác mà vào khuê phòng của nàng ta, từ trước đến nay ngài chưa từng để ý đến mặt mũi của ta, bây giờ chỉ vì hai ba câu của nàng ta mà ngài chỉ trích ta ngay trước mặt bệ hạ. Xem ra chúng ta không có duyên phận làm phu thê rồi.”
Lâm Thù vốn là một mỹ nhân, dáng vẻ thương tâm rơi lệ này của nàng ta càng khiến người khác đau lòng.
“Xin bệ hạ làm chủ giải trừ hôn ước này cho thần nữ. Nếu Tam hoàng tử đã ái mộ muội muội của thần nữ, thậm chí không nể mặt mà làm khó thần nữ hết lần này đến lần khác thì thần nữ xin chủ động từ hôn sau đó ăn chay niệm Phật, không quan tâm đến thế tục!”