Chu Thượng Chi ừ một tiếng xem như đồng ý.
Lúc hai chúng ta vừa định nói đến chuyện khác thì sau lưng lại có tiếng động vang lên.
Chu Thượng Chi là người tập võ lâu năm, hắn ta có thể nghe rõ ràng dù chỉ một tiếng động nhỏ xíu, hắn ta nhanh chóng bắt người kia ra.
Đó là một tiểu cô nương xinh đẹp.
Cung trang của nàng ấy tinh xảo chi tiết hơn so với cung nữ bình thường, có thể thấy nàng ấy khá có địa vị trong cung, nói không chừng là đại cung nữ của cung nào đó.
Cung nữ kia bị kéo ra, nàng ấy còn chưa kịp sợ hãi đã thấy vết m/á/u loang lổ trước mắt.
Ta còn tưởng nàng ấy đang sợ, nhưng lại phát hiện nàng ấy đang cố gắng kiềm chế tiếng thút thít của mình.
“Ngươi… quen cung nữ trước mắt này sao?”
Lời giống vậy, nhưng lần này đã đổi thành ta hỏi người trước mắt.
Cung nữ kia nghe vậy thì chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía ta.
Ngoài cung.
Trong tửu điếm lớn nhất thành Trường An.
Tiểu nhị của tửu điếm đón ta vào căn phòng bao lớn nhất.
Bên trong phòng, một tay Chu Thượng Chi để sau lưng, hắn ta đứng trước cửa sổ.
Có lẽ vì là người của hoàng thất nên quanh người lúc nào cũng có hơi thở quyền quý.
Dáng vẻ của Chu Sở Chi tuấn tú, văn võ song toàn. Nhưng có lẽ vì vẫn còn trẻ nên phương diện đối nhân xử thế vẫn chưa đủ chín chắn.
Nhị hoàng tử Chu Thượng Chi thì khác.
Tuy mẫu phi hắn có thân phận thấp, toàn bộ hoàng cung đều không quá để ý đến hắn, nhưng vị này mới là người thông minh hơn người, cũng là người có tâm tư sâu nhất.
Nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, hắn ta lợi dụng khuyết điểm của mình, rời khỏi trận tranh đấu ngôi vị này, chỉ đứng ngoài quan sát nhi tử của Hoàng hậu, Vinh Vương điện hạ và Tam hoàng tử Chu Sở Chi, nhi tử của sủng phi đấu nhau, chờ đến khi hai người họ đều tổn thất rồi mới tham gia, cuối cùng trở thành người chiến thắng.
Không để lộ trước mặt người đời.
Trong mắt mọi người, hắn ta là một quân tử dịu dàng như ngọc, nhưng thật ra hắn ta lại là một hoàng tử điện hạ có tâm cơ rất sâu.
Nếu không hắn ta sẽ không xuất hiện ở nơi ta tế bái phu quân, càng không kết đồng minh với ta.
Hắn ta giúp ta báo thù, ta giúp hắn ta trèo lên ngôi vị trên cao kia.
Nếu như Chu Thượng Chi thành đế vương, vậy thì Chu Sở Chi, Lâm Nguyệt và Vinh Vương đều sẽ thành vật phẩm hiến tế cho phu quân ta.
Tất cả mọi người đều nói phu quân ta là nhân vật không quan trọng.
Vậy ta càng phải khiến cho những người này nhớ kỹ phu quân ta là ai!
Nghe được tiếng động phía sau, hắn ta quay đầu lại nhìn.
“Nhu Nương, bảy ngày sau phụ hoàng sẽ đến bãi săn hoàng gia để đi săn.”
Ta không lập tức trả lời.
Hắn ta đã phái người đưa tin cho ta thì nhất định là có chuyện gì đó quan trọng.
Lần đi săn này sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Ta chậm rãi ngồi xuống rót một chén trà, sau đó từ từ chờ hắn ta nói tiếp.
Chu Thượng Chi ngồi xuống trước mặt ta, sau đó lấy một phong thư từ ống tay áo ra đưa cho ta.
“Lần đi săn này của hoàng thất, Vinh Vương chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên. Hắn ta mua được cao thủ trong giang hồ, muốn dùng chiêu anh dũng hộ giá.”
Ta hơi nhíu mày, nhanh chóng hiểu được ý của hắn:
“Ý của điện hạ là chúng ta làm chim sẻ đứng sau?”
Chu Thượng Chi lắc đầu, hắn ta lại lấy một phong thư khác từ trong ngực ra.
“Biết được chuyện này không chỉ có ta mà còn có Sở Chi.”
Chu Thượng Chi chỉ vào lá thư này.
“Hắn ta mới là chim sẻ chờ sẵn.”