Cùng lúc đó, ta nâng chén rượu lên uống chúc mừng thành công.
Quá tốt rồi, ta đã bẻ gãy một cánh tay của Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt không yêu Chu Mộ, nhưng nàng ta lại cần binh quyền của hắn.
Nhưng hôm nay hắn trở mặt tại chỗ, Lâm Nguyệt có sự kiêu ngạo của riêng mình, đương nhiên nàng ta sẽ không đến tận nơi để hỏi nguyên nhân.
Thậm chí nàng ta còn nghĩ vẫn như ngày trước, Chu Mộ vì yêu quý tài năng của nàng ta nên sau đó sẽ đến cửa tạ lỗi, giấu tình yêu của mình xuống đáy lòng chỉ để làm bạn với nàng ta.
Đúng là buồn cười đến cực điểm.
Tài năng mà Chu Mộ coi trọng nhất đã không còn, sau này sao hắn có thể cam tâm tình nguyện nâng đỡ Tam hoàng tử thượng vị được?
Nhưng vẫn còn rất nhiều thứ ta chưa phá bỏ được.
Năm nay đột nhiên có tuyết lớn ròng rã hai tháng, cuối cùng biến thành tuyết tai.
Lâm Nguyệt và Chu Sở Chi ở đình viện bàn kế sách thương lượng.
Còn ta nằm trên ghế ở gốc cây cách đó không xa chợp mắt.
Có lẽ vì xem ta là người một nhà nên khi nói chuyện bọn họ không đề phòng ta.
Lâm Nguyệt thở dài một hơi, dường như có vài phần thương xót:
“Tuyết năm nay vừa dày vừa lâu, nhất định có không ít người vì nó mà mất mạng, không bằng chúng ta mượn cơ hội lần này cứu tế, liều một phen chiếm lấy lòng dân?”
Tam hoàng tử lên tiếng trả lời:
“Nếu tự mình làm thì chỉ sợ nàng sẽ phải chịu khổ.”
Lâm Nguyệt:
“Làm việc lớn sao lại quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh chứ? Chỉ cần có thể đạt được mục tiêu thì tất cả đều đáng giá.”
“Nguyệt Nhi, như vậy sẽ khiến nàng mệt mỏi.”
Trong giọng Chu Sở Chi mang theo sự đau lòng không nói thành lời.
Việc thiện như quyên tặng cứu tế đều do những quan lớn có uy tín làm. Nhưng bây giờ bọn họ tuyệt đối sẽ không tự mình đi làm, nếu như lúc này có quý nữ vọng tộc tự nguyện đi cứu tế cho dân gặp nạn thì lại hoàn toàn khác.
Lâm Nguyệt chỉ có thể chấp nhận chịu khổ vì thanh danh sau này tốt hơn.
Thanh danh càng tốt, sau này mọi chuyện sẽ càng thuận lợi hơn.
Nhưng sao ta có thể để nàng ta dễ dàng lấy được lòng dân như vậy chứ?
Chu Sở Chi và Lâm Nguyệt nhanh chóng thương lượng xong, sau khi tự tiêu tốn một khoản vàng không nhỏ của mình để mua lương thực, bọn họ cho người chuyển về nơi gặp thiên tai.
Những lương thực này đều được cất trong kho hàng, không lập tức lấy ra.
Dù sao cũng cần một người lộ mặt ra để cứu tế.
Lâm Nguyệt ở nhà thay một bộ y phục đơn giản, chỉ đeo hai cây trâm bình thường rồi chuẩn bị đến nơi tị nạn phát cháo.
“Nguyệt Nhi, ta đi cùng với ngươi.”
Thấy nàng ta có vẻ hơi do dự, ta để tay lên bụng nói.
“Đứa nhỏ này không có phúc khí chào đời, ta làm thêm chút việc thiện coi như tích đức cho đứa bé, để kiếp sau đứa nhỏ được đầu thai vào nhà có điều kiện hơn.”
Ta vừa dứt lời, Lâm Nguyệt vốn đang muốn từ chối lập tức không thể nói được gì. Ta thay một bộ váy lụa không khác nàng ta là bao, lại cố ý dùng mạng che mặt, khiến người khác không nhìn rõ mặt mình.
Trước khi ra cửa, Lâm Thù hùng hổ chạy đến. Nàng ta nói có một nha hoàn trong viện Lâm Nguyệt bắt nạt An An, nàng muốn tìm Lâm Nguyệt đòi lại công bằng.
Chuyện hoang đường như vậy, Lâm Nguyệt đương nhiên biết nàng ta cố ý đến. Nhưng dù sao Lâm Thù có chuẩn bị từ trước mà đến, nàng ta trực tiếp dẫn theo người ngăn Lâm Nguyệt ở trong viện.
Khu tị nạn ở phía Đông thành đã sớm chuẩn bị xong từ trước, bây giờ đến thời gian phát cháo, nàng ta bị chặn ở đây không thể ra ngoài được.
Cuối cùng Lâm Nguyệt chỉ có thể nhìn ta bằng ánh mắt cầu cứu.