Nhưng một khi hạt giống nghi ngờ được chôn xuống thì khe hở của niềm tin sẽ ngày càng lớn.
Giống như giờ phút này, ta tự tay xé rách khe hở này.
Trước khi vào sảnh, ta vẫn tặng tập thơ kia cho tiểu Hầu gia, có lẽ vì sự tồn tại của những câu thơ kia mà hắn nguyện ý cho người không có địa vị gì như ta vị trí bằng hữu.
“Tập thơ này ta tặng cho tiểu Hầu gia, nhưng mong tiểu Hầu gia đừng để lộ, càng đừng nhắc đến chuyện ta tặng cho ngài.”
Một tập thơ chỉ đổi lấy một lời hứa hẹn.
Đương nhiên Chu Mộ sẽ đồng ý, hơn nữa hắn là quân tử, chắc chắn sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa.
Ta đã sớm dự đoán được đề bài đầu tiên của hội thơ là gì.
Phu nhân Thừa tướng là chủ nhà, dựa vào những chậu mẫu đơn được bà chăm sóc tỉ mỉ kia, để mọi người đang ngồi ở đây lấy hoa làm chủ, ngâm một câu thơ.
Đương nhiên người ngâm cuối sẽ là Lâm Nguyệt.
Ở hội thơ trước nàng ta vang danh, lần này mọi ánh mắt đều sẽ tập trung vào nàng ta, đều muốn xem nàng ta còn có thể ngâm ra câu thơ lưu danh muôn đời hay không.
Lâm Thù nhìn lướt qua ta, khi ánh mắt chúng ta giao nhau, nàng ta lập tức nhận được ám hiệu của ta.
Nàng ta gật nhẹ đầu, trực tiếp nhắm vào Lâm Nguyệt.
“Lâm Nguyệt, hội thơ lần này lấy hoa làm chủ, nhất định phải làm thơ tại chỗ, không thể dùng những câu thơ đã chuẩn bị từ trước để gian lận, ngươi thật sự cảm thấy mình có thể làm thơ được sao?”
Lâm Thù đang cố ý ngầm hại người, ta quay đầu nhìn tiểu Hầu gia, hắn hơi nhíu mày nhưng không nói gì.
“Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ tuân thủ theo quy tắc.”
Vừa dứt lời, Lâm Nguyệt đã nâng làn váy, bước từng bước đến vị trí chính giữa, tiện tay hái một đóa mẫu đơn kiều diễm ướŧ áŧ xuống, sau đó “làm thơ” tại chỗ.
“Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung.”
“Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng.”
“Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến.”
“Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng.” (1)
Mỗi một câu thơ Lâm Nguyệt đều ra vẻ suy nghĩ, mãi cho đến khi làm xong cả bài thơ nàng ta mới thở dài nhẹ nhõm.
Không ngoài dự đoán, cả sảnh đường đều ồn ào vỗ tay.
Chỉ có tiểu Hầu gia Chu Mộ, trong ánh mắt hắn lúc này đã không còn sự ái mộ của ngày trước, ngược lại còn mang theo chút thất vọng. Hắn đưa tay cầm chén rượu trước mắt lên uống cạn.
Xong rồi.
Khi Lâm Nguyệt đọc câu thơ đầu tiên, ta đã biết tất cả những gì mình làm nhất định không phí công.
Ta vắt hết não để viết ra thơ của Lý Bạch. Có bên Lâm Thù biết trước đề, ta chỉ cần viết toàn bộ câu thơ lấy hoa làm chủ để Chu Mộ đọc là được.
Những câu thơ đã được viết trên giấy trắng mực đen.
Sao có thể là những câu thơ được người khác nghĩ ra tại chỗ được?
Vậy chỉ có một khả năng, người sau lấy trộm thơ của người trước, sau đó dùng nó để nâng cao danh tiếng của mình.
Đối với Chu Mộ một lòng yêu thơ ca mà nói, đây là hành vi tuyệt đối không thể tha thứ được.
Yêu thương nồng nàn ngày trước, vào giây phút Lâm Nguyệt đọc ra bài thơ này sẽ từ từ biến mất, cuối cùng không còn lại gì.
Thật tốt.
Chu Mộ dường như còn chưa từ bỏ, hắn cầm chén rượu đứng lên, trực tiếp hỏi:
“Lâm Tam tiểu thư, bài thơ này là ngươi viết sao?”
Lâm Nguyệt không chột dạ.
Có lẽ nàng ta cảm thấy bản thân đã đến dị thế nên sẽ không có ai phát hiện ra thủ đoạn của mình. Nàng ta thẳng thắn gật đầu:
“Là ta vừa nghĩ ra.”
Chu Mộ đã cho nàng ta cơ hội.
Đáng tiếc, nàng ta không biết nắm lấy.
Có thể do biết bản thân bị lừa gạt, Chu Mộ trực tiếp đập vỡ chén rồi rời đi, để lại một đám người thắc mắc nhìn nhau.