Vì để chứng minh bản thân không đổ oan cho đích tỷ, Lâm Nguyệt trực tiếp cho người gọi ba lang trung ở bên ngoài vào phủ, để bọn họ kiểm tra xem bên trong nước trà này có độc hay không.
Sắc mặt Lâm Thù trắng bệch.
Nàng ta đứng không vững, ta đứng gần nàng ta nên đưa tay ra đỡ, trước khi nàng ta nhìn sang thì nhanh chóng buông tay.
Lang trung kiểm tra được trong nước trà có chỗ đáng ngờ.
Lão giả tóc trắng xóa còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Nguyệt đã chỉ vào Lâm Thù khóc lóc:
“Chúng ta vốn là tỷ muội ruột thịt, vì sao tỷ luôn tìm cách hại ta chứ?”
Nghe giọng điệu này của nàng ta thì có vẻ như việc bị tính kế không phải chỉ diễn ra một hai lần, hơn nữa Lâm Nguyệt còn nhiều lần phát hiện ra, sau đó dần dần khiến thanh danh của mình xấu đi.
Ta nhìn Lâm Thù, ta vốn cho rằng nàng ta sẽ tiếp tục hoảng sợ, nhưng không hiểu vì sao nàng ta lại đột nhiên nổi giận.
“Ai là tỷ muội của ngươi?”
“Ngươi chỉ là một thứ nữ thấp kém, xách giày cho ta còn không xứng, có tư cách gì làm tỷ muội của ta?”
Từng câu từng chữ như thể hiện sự hận thù vô tận.
Lâm Nguyệt dường như còn muốn tiếp tục tỏ vẻ đáng thương để Thừa tướng hoàn toàn thất vọng với Lâm Thù.
Nhưng lang trung tóc trắng xóa kia lại đứng lên cắt ngang Thừa tướng đang chuẩn bị lên tiếng:
“Trong trà không có độc, chỉ có thêm một vị thuốc bổ có lợi cho nữ tử.”
Lời này vừa dứt, Thừa tướng vốn đang muốn trách mắng lại không nói được thành câu, vẻ mặt Lâm Nguyệt không thể tin nổi.
Ngay cả người lên kế hoạch là Lâm Thù cũng vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt nàng không ngừng lướt qua mọi người trong phòng, trong lúc lơ đãng đối mặt với ta, ta tránh ánh mắt của mọi người, mỉm cười với nàng ta.
Vở kịch ồn ào này kết thúc trong sự tức giận của Thừa tướng.
Nhưng lần này đối tượng bị trách mắng là Lâm Nguyệt.
Trong trà là thuốc bổ, Lâm Thù thuận thế nói mình đau lòng cho vị muội muội này nên mới lén cho thêm vào nước trà.
Cuối cùng lại bị muội muội ruột này của mình hiểu lầm, nàng ta khóc lóc vô cùng đau lòng.
Thừa tướng vốn đã thiên vị nữ nhi Lâm Thù này của mình, lần này ông trực tiếp phạt Lâm Nguyệt đóng cửa hối lỗi bảy ngày.
Lâm Nguyệt không hiểu.
Nàng ta càng không tin người tỷ tỷ ruột thịt này của mình sẽ tốt bụng như vậy.
Lâm Thù nên trực tiếp g/i/ế/t nàng ta mới phải!
Vậy mới phù hợp với tính cách của tỷ tỷ độc ác.
Nhưng nàng ta không tìm được sơ hở. Cuối cùng Lâm Nguyệt chỉ có thể nuốt cục tức này xuống, càng nghĩ càng thấy giận.
Lâm Nguyệt đập vỡ một bộ trà tinh xảo phát tiết cơn giận dữ của mình.
“Bây giờ Lâm Thù thông minh hơn rồi sao, nàng ta biết tính kế ta rồi à?”
Nàng ta cười lạnh, ta đứng bên cạnh nhìn nàng ta.
Không ngoài dự đoán của ta, Lâm Nguyệt đổ chuyện này thành kế trong kế của Lâm Thù.
Ta cười không nói gì, chỉ nói mình muốn ra hậu viện tản bộ.
Không có gì bất ngờ, ta gặp được Lâm Thù.
Hoặc có thể nói, nàng ta đã đứng đợi ta ở chỗ này từ trước.
Không chỉ mình Lâm Thù mà bên cạnh nàng ta còn có một nữ tử quốc sắc thiên hương. Chỉ là ánh mắt nàng ấy quá trong trẻo, giống như một đứa trẻ vậy.
Ta đã sớm tìm hiểu qua phủ Thừa tướng. Đương nhiên cũng biết trong phủ có hai vị tiểu thư là con của đích mẫu. Một người là Lâm Thù, người còn lại là Ngũ tiểu thư có hơi ngốc nghếch Lâm An An.