Chương 4: Lòng đố kỵ

Ngày nghỉ luôn trôi qua thật nhanh, giống như chỉ trong chớp mắt vậy, ngày khai giảng đã lặng lẽ đến.

Trước cổng trường Nhất Trung, Cố Thiển nắm tay Sở Lan, như thế nào cũng không chịu buông.

Cô xem qua các lớp học, Nhất Trung chia lớp theo thành tích, cô học lớp một, Sở Sở học lớp mười hai... Dù sao thành tích của Sở Lan vốn chỉ trên trung bình, có thể thi đậu vào Nhất Trung đã không dễ dàng rồi.

Thật ra muốn học chung lớp với Sở Sở cũng không khó, cô chỉ cần gọi cho bố một cuộc điện thoại là có thể sắp xếp Sở Sở qua lớp mình, nhưng tiến độ học tập của lớp một và lớp mười hai hoàn toàn khác nhau, Sở Sở sẽ không theo kịp, đến lúc đó áp lực của Sở Sở sẽ rất lớn, mà cô không thể để Sở Sở chịu thiệt thòi.

Thế nhưng lớp một và lớp mười hai, một lớp ở tầng và một lớp ở tầng ba, quả thực đúng là trời nam biển bắc, từ khi bắt đầu quen biết Sở Sở, cô chưa từng xa Sở Sở như vậy... Bây giờ tất nhiên không chịu được.

“Sở Sở, nếu có người bắt nạt cậu thì nhất định phải nói với tớ, tớ sẽ giúp cậu hết giận.” Sở Sở là người hiền lành, bị bắt nạt cũng chỉ cúi đầu không dám lên tiếng, bây giờ cô không ở bên Sở Sở, không thể bảo vệ Sở Sở nên cô luôn lo lắng.

“Còn nữa, buổi tối và cuối tuần đến nhà tớ tớ dạy bù cho cậu, tiến độ học tập ở Nhất Trung rất nhanh đó.” Cô và Sở Sở cũng không trọ ở trường, vậy nên buổi tối có thể dạy Sở Sở học bù.

Tốt nhất có thể kéo thành tích của Sở Sở lên, nếu thật sự không thể kéo… Đến lúc thi nộp mấy tờ giấy trắng thì cô sẽ được vào lớp của Sở Sở. Dù sao thì đối với cô có nghe giảng hay không cũng không có gì khác biệt, học tập chưa bao giờ là khó khăn đối với cô. Bố mẹ cô đã không muốn cô đi học từ lâu, ngày ngày chỉ muốn cô kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, hoàn toàn không để ý đến thành tích của cô trong trường như thế nào.

“Quan trọng nhất là buổi trưa phải ăn cơm với nhau, tớ chờ cậu dưới lầu nhé.” Cô sợ nhất là Sở Sở kết bạn mới, mà Sở Sở nhút nhát như vậy, nếu em ấy thích những cô gái dịu dàng thì sao? Nhưng từ nhỏ tính cô đã như vậy, thỉnh thoảng nhẹ nhàng dỗ dành Sở Sở thì không sao, nhưng lúc nào cũng dịu dàng thì cô không làm được.

“Sở Sở, cậu có đang nghe tớ nói không?” Cố Thiển nói nửa ngày, Sở Lan cũng chưa nói một lời, trong lòng cô không khỏi cảm thấy phiền muộn, tính tình Sở Sở quá trầm lắng... Nhưng như vậy cũng tốt, chỉ cần mình cô biết Sở Sở tốt đẹp là được.

“Tớ đang nghe nè.” Sở Lan ngoan ngoãn đáp lại rồi thành thật lặp lại tất cả những điều Cố Thiển vừa nói.

“Vậy tớ đi đây.” Cố Thiển lưu luyến miễn cưỡng buông Sở Lan ra, đi hai bước rồi chạy lại sờ đầu Sở Lan: "Phải nhớ đến tớ đấy.”

Nghe thấy tiếng “ừm” gần như không nghe được của Sở Lan, Cố Thiển mới yên tâm rời đi.

Sao Cố Thiển đối xử với cô như một đứa trẻ vậy chứ... Sở Lan bất đắc dĩ nghĩ, Cố Thiển luôn quan tâm đến nhiều thứ, đến nỗi còn quan tâm đến cô nhiều hơn cả mẹ cô.

Còn rất thích xoa đầu cô…

Cô từng nghi ngờ sở dĩ mình không cao là do hay bị xoa đầu, nhưng câu nói “cậu dễ thương quá” của Cố Thiển làm cô không thể nói ra lời từ chối.

Nhưng cô không ghét bỏ là được, bởi vì cô thích Cố Thiển nên cô cũng thích tất cả mọi thứ về Cố Thiển.

“Cậu tên là gì?” Đột nhiên có người cầm bút chọc vào cánh tay cô, Sở Lan quay đầu lại thì thấy một cô gái bên cạnh đang tò mò nhìn cô — là bạn cùng bàn mới của cô.

Bạn cùng bàn có khuôn mặt tròn, thật ra có vài điểm hơi giống cô, giọng nói nhỏ nhẹ, ôn hòa dịu dàng, không làm cho người khác cảm thấy khó chịu.

“Tớ tên là Sở Lan, còn cậu?” Sở Lan suy nghĩ rồi vẫn thành thật trả lời.

“Tên của cậu thật là dễ nghe! Tớ tên là Giang Hạ, tớ rất thích cậu, chúng ta có thể làm bạn không?”

Làm bạn? Trước đây em đã hứa với Cố Thiển sẽ không kết bạn mới... Nhưng bàn tay của Giang Hạ đang đưa ra, nếu cô không bắt tay với Giang Hạ thì có vẻ rất bất lịch sự…

Hơn nữa, cô luôn là người không biết từ chối, huống chi Giang Hạ cũng bày tỏ thiện ý với cô...

Do dự mãi, cô vẫn đơn giản bắt tay với Giang Hạ nhưng cũng không nhắc đến chủ đề kết bạn nữa, Giang Hạ cũng không hỏi nhiều.

Thật ra tính cách của Giang Hạ rất tốt, cách nói chuyện làm người khác cảm thấy rất thoải mái, nên cô ấy có thể nhanh chóng hòa đồng với những người xung quanh, sau một buổi sáng, họ cũng vui vẻ hòa thuận với nhau.

Hơn nữa Giang Hạ có rất nhiều ý đồ xấu, trong một buổi sáng ngắn ngủi, cô ấy đã đặt biệt danh cho tất cả các giáo viên, đôi mắt nhỏ như hạt châu vừa xoay chuyển đã nói ra những lời hài hước, ngay cả Sở Lan cũng bị cô ấy chọc cười vài lần.

“Tiểu Lan, chúng ta ăn trưa với nhau nhé?” Đến giữa trưa, Giang Hạ đột nhiên sửa lại cách xưng hô.

“Hả?” Khuôn mặt Sở Lan có vẻ hơi khó xử: "Tớ có hẹn với người khác rồi, là một người bạn tớ quen từ trước...”

“Vậy được rồi.” Giang Hạ cũng không dây dưa nhiều bèn đi tìm một bạn học khác, điều này làm Sở Lan thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghe Giang Hạ nói: “Bạn của cậu học lớp nào? Hôm nào giới thiệu chúng tớ với nhau nhé, cậu dễ thương như vậy, có lẽ bạn của cậu cũng sẽ không kém nhỉ... Chúng ta cùng xuống lầu đi?”

Có thể cậu ấy không muốn làm quen với cậu đâu... Sở Lan thầm trả lời trong lòng, nghe câu cuối cùng xong đành phải gật đầu.

Sở Lan nhìn thấy Cố Thiển từ xa, sau khi nói lời tạm biệt với Giang Hạ và các bạn, cô lập tức chạy đến bên Cố Thiển.

“A Thiển, xin lỗi nha, giáo viên dạy quá giờ nên tớ xuống dưới hơi chậm.”

Sở Lan lấy lòng định nắm lấy tay Cố Thiển thì bị Cố Thiển tránh né, Sở Lan ngẩn người, Cố Thiển chưa bao giờ như vậy… Hôm nay cậu ấy làm sao vậy?

Cố Thiển mím môi không nói gì, dáng vẻ cô ấy rõ ràng đang tức giận.

“A Thiển, cậu giận à? Có chuyện gì vậy?” Sở Lan nhẹ giọng thận trọng hỏi, cô sợ nhất là Cố Thiển nổi giận, Cố Thiển xinh đẹp và rất có khí thế, mỗi lần cô tức giận, ngay cả nhiệt độ không khí xung quanh cũng giảm xuống không ít, dường như làm người ta không dám nói câu nào.

Em ấy còn hỏi sao? Trong lòng Cố Thiến càng thêm tức giận, cô đã nói buổi trưa sẽ ăn cơm cùng nhau, có nghĩa tan học không thể đến tìm em ấy sao? Buổi sáng lúc đi lấy sách, Sở Sở đã đi cùng cô gái đó, vừa nói vừa cười, hoàn toàn không nhìn thấy cô.

Vậy thì cũng thôi đi, buổi trưa em còn đi xuống lầu cùng cô gái kia, quan hệ của họ bây giờ là gì? Có phải đã trở thành bạn tốt của nhau không? Cô còn tồn tại trong lòng Sở Sở không?

“Cậu không có gì muốn giải thích à?” Giọng nói của Cố Thiển lạnh lùng, ai quen cô đều biết đây là dấu hiệu cho biết cô đang tức giận, Sở Lan thì càng hiểu rõ hơn.

“A Thiển, có phải cậu giận vì tớ đi xuống cùng Giang Hạ không? Tớ có thể giải thích.” Sở Lan nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có điều này làm Cố Thiển tức giận.

Quả nhiên sau khi nói xong lời này, rõ ràng sắc mặt Cố Thiển đã dịu đi rất nhiều, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ không vui, cô không nói gì, dáng vẻ như đang đợi Sở Lan nói tiếp.