Chương 2: Muốn sờ

Sở Sở, đây là món cậu thích, còn món này bổ sung protein, cậu phải ăn nhiều vào…” Cố Thiển không ngừng gắp đồ ăn cho Sở Lan, gần đây Sở Sở của cô đã gầy hơn rất nhiều vì kỳ thi tuyển sinh cấp ba, ôm vào cảm giác không thoải mái như trước, cô phải nhanh chóng bồi bổ cho em ấy mới được.

Đương nhiên, bây giờ ôm vẫn rất thoải mái.

Sở Lan trơ mắt nhìn đồ ăn trong chén của mình càng ngày càng nhiều, mà đầu sỏ gây tội lại không có ý định dừng lại chút nào, đành phải mở miệng: “A Thiển, cậu đừng như vậy, tớ có thể tự gắp mà.”

“Sở Sở, cậu ghét đôi đũa tớ đã dùng à? Có phải cậu ghét tớ rồi không?” Cố Thiển vừa nghe lời này, trên mặt lập tức hiện lên vẻ không vui.

Thật ra cô biết đương nhiên không phải như vậy nhưng cô thích gắp đồ ăn cho Sở Sở, như vậy sẽ khiến cô có cảm giác Sở Sở chỉ toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào mình.

Hơn nữa, dáng vẻ lúc ăn của Sở Sở thật sự rất đáng yêu, mỗi lần ăn cơm cùng Sở Sở, cô còn không có tâm trạng ăn, ngược lại chỉ lo nhìn em ấy.

Cố Thiển nhìn Sở Sở đỏ mặt ở bên cạnh, trong lòng lại cảm thán một câu, không đúng, lúc nào Sở Sở cũng đáng yêu, sao em ấy lại làm người ta thích như vậy chứ?

Em ấy còn dễ ngại ngùng, rõ ràng hai người đã thân thiết với nhau từ lâu rồi.

Xem ra sau này phải thân mật với Sở Sở hơn để em ấy có thể thích ứng hơn mới được.

“A Thiển... Đương nhiên không phải… Vậy được rồi.” Cuối cùng Sở Lan vẫn mềm lòng thỏa hiệp, em ấy không thể nhìn biểu cảm tủi thân của Cố Thiển nên chỉ có thể làm mọi chuyện theo ý cô.

“Sở Sở, cậu tốt quá.” Cố Thiển cười gian xảo.

Không chỉ đáng yêu, thẹn thùng, mà còn dễ bị lừa nữa.

“Sở Sở, tối nay qua nhà tớ được không?” Sau bữa ăn, Cố Thiển nắm lấy tay Sở Lan.

Bàn tay em ấy mềm mại, nắm cực kỳ thoải mái.

Toàn thân Sở Sở của cô thật sự đều quý giá.

“Tối nay à? Không được rồi, tới đã nói với mẹ tớ sẽ về nhà...” Sở Lan do dự từ chối, nhưng thật ra không phải vì mẹ em, mà là vì em không muốn nằm chung một giường với Cố Thiển, em ấy sợ sẽ không kiểm soát được cảm xúc của mình rồi bị Cố Thiển phát hiện.

“Cậu nói với dì một tiếng là được rồi, có phải trước giờ cậu chưa từng ở nhà tớ đâu. Sở Sở, Sở Sở tốt bụng, cậu ở với tớ đi, được không?” Cố Thiển kéo tay Sở Lan, khuôn mặt như một chị đại bắt đầu tỏ vẻ làm nũng, nhìn thế nào cũng thấy trái ngược, nhưng trong lòng cô không chột dạ chút nào, chỉ cần có thể đạt mục đích cuối cùng là được.

“Nhưng mà...” Thật ra trong lòng Sở Lan đã dao động, cô nỗ lực suy nghĩ cách đối phó, còn định cố gắng từ chối.

“Sở Sở, bố mẹ tớ lại đi công tác rồi, tớ ở nhà một mình rất cô đơn đó.” Cố Thiển lập tức nghĩ ra một cái cớ tuyệt vời: “Sở Sở, chỉ có cậu mới có thể ở cùng tớ thôi, bố mẹ tớ đã mặc kệ tớ không cần tớ rồi, cậu cũng không cần tớ sao?”

“Để tớ nói với mẹ.” Quả nhiên, Sở Lan vừa nghe xong lời này lập tức thả lỏng, Cố Thiển cười thầm trong lòng, dùng cái cớ này thật sự lần nào cũng hữu ích.

Thật ra cô đã sống như vậy từ nhỏ nên đã sớm không còn quan tâm đến tình cảm gia đình, hơn nữa sống một mình cũng vui vẻ thanh tịnh, dù sao chi phí cơm ăn áo mặc cũng tiêu tốn của cô rất nhiều.

Nhưng Sở Lan không biết, em ấy chỉ biết bố mẹ Cố Thiển đã không quan tâm cô từ nhỏ, hoàn toàn khác với bầu không khí gia đình hòa thuận của em ấy, vậy nên em ây luôn khó có thể tưởng tượng được sự mất mát của Cố Thiển khi phải đối mặt với căn nhà to trống rỗng một mình.

Cố Thiển đã đau khổ như vậy, tại sao chính em là người làm “bạn” của cô có thể tiếp tục rắc muối vào vết thương của cô ấy chứ?

Đêm nay lại được ôm Sở Sở ngủ rồi.

Đêm nay nhất định phải an ủi A Thiển thật nhiều.

Hai người không biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì, nhưng cuối cùng chuyện này đã đi đến thống nhất là sẽ đến nhà Cố Thiển.

Sở Lan thường xuyên đến nhà Cố Thiển ở, có một thời gian gần như em ấy sống trong nhà Cố Thiển, dần dà trong nhà Cố Thiển có đầy đủ đồ dùng sinh hoạt của em, cảm giác giống như nhà của em ấy vậy.

Sở Lan đang cầm áo ngủ và khăn tắm chuẩn bị đi tắm thì đột nhiên Cố Thiển ôm lấy em từ sau lưng: “Sở Sở, hôm nay chúng ta tắm cùng nhau đi!”

Đầu Cố Thiển nhẹ nhàng dựa vào vai Sở Lan, lúc nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào cổ Sở Lan làm cô cảm thấy cả người cực kỳ không được tự nhiên, giọng nói của cô ấy vừa dịu dàng vừa chứa đựng một sự quyến rũ, Sở Lan nghe xong thì cả người mềm nhũn, suýt chút nữa đã đồng ý với cô.

Cuối cùng trong đầu cô vẫn giữ lại vài phần lý trí: “A Thiển, tớ có thể tắm ở phòng cho khách mà.”

“Nhưng lâu rồi chúng ta chưa tắm chung mà.” Trong giọng nói Cố Thiển tràn ngập vẻ hụt hẫng: "Chúng ta không giống như trước được sao?”

Đương nhiên không được! Kể từ khi vào cấp hai hai người đã không còn tắm chung với nhau nữa, huống hồ… Khi còn nhỏ họ thực sự không có ý gì khác, nhưng bây giờ em đã hiểu rằng mình thích Cố Thiển, nên em ấy càng không thể đồng ý yêu cầu này.

Với tính cách của Cố Thiển, có lần một thì sẽ có lần hai, trước đây em ấy luôn từ chối nên đương nhiên cũng không thể đồng ý lần này.

“A Thiển, tớ...”

“Sở Sở, tớ biết rồi, chắc chắn là cậu đang ngại đúng không? Không sao, cậu sẽ phải lớn lên thôi.” Cố Thiển xoay người Sở Lan lại, ánh mắt không có ý tốt nhìn vào ngực em một lúc, khiến Sở Lan càng đỏ mặt hơn và cảm thấy xấu hổ: "Tớ sẽ không khinh thường cậu đâu, cậu vẫn còn nhỏ mà.”

Nói xong câu đó, Cố Thiển chợt nhận ra thật ra mình còn bé hơn Sở Sở Lan một chút, cô ngượng ngùng xoa mũi, nhanh chóng chuyển đề tài: "Hơn nữa trên người cậu có chỗ nào tớ chưa thấy đâu? Chúng ta đã thân thiết như vậy rồi, đừng ngại nữa được không?”

“...” Sở Lan há miệng thở dốc không trả lời, Cố Thiển luôn nói lý lẽ với dáng vẻ này, em ấy lại không thông minh như Cố Thiển nên luôn được cô dỗ dành đến sửng sốt.

Thấy em ấy không nói lời từ chối, Cố Thiển quyết định kiên trì nỗ lực: "Sở Sở, những người bạn thân khác đều tắm cùng nhau, sao cậu lại lạnh nhạt với tớ như vậy…”

“Được rồi, nhưng chỉ lúc này thôi đấy.” Sở Lan bất đắc dĩ gật đầu, nếu em ấy không nói nữa thì e là Cố Thiển sẽ tìm ra lý do khác, từ trước đến nay em ấy chưa bao giờ nói lại Cố Thiển, mà Cố Thiển lại cố chấp không ngờ.

Quên đi, chỉ cần đồng ý với cô lần này, lần sau... Nhất định phải kiên quyết hơn.

“Sở Sở, ngươi là tốt nhất.” Ý cười lập tức thay thế vẻ hụt hẫng trong mắt Cố Thiển, Sở Sở đúng là dễ mềm lòng, về phần có phải lần cuối cùng hay không... Cô chưa đồng ý, em ấy chỉ đơn phương ước định tôi, nên đương nhiên không thành vấn đề. “Tớ đi lấy quần áo đây, cậu ở đây chờ tớ một lát.”

Trong phòng tắm, mái tóc dài của Cố Thiển được buộc cao lên, cô tự nhiên cởi chiếc áo ngắn tay ra, rồi duỗi tay cởi nút thắt áσ ɭóŧ, để lộ tấm lưng trắng nõn không tì vết trước mắt Sở Lan.

Tại sao em ấy lại nhìn Cố Thiển cởϊ qυầи áo chứ? Nhiệt độ trong phòng tắm làm Sở Lan đỏ mặt, em ấy cảm thấy như mình sắp bị nấu chín rồi nên vội quay người lại, nhưng lúc này Cố Thiển lại ôm lấy em từ phía sau: "Sở Sở, sao cậu chưa cởϊ qυầи áo? Chẳng lẽ cậu định mặc quần áo tắm luôn à?”

Vì không mặc quần áo nên quả anh đào đỏ rực trên ngực Cố Thiển đang cọ sát vào lưng em, nhưng Cố Thiển như không hề phát hiện ra điều đó, cánh tay trắng nõn như ngọc ôm chặt lấy eo Sở Lan khiến em ấy không thể thoát ra.

“Không thì tớ cởi giúp cậu nhé?”

“Không cần đâu!” Sở Lan kinh ngạc trong lòng, lập tức mở miệng từ chối, như vậy tuyệt đối không được: "Chỉ là, chỉ là lâu rồi chúng ta không tắm chung, tớ có hơi chưa quen được.”

Sớm muộn gì cậu cũng sẽ quen thôi. Cố Thiển đáp lại một câu trong lòng, nhưng vẫn buông lỏng tay ra, rảo bước đi đến bồn tắm: "Tớ không nhìn cậu nữa được chưa. Sở Sở, cậu đừng ngại ngùng xoắn xuýt nữa, chúng ta đều là con gái, có gì đâu mà ngại.”

Sở Lan xoay người, cẩn thận nhìn Cố Thiển, quả nhiên cô ấy đã nhắm mắt lại, sự căng thẳng trong lòng Sở Lan hơi tiêu tán, nhân lúc Cố Thiển còn chưa mở mắt, em ấy nhanh chóng cởϊ qυầи áo rồi bước vào bồn tắm.

Cố Thiển vừa nghe thấy tiếng nước thì lập tức mở mắt ra, còn chưa bỏ sữa tắm vào nên nước trong bồn tắm vẫn trong suốt, cơ thể của họ như ẩn như hiện dưới mặt nước.

Bồn tắm nhà Cố Thiển rất lớn, có thể chứa ba người mà còn dư chỗ, mà hai người chỉ là hai cô gái, mỗi người dựa vào một đầu nên tự nhiên sẽ không chạm vào nhau, nhưng Cố Thiển lại chủ động đến gần Sở Lan, ngực của cô rất to, lúc đến gần còn làm cho mặt nước trong bồn tắm dậy sóng từng lớp.

“A Thiển, cậu đừng qua đây, không phải ở bên kia tốt hơn sao…” Trong lòng Sở Lan càng lúc càng căng thẳng, cô vô thức lùi về phía sau, nhưng lưng cô đã đυ.ng vào thành bồn tắm, hoàn toàn không còn đường trốn thoát.

Cố Thiển cười nhạt, trông có vẻ vô cùng vô tội: "Sở Sở, tớ muốn sờ cậu... Được không?”