Cô ngã khuỵ xuống ghế. Như ko còn sức mạnh để chống chọi với sự khủng hoảng cũng ko còn đủ sức để khóc.
HT dìu cô vào phòng, anh ko còn biết làm gì cho cô ngoài việc an ủi. But dỗ dành cũng đâu đủ sức làm cho TV nguôi ngoai. Cô cứ nằm yên quay mặt vào tường, bị ngã quỵ hoàn toàn trước bất hạnh quá lớn của mình.
Buổi tối HN đến. Vẻ người cũng rời rã vì sự khủng hoảng nội tâm. HT tức giận đến mức ko buồn giữ lịch sự. Anh nhìn HN như nẩy lửa:
- Tôi vẫn biết anh ích kỷ, nhưng ko ngờ anh khốn nạn đến vậy. Tốt hơn hết là anh đừng để nó thấy mặt, về đi.
HN mệt mỏi và đầy nhẫn nhịn:
- Anh và TV có thể lên án tôi ba nhiêu cũng được. But cho tôi gặp cổ đi, cả tôi cũng ko thanh thản gì đâu.
HT im lặng hất mặt về phía phòng của TV rồi hầm hầm xách xe bỏ đi.
HN lừng khừng đẩy cửa phòng bước vào. TV ko tránh mặt hay xua đuổi như anh nghĩ, như thể cô biết ko tránh khỏi cuộc nói chuyện bắt buộc này. Hình như cô đã nghe anh và HT nói bên ngoài và đã chuẩn bị tinh thần đối đầu với hoàn cảnh.
Cô đứng tựa bào cạnh bàn, tay khoanh trước ngực. Vẻ mặt nghiêm nghị và đầy cứng rắn:
- Anh muốn nói về chuyện lúc trưa phải ko? Được, vậy anh đã quyết định chưa? Anh quyết định số phận em thế nào vậy?
Vẻ phán xét của cô làm HN càng thêm mặc cảm, anh nói như nhận lỗi:
- Anh biết trong mắt em, anh là người ko ra gì. Anh cũng ko thể thanh minh về tất cả những gì anh làm. Chỉ xin em tha thứ cho anh.
TV lắc đầu:
- Đến nông nỗi này rồi, đừng nói đến lỗi lầm or tha thứ, em chỉ muốn biết anh giải quyết thế nào?
- Quả thật anh chưa quyết định được, em và YO, mỗi người đều quan trọng với anh theo cách riêng. Nếu nhìn thẳng vào sựt hật thì anh ko thể bỏ ai cả, em hiểu dùm anh ko?
Dù biết trước hoàn cảnh là như vậy nhưng cách nói của anh ta vẫn làm TV đai đớn. Cô nhìn anh ta 1 cách hận thù.
- Đừng nói nước đôi như vậy. Ko cần phải dối lòng, em biết trong thâm tâm, anh đã nghiêng cán cân về cô ta. Vì cả anh cũng thấy mẹ con cô ta với anh có mối quan hệ bền chặt hơn em. Đúng ko?
- Anh xin lỗi. Nưng quả thật anh rất yêu em.
- Nhưng anh ko thể bỏ mẹ con cô ta. – TV nói như hét.
- Đứa bé trong bụng cô ta lớn quá ko thể bỏ được, anh ko còn cách nào khác.
- Có nghĩa là anh đã chọn lựa. Và anh đến đây để thông báo về quyết định của anh?
HN lắc đầu:
- Anh ko thông báo, cũng ko quyết định. Anh chỉ thấy đau khổ và muốn gặp em.
TV đứng yên quan sát anh. Vẻ mặt thảm não đó thật ko hợp với anh ta chút nào, cô quay mặt chỗ khác để khỏi nhìn thấy hình ảnh nhàu nát đó:
- Sao bỗng nhiên ah trở nên yếu đuối như thế, ngày trước anh bản lĩnh lắm mà.
- Khi em rơi vào hoàn cảnh của anh, em sẽ hiểu thế nào là bản lĩnh. Anh ko giữ được sức mạnh hay sự cứng rắn trong trường hợp này rồi.
TV cười nhếch môi:
- Được, nếu anh ko quyết định nổi thì em sẽ thay anh làm việc đó. Chúng ta ly dị chứ?
Thấy HN vẫn ngồi yên, cô nói với 1 chút khinh bỉ:
- Anh yếu hèn đến lức ko dám đối diện với sự thật đó à?
HN ngước lên:
- Thật sự anh ko muốn mất em.
- Ko muốn mất em, có nghĩa là anh vẫn sống với em, bên cạnh đó là sự lo lắng cho mẹ con cô ta? Hay anh muốn yêu cầu em nuôi đứa bé? Em ko thánh thiện nổi đâu.
- Anh ko dám có ý nghĩ đó.
- Vậy khi anh quan hệ với cô ta, anh có nghĩ tới hậu quả ko?
Cô ngẩng mặt lên, cười 1 cách cay đắng:
- Trước đây dù ghét anh, nhưng em vẫn kính trọng sức mạnh tiềm ẩn trogn con người anh. Khi anh đối đầu với ba em, em nghĩ anh là người bản lĩnh.
- Thực tế đã trái ngược rồi phải ko?
TV ko thèm nghe anh nói, cô nói tiếp ý nghĩ của mình:
- Mãi đến giờ, em mới nhận ra, bản lĩnh đó rất nửa vời. Trong tình cảm anh ko biết dứt khoát. Nếu quyết định coi em là vợ, thì anh đã cắt đứt hẳn với cô ta rồi, anh loay hoau giữa em và cô ta giống như con gà mắc tóc cuối cùng là bị cô ta xỏ mũi.
HN có vẻ tự ái khi bị nói kiểu đó. Nhưng vẫn phải lặng thinh thừa nhận. Vẻ mặt biết lỗi và quỵ luỵ của anh làm TV ko chịu nổi. Cô nhắm mắt, thở hắt 1 cái:
- Thà anh mạng mẽ dứt khoát với em, có lẽ em dễ chịu hơn là thấy anh nhu nhược như bây giờ. Em ko muốn hình ảnh cuối cùng anh đọng lại trong lòng là thế này đâu.
HN vẫn cúi đầu như mất hết ý chí:
- Anh biết, bây giờ trong mắt em, anh chỉ là 1 thằng ko ra gì, phải ko?
- Em ko dám coi thường như thế, nhưng quả thật em ko chịu nổi hoàn cảnh này.
HN vẫn nhìn xuống gạch nói âm thầm:
- Em biết từ chiều giờ anh đễ thế nào ko? Anh ngồi 1 mình trong phòng, kiểm điểm lại tất cả những gì đã qua. Điêu làm anh bị khủng hoảng là…
Anh ngừng lại, liếʍ môi nưh cố giữ để mình đừng yếu đuối:
- Anh biết anh đã nợ em quá nhiều, anh vay của em từ tình cảm đến vật chất. Ko người phụ nữ nào cho anh được những cái em đã cho.Vậy mà những cái anh trả lại cho em nó gần như sự phản bội.
- Đừng nhắc tới những cái đó nữa. Em chỉ biết hiện tại, cả anh và em đều phải đối diện với sự thật là anh sẽ yêu mẹ con cô ta, đó mới thật sự là gia đình anh. Còn em thì…Anh về đi, mình sẽ gạp nhau ở toà án.
Cô ngước mặt lên, cố cứng rắn:
- Nói chuyện thế là đủ rồi, coi như là lần gặp cuối, từ đây về sau mình ko còn quan hệ gì với nhau nữa.
HN vẫn ngồi yên. Cô cố nén cảm giác đau lòng, giọng ráo hoảnh:
- Đừng nên để em phải đuổi. Anh về đi. Ko chừng bây giờ mẹ con cô ta đang chờ anh đó. Lúc trưa chẳng phải cô ra đã nói như vậy sao?
Cô đi ra khỏi phòng để khỏi phải chứng kiến lúc ra về của anh. Mãi thật lâu cô mới chạy ra ban công nhìn xuống đường. Bóng anh hoà lẫn giữa dòng người trên phố. Nó vừa thân thiết làm cô thấy yêu dấu vừa xa lạ để đau khổ căm giận.
Cô thẫn thờ tựa tay trên chấn song rồi hình dung những ngày vê sau, trên đường đời của anh luôn có vợ con bên cạnh còn cô thì 1 mình đối diện với nỗi cơ đơn mất mát.
Cô cho anh đủ thứ, để cuối cùng là nhận sự phản bội. Có thế mới thấy YO ra đời trong ngôi sao sáng rỡ. Cô ta chẳng có gì đặc sắc, chẳng cho HN điều gì nhưng lại được che chở, được tất cả những gì lẽ ra phải là của cô.
TV chợt nhận ra cô ta khôn ngoan chứ ko thật thà như cô vẫn nghĩ. Cuối cùng người ngu ngốc mới là cô ()
Trong cuộc sống này, YO đã thắng 1 cách kiêu hãnh, còn cô thì thua thiệt và ngu ngốc. Ý nghĩ đó làm cô thêm giận đời và giận mình.