Những kẻ có tiền đều uống cafe, thói quen này là thói quen học đòi theo người phương Tây, và bây giờ, Lệ Anh Lương cũng đã là người có tiền rồi, cho nên hắn cũng phải uống cafe. Uống ực ực hết một cốc cafe, hắn bỗng nhiên nhớ ra một điều: hắn đã quên cho sữa và cho đường vào cafe mất rồi.
Đặt cốc cafe xuống bàn, hắn thở dài, sau đó gọi thư ký Đinh đang ở bên ngoài vào: "Tiểu Đinh, tối nay có ta còn có việc gì phải làm hay không?"
Thư ký Đinh từ trong túi lấy ra một cuốn sổ tay, lật ra và đọc: "Hội trưởng, tối nay ngài có lời mời của Mễ tướng quân, ngài phải đến biệt thự nhà họ Mễ ở trên đường Anh tô giới."
"Cụ thể là nơi nào?"
"Là căn biệt thự trên đường Duy Đa Lợi Á, nơi mà phu nhân thứ tám đang ở. Đêm hôm nay Mễ tướng quân mời cơm, cũng chính bởi vì bà vợ lẻ thứ tám này của ông ta đã sinh cho ông ta một đứa con trai, đêm nay là tiệc đầy tháng của đứa bé."
Lệ Anh Lương không nói gì, Hoành Sơn Anh cũng rất hứng thú và hắn cũng muốn lôi kéo dụ dỗ vị Mễ tướng quân này. Mặc dù Mễ tướng quân không nắm quyền binh trong tay, nhưng mà danh tiếng của ông ta vẫn còn, và thứ mà Hoành Sơn Anh muốn chính là danh tiếng của ông ta.
Vả lại, chỉ cần là yêu cầu mà cơ quan trưởng đưa ra thì hắn nhất định phải thực thi, dù cho yêu cầu đó là bữa tiệc mà hắn rất sợ phải tham dự. Thứ làm cho hắn sợ không phải là thứ gì khác mà chính là khi tham gia những buổi tiệc ăn uống linh đình như thế này thì hắn sẽ bị bối rối, chủ nhà khách khứa đều trò chuyện vui vẻ nhưng duy chỉ có mình hắn là không biết phải nói thứ gì.
Nhưng mà hắn cũng đã học được vài câu nói khá hay để chuyên dùng trong trường hợp như thế này, gặp ai thì cứ đọc ra từng câu từng chữ, thái độ thì khá là nghiêm túc, cho nên lời nói ra dường như rất trang nghiêm và nặng nề, ai nghe xong cũng đều cảm thấy hình như hắn đang đọc điếu văn trong tang lễ, mà chỉ tiếc là không thể khóc cùng.
Lời mời đến buổi tiệc tối của Mễ tướng quân đã làm cho Lệ Anh Lương lại nghĩ đến Thẩm Chi Hằng, hắn đã gặp Thẩm Chi Hằng biết bao lần trong các buổi tiệc tùng, và cũng là bấy nhiêu lần hắn muốn kết bạn với Thẩm Chi Hằng, nhưng Thẩm Chi Hằng lại chẳng hề quan tâm.
Không muốn kết bạn thì đã đành, hắn cũng không ép, chỉ cần Thẩm Chi Hằng nể mặt mũi của hắn mà dừng việc đăng báo lật tẩy bộ mặt thật của hội ủy viên kiến thiết này là được, hơn nữa, Hoành Sơn Anh cũng bằng lòng bỏ tiền ra để mà bịt miệng của Thẩm Chi Hằng, nhưng Thẩm Chi Hằng vẫn cứ dương dương tự đắc trốn trong tô giới mà mãi không để ý đến hắn.
Thẩm Chi Hằng là người vừa có thế lực, vừa quen biết với bọn Tây, lại qua lại với Thanh Bang lão đầu, vì vậy cho nên những người khác đều phải gọi hắn một tiếng Thẩm tiên sinh. Ngoại trừ những lúc Thẩm tiên sinh không muốn để ý đến Lệ Anh Lương ra thì cũng có những lúc hắn dùng một ánh mắt kỳ quái để nhìn Lệ Anh Lương, cũng không biết rõ ánh mắt đó là đang cười nhạo hay là đang thương hại, tóm lại là giống như ánh mắt đang dò xét một con thú nhỏ bé đáng thương.
Lệ Anh Lương vốn đã cảm thấy lúng túng không chốn chôn thân trên bữa tiệc mà còn phải nhận lấy ánh mắt kỳ quái này của Thẩm Chi Hằng, hắn thật sự hận không thể nổ tung ngay tại đó, nổ ch.ết luôn cái tên Thẩm Chi Hằng chó ch.ết này.
Vì vậy cho nên Lệ Anh Lương thật sự cảm thấy rất hài lòng khi nghe Lý Quế Sinh thuật lại cái ch.ết của Thẩm Chi Hằng.
Lệ Anh Lương đã phái người đi tìm thi thể của Thẩm Chi Hằng nhưng tìm từ sáng đến tối vẫn không tìm thấy thi thể đâu.
Đám lâu la của Lệ Anh Lương vẫn đang tiếp tục tìm kiếm, còn hội trưởng Lệ thì đã ngồi lên xe hơi, chạy xe thẳng về phía trước để đi đến buổi tiệc. Chiếc xe đã chạy vào đường Anh tô giới, Lệ Anh Lương hạ kính của cánh cửa xe xuống và hướng ánh mắt nhìn ra bên ngoài, hắn nhìn thấy một chiếc xe hơi đang đậu bên lề đường, hắn nhận ra chiếc xe đó, chiếc xe đó là chiếc duy nhất ở cả Thiên Tân Vệ này, là chiếc xe của Thẩm Chi Hằng.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào chiếc xe, hắn thầm nghĩ trong lòng: "Người chết ở đâu rồi?"
Vấn đề này đã dày vò Lệ Anh Lương cả ngày nay rồi, và cùng lúc đó, cách đó hai con đường, tiểu cô nương Mễ Lan cầm cây gậy đang đứng ở trong căn biệt thự, và cô cũng đang nghĩ về vấn đề này:
"Nên chết ở đâu?"