Khi Thẩm Chi Hằng đang bò lết trên mặt đường thì Mễ Lan lúc này đang ngồi trong căn phòng tối đen như mực, trong tay còn cầm theo một sợi dây thắt lưng, cô muốn tìm đến cái chết, nhưng mà căn nhà của cô ở được xây theo lối kiến trúc hiện đại, bốn vách tường đều bóng nhẵn và kiên cố, vốn không có xà nhà để cho cô treo cổ tự vẫn, nhảy lầu thì sao, nhưng mà đó lại là lầu một.
Lệ Anh Lương đang ngồi trong văn phòng hội trưởng, căn phòng sáng rực ánh đèn, hắn tự pha cho mình một cốc cafe, cốc cafe nóng hổi, hắn hớp một ngụm, cafe nóng đến mức làm cho hắn phải ré lên, phát ra một thứ âm thanh kỳ quái, đôi mắt long lanh của hắn lại hiện lên màu đỏ.
Đặt cafe xuống bàn, hắn đi đi lại lại trong căn phòng, Lệ Anh Lương đang đợi thuộc hạ trở về báo tin. Người của hắn đã lên kế hoạch lâu như vậy rồi, vả lại dù sao Thẩm Chi Hằng cũng chỉ là một tên trí thức yếu ớt, vậy thì lần này hắn cũng không có lý do gì để mà thất bại nữa.
Hắn bỗng nhiên dừng lại ở trước gương, ngẩng đầu lên và tự nhìn ngắm mình trong gương, vốn dĩ hắn không phải là đang tự chiêm ngưỡng vẻ anh tuấn của mình, mà bởi vì hắn không cảm nhận được vẻ anh tuấn của bản thân, và hắn cũng chẳng hề có hứng thú gì với ngoại hình của mình. Hắn chỉ là đang nhìn xem bản thân có oai hay không, có khí chất làm quan to chức trọng hay không mà thôi.
Ngày trập nhất (21) tháng 11 năm dân quốc thứ 25, ban ngày.
Lý Quế Sinh gõ cửa, nói: "Hội trưởng, tôi là Quế Sinh, tôi trở về rồi đây."
Lời nói đáp trả từ trong căn phòng vang lên: "Vào đi."
Lý Quế Sinh đẩy cửa bước vào văn phòng, đến thở hắn cũng không dám thở mạnh. Căn phòng đằng sau cánh cửa này rất rộng, bên trong căn phòng được trang trí theo hình thức văn phòng thượng đẳng, mọi vật dụng đều được làm bằng gỗ lim, sofa hay bàn trà đều có đủ.
Trong phòng có một tên mặt trắng (ý chỉ nhân vật phản diện) đang ngồi phía sau bàn làm việc được làm theo phong cách phương tây. Đó chính là hội trưởng của hội ủy viên kiến thiết kinh tế Hoa Bắc - Lệ Anh Lương.
Hội ủy viên này rốt cuộc là cái hội gì, từ đầu đến cuối Lý Quế Sinh vẫn không biết rõ, nhưng dù sao thì hắn cũng biết được kẻ đứng đằng sau hội ủy viên này là người Nhật bản, thế lực và tiền tài đều rất lớn, cho nên hội trưởng Lệ mới có thể bày biện mọi thứ bằng gỗ lim như thế này ở trong phòng.
Tuổi tác của Lệ Anh Lương còn rất trẻ, tuổi của hắn vẫn chưa đến 30, nhưng nếu tính trong bọn hán gian thì cũng thuộc dạng người trẻ tuổi hiếm có.
Lý Quế Sinh rất cảm phục Lệ Anh Lương, bởi vì Lệ Anh Lương không phải là kẻ có sắc không tài, mà cũng đừng xem hắn là người vô dụng, bởi thật ra hắn là người vô cùng hiểm ác, một khi người Nhật đưa ra mệnh lệnh thì hội trưởng Lệ sẽ không nói gì mà đi xử lý ngay lập tức.
Suốt mấy năm nay, Lệ hội trưởng đều tiêu diệt tất cả những ai dám cản đường của hắn, thần cản thì gϊếŧ thần, phật cản thì gϊếŧ phật. Hắn đối với công việc này cũng có thể gọi là cúc cung tận tụy, nhưng trên con đường thăng quan tiến chức thì vẫn không được thuận lợi cho lắm.
Bởi vì hắn còn có rất nhiều đối thủ, bản thân hắn biết cúc cung tận tụy thì người khác cũng biết cúc cung tận tụy, mà hơn nữa, ngoài cúc cung tận tụy thì những người khác còn có rất nhiều thủ đoạn, và càng biết cách làm người, chứ không giống như hắn, chỉ biết dốc sức mà làm việc.