Hai tiếng sau, hắn trở lại, mang theo hoa tươi và bữa tối.
Mễ Lan đã hai ngày liên tục không ăn gì, Thẩm Chi Hằng đỡ cô nửa nằm nửa ngồi dựa vào gối, tự mình bón cháo cho cô. Cô không thèm ăn, không muốn ăn, nhưng vì đối phương là Thẩm Chi Hằng, nên cô quyết định dù thế nào cũng phải ăn.
"Tôi đã cho người qua nhà cô đưa tin rồi." Hắn vừa bón vừa thấp giọng nói: "Tôi nói với lệnh đường mấy ngày này cứ ở nhà dưỡng thương cho tốt, không cần phải lo lắng bên bệnh viện, tôi sẽ chăm sóc cô, lệnh đường đồng ý rồi, còn kể bao nhiêu là khổ sở với tôi. Cho nên ít nhất là mấy ngày trước mắt đây cô được an toàn, phải sống cho tốt, trải qua những ngày tháng thoải mái."
Lời này nói có lý quá, Mễ Lan vui vẻ nghe lời. Lúc cô tâm như tro tàn thì nói chuyện rõ ràng lưu loát, bây giờ có chút vui vẻ thì lại chỉ cười mỉm, nhưng vì vẫn chưa biết trước tương lai như cũ cho nên cô cười rất có chừng mực, đôi mắt vẫn lạnh lùng mờ mịt như trước.
Thẩm Chi Hằng đã lâu không qua lại với trẻ nhỏ rồi - trong mắt hắn, Mễ Lan 15 tuổi chính là một đứa trẻ.
May mà đứa trẻ này không giống người bình thường, đừng nói là không có tính khí của trẻ con, thật sự là đến tính khí của một con người cũng thiếu. Thẩm Chi Hằng ở bên cạnh cô suốt mấy tiếng, thế mà lại khá thoải mái, những lời hắn nói Mễ Lan đều hiểu cả, ý tứ của Mễ Lan, hắn đều nắm bắt được. Ngoài ra, Mễ Lan cứ như đã mở thiên nhãn, lúc hắn và Mễ Lan cùng ở cạnh nhau thì cô cứ cảm thấy cô nắm rõ nhất cử nhất động của hắn, hắn đứng ở đâu, đang làm gì, cô đều biết cả.
Đến đêm khuya, hắn về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tư Đồ Uy Liêm. Tư Đồ Uy Liêm ngồi trên sô pha đọc tiểu thuyết, thấy hắn về đến rồi, trực tiếp nháy mắt về phía bàn trà, trên bàn trà có một túi vải căng phồng, đó là bữa tối hắn mang đến cho Thẩm Chi Hằng.
Người làm trong nhà đã đi hết rồi, Thẩm Chi Hằng ngồi xuống sô pha, lấy bình thủy tinh trong túi vải ra ngoài: "Hôm nay tôi đã gặp Mễ Lan, chính là Mễ đại tiểu thư."
Tư Đồ Uy Liêm lập tức quay đầu qua nhìn hắn: "Chẳng phải người ta đã nói không cho anh đi sao?"
"Tôi đương nhiên có cách của tôi." Hắn mở cái nút cao su trên miệng bình thủy tinh ra, trong phòng khách lập tức tràn ngập mùi tanh của máu. Hắn ngửa cổ đổ một ngụm lớn vào miệng, sau đó nói: "Hóa ra đó lại là một đứa trẻ đáng thương, Mễ phu nhân không phải con người, đánh cho cô ấy mình đầy thương tích. Cô ấy còn bị bệnh nữa, viêm phổi, đang ở trong bệnh viện, bên cạnh không có người nào cả,"
Tư Đồ Uy Liêm nhìn chằm chằm đôi mỗi mỏng ướt đẫm máu của hắn, nhìn đến mức thích thú: "Thẩm Chi Hằng, thật ra cô gái đó nếu lớn thêm mấy tuổi thì tốt rồi, anh có thể cưới cô ấy về, như thế cô ấy có thể thoát khỏi cái miệng cọp của mẹ cô ấy rồi,"
"Bệnh thần kinh, chắc là cậu lo rằng cô ấy sống lâu quá nên mới bảo tôi nhanh chóng dọa chết cô ấy đúng không?"
"Cũng không chắc là sẽ chết, anh xem, không phải tôi còn sống sờ sờ đây sao?"
Thẩm Chi Hằng nhìn Tư Đồ Uy Liêm, bỗng nhiên hắn cảm thấy Tư Đồ Uy Liêm và đại tiểu thư Mễ Lan khá giống nhau, cả hai đều có sự kỳ quái không thể nói rõ được, hoặc là cả hai đều thiếu một chút tình người. Tướng tá của Tư Đồ Uy Liêm cũng khá ổn, tính cách cũng hoạt bát, nhưng theo sự hiểu biết của bản thân, thì ngoài mình ra thì hắn hình như không còn có ai là bạn, có lẽ là vì hắn bẩm sinh đã không có ai ưa.