Tốt quá, cô nghĩ.
Người này là do cô cứu sống , hắn có vẻ ngoài đẹp, sống tốt, cô cũng như là được vinh hạnh lây. Đưa tay về đến bên chóp mũi, cô nhẹ nhàng ngửi một chút, ngửi thấy mùi hỗn hợp của dầu dưỡng tóc và nước hoa Cologne, dưới mùi hương này dường như còn che giấu một mùi gì đó khác nữa, nhưng mùi đó quá mức lạ lẫm, đến mức cô không thể nhận ra nó ra cái gì, cũng không biết hình dung nó như thế nào.
Buông tay xuống, cô rất hài lòng với việc cứu người của mình, cũng rất hài lòng với người mà mình cứu,
Từ từ chớp mắt, cô nở một nụ cười: "Anh chú ý bảo trọng nhé."
Thẩm Chi Hằng lại nắm chặt tay cô: "Tôi đương nhiên biết bảo trọng, nhưng cô thì sao? Những vết thương trên người cô là do ai đánh? Mẹ cô sao? Hay là có ai khác bắt nạt cô?"
"Là mẹ tôi đánh." Mễ Lan nói: "Bà ấy sống không được vui vẻ nên đánh tôi cho hả giận."
"Không có ai ngăn bà ta lại sao? Lệnh tôn (dùng để nhắc đến cha của đối phương một cách tôn trọng) Mễ tướng quân đâu?"
"Cha không ở nhà."
Đoạn hội thoại này cô ấy nói một cách vừa thản nhiên vừa hờ hững, giống như đang kể một câu chuyện cũ ở cách đây 18000 dặm, không hề liên quan gì đến cô cả. Thẩm Chi Hằng mới đầu còn nghĩ cô bị mẹ ngược đãi cho thành ngu si đần độn luôn rồi, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đứa trẻ đần độn sẽ không có bản lĩnh và dũng khí như thế, có thể tự mình mò mẫm tìm đến bệnh viện Tế Từ.
Thế là hắn lại hỏi: "Đêm đó sao cô lại một mình chạy đến chỗ hoang vắng như thế?"
Mễ Lan nằm trong bóng tối, giọng nói của người đàn ông như từ nơi xa xôi nào đó truyền đến, cô đã chuẩn bị tốt rồi, cô sắp chết đi trong cái thế giới đen tối này, vậy cho nên có gì nói nấy, không vì thế giới sáng sủa của biển người cuộn trào mãnh liệt kia mà làm bất cứ điều gì để biện hộ giấu diếm.
"Tôi muốn tìm một nơi không người rồi chết cóng ở đó. Nghe nói người chết cóng trước lúc chết không thấy lạnh mà cũng không thấy đau."
Thẩm Chi Hằng vươn tay nhẹ nhàng từng đợt vuốt ve mái tóc dài của cô, đưa mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, hắn trầm mặc hồi lâu rồi mới lại nói: "Mễ Lan à, không chết có được không?"
Mễ Lan hơi chau mày, cuối cùng cũng hiện ra chút dáng vẻ của một đứa trẻ: "Sống khổ quá."
Thẩm Chi Hằng nói: "Nhưng giờ cô đã có tôi rồi mà, tôi phải báo ơn cô chứ!" Hắn cúi đầu đến sát bên tai cô thì thầm: "Tôi họ Thẩm, Thẩm Chi Hằng, Chi Hằng trong "Như nguyệt chi hằng", đã nhớ chưa? Tôi giàu lắm, cũng có thế lực nữa, xã hội hiện giờ chỉ cần có tiền có thế thì muốn gì cũng được, đúng không? Nếu cô không tin, đợi sau này xuất viện rồi có thể ra ngoài hỏi thăm một chút, tôi ở Thiên Tân Vệ cũng có tiếng tăm lắm đấy."
Những lời này, hắn nói vừa giống như đang dỗ dành, lại vừa giống như khoe khoang. Mễ Lan nở nụ cười: "Thế sao anh lại bị kẻ thù truy sát vậy?"
"Lần đó là do tôi khinh suất. Thật không giám giấu, hôm nay tôi đến thăm cô, ngày mai tôi sẽ đi tìm hắn báo thù." Hắn gõ nhẹ đỉnh đầu Mễ Lan, giọng nói trở nên trầm thấp: "Vẫn phải giữ bí mật!"
Mễ Lan cười mỉm, cảm thấy hắn vừa giống một ông bố trẻ lại vừa giống một anh bạn già. Cửa phòng mở ra, y tá thò đầu vào không cho Thẩm Chi Hằng ở trong phòng bệnh quá lâu, chỉ sợ bệnh nhân nói nhiều quá, ảnh hưởng sức khỏe.Thẩm Chi Hằng rất nghe lời, chỉ nói với Mễ Lan một câu: "Đợi tôi nhé" liền rời khỏi phòng bệnh.