Hắn đi vào nhà ăn, ngồi xuống, uống nước ấm, đọc báo, suy nghĩ về chuyện đầu tư và lợi nhuận của mình. Hắn cần tiền và thế lực, đây là kinh nghiệm mà mấy năm nay hắn nếm bao đau khổ mới đúc kết ra được: Hắn chỉ có ở trong pháo đài hoặc là cung điện mới có thể không khiến ai nghi ngờ về sự thần bí của bản thân.
Buổi trưa hắn ra khỏi cửa, lên xe, xách theo bao lớn bao nhỏ lễ vật đến biệt thự nhà họ Mễ.
Hắn đã chuẩn bị xong một lý do để lấp liếʍ, đến biệt thự nhà họ Mễ thì chỉ cần nói là lần trước mình bị bệnh nên bỏ lỡ mất tiệc đầy tháng Mễ tướng quân tổ chức cho con trai, cho nên lần này đích thân đến nhà bù lại cho phải lẽ. Tuy rằng đứa con trai đó không phải do Mễ phu nhân sinh, nhưng hắn nghĩ những lời này của mình không có gì sai sót cả, chắc sẽ không bị Mễ phu nhân đuổi ra khỏi cửa.
Vào Mễ gia rồi sẽ nghĩ cách để gặp Mễ đại tiểu thư sau, dù sao trong đống quà cáp hắn đưa đến này cũng có một phần của Mễ đại tiểu thư, cho dù không gặp được cô ấy nhưng để cô ấy biết mình đã khỏi bệnh, cũng coi như an ủi cô ấy được phần nào. Thế nhưng Thẩm Chi Hằng không ngờ được rằng chào đón hắn trong biệt thự nhà họ Mễ lại là tiếng khóc gào khóc của Mễ phu nhân.
Mễ phu nhân bình thường đối xử với con gái không ra gì, chỉ hận không thể giày vò Mễ Lan cho chết đi, suốt ngày đánh cô cứ như đánh kẻ thù. Thế nhưng một tháng trước, có lẽ là do bà đuổi con gái ra ngoài chịu rét, bị rét quá nên đến đêm ngày hôm sau thì cô bé đã bị sốt cao. Bà ta cho đó là không phải việc gì to tát, còn xông đến trước giường, chỉ thẳng vào mũi kêu cô đi chết đi, cô chết rồi thì bà được giải thoát rồi, tự do rồi, cũng có thể đoạn tuyệt quan hệ với Mễ gia, thu dọn hành lý trở về quê hương Giang Nam rồi. Như mọi khi, Mễ Lan nhắm nghiền mắt, không có biểu cảm gì, thậm chí cũng không có phản ứng. Còn bà ta mắng như thế liên tiếp hai ngày, thấy con gái vẫn như cũ sốt cao không đỡ, mới chịu thừa nhận con gái bệnh thật, bảo dì giúp việc tìm chút thuốc tây cho cô uống.
Mễ Lan uống thuốc xong, thân nhiệt lúc cao lúc thấp, vẫn như vậy mà không hạ sốt, rốt cuộc cô chịu đựng đến một tuần, khi cô có biểu hiện của việc sắp tắt thở, thì mới được đưa đến bệnh viện khám, bác sĩ phát hiện bệnh viêm phổi của cô đã nghiêm trọng lắm rồi.
Mễ phu nhân suốt ngày kêu con gái đi chết, nay con gái bà sắp chết thật rồi bà lại khóc lóc nỉ non, cảm thấy mình không thể rời xa đứa con duy nhất này được, gào khóc dữ dội trong bệnh viện, còn bị vấp ngã, ngã rất "đau", chút nữa là trẹo mắt cá chân. Mễ tướng quân hành tung bất định, hoàn toàn không hy vọng được gì, đám người giúp việc khiêng Mễ phu nhân về nhà, nhưng Mễ phu nhân nhớ con gái mà chân lại không đi được, trong lòng lo lắng nên thành ra đón tiếp khách bằng nước mắt và tiếng gào khóc.
Cục diện Thẩm Chi Hằng gặp Mễ phu nhân như sau, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó nghe Mễ phu nhân khóc lóc kể lể xong, hắn bèn nói ngắn gọn mục đích lần này đến, lại nói thêm: "Mễ phu nhân bà đừng lo, bà nói cho tôi biết lệnh ái (dùng để nhắc đến con gái đối phương một cách tôn trọng) hiện đang ở bệnh viện nào, vừa khéo chiều nay tôi rảnh, tôi giúp bà đi trông nom một chút, nếu bên đó có gì thay đổi tôi cũng sẽ lập tức gọi điện thông báo cho bà."
Mễ phu nhân đã từng nghe qua đại danh của Thẩm Chi Hằng, cho nên rất tin tưởng lời hắn nói, nước mắt nước mũi tèm lem trả lời: "Duy, Duy, Duy..."