Thẩm Chi Hằng vẫn luôn nhìn về phía Lệ Anh Lương, cũng không biết là đã nhìn được bao lâu rồi. Lúc này thì hắn đã nhìn thấy Lệ Anh Lương cũng đang nhìn mình, thế là Thẩm Chi Hằng vẫy tay, biểu ý chào tạm biệt.
Chiếc xe chạy khỏi khách sạn Kinh Hoa, trước tiên phải đưa Tư Đồ Uy Liêm về nhà.
Tư Đồ Uy Liêm ngồi bên cạnh Thẩm Chi Hằng, tâm trạng của hắn vô cùng phấn khích, vui vẻ huýt sáo suốt cả chặng đường. Hắn nói với Thẩm Chi Hằng: "Thẩm Chi Hằng, chắc là đêm hôm nay tôi sẽ bị mất ngủ rồi."
Thẩm Chi Hằng tựa người vào cửa xe, hời hợt trả lời: "Vậy thì để ngày mai buồn ngủ rồi hãy ngủ."
"Tôi phải cảm ơn anh như thế nào đây?"
"Không cần phải cảm ơn."
"Anh đối với tôi thật tốt."
"Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, là tôi nợ cậu."
Tư Đồ Uy Liêm tiến lại gần, nhìn kỹ: "Sao anh lại uể oải như vậy? Anh đói rồi?"
Thẩm Chi Hằng đưa mắt nhìn Tư Đồ Uy Liêm: "Tôi đang có tâm sự."
Sau khi Thẩm Chi Hằng nhìn thấy Mễ tướng quân ở vũ hội, hắn đã nhanh trí nghĩ ra một cách.
Cô gái nhỏ nhà Mễ tướng quân đã cứu hắn một mạng, hơn nữa sự giúp đỡ này của cô với sự giúp đỡ của Tư Đồ Uy Liêm không giống nhau, cô là một cô gái mù, hơn nữa còn không quen biết hắn, vả lại theo như hắn quan sát, cô gái này đúng thật là giữ bí mật đến cùng, đến bây giờ vẫn chưa để chuyện đêm hôm đó lọt ra ngoài.
Thẩm Chi Hằng đối với cô gái nhỏ này ngoài miệng thì không nhắc đến nhưng trong lòng vẫn cứ nhớ mãi, hễ cứ nghĩ đến ngày hôm đó cô lén cha mẹ một thân một mình mò mẫm tìm đến bệnh viện Tế Từ, trong lòng hắn lại thấy áy náy. Đêm đó hắn vừa đau vừa rét vừa đói, làm cho đầu óc có chút mụ mị, quên mất rằng cô gái nhỏ này là một người mù, cứ nghĩ rằng cô giống như người bình thường, có thể tự mình tìm số điện thoại rồi gọi điện một cách dễ như trở bàn tay.
Biệt thự nhà họ Mễ thì dễ tìm, nhưng hắn nhớ Mễ phu nhân là người đàn bà đanh đá, huống hồ người ta cũng đã dặn không cho hắn đến nhà cảm ơn rồi. Hắn cũng vì thế mà chần chừ mất mấy ngày, may mà đêm nay gặp Mễ tướng quân đã khiến hắn nảy ra một ý. Đưa Tư Đồ Uy Liêm về khu chung cư xong, Thẩm Chi Hằng về nhà tắm rửa thay quần áo, lên giường đi ngủ. Trước khi ngủ hắn theo thói quen muốn uống chút rượu, thế nhưng vừa nhấp ngụm Whisky vào mồm hắn liền nôn ói dữ dội.
Các giác quan của hắn đang bị cướp đi, bị chính cái số phận khác thường của hắn cướp đi. Hắn bây giờ vẫn duy trì hình dáng con người đẹp đẽ, vẫn có một thân phận và địa vị vẻ vang ở thế giới con người, nhưng hắn biết, tất cả những thứ này rốt cuộc rồi cũng sẽ bị lấy đi hết. Cuối cùng hắn sẽ còn lại gì, sẽ biến thành cái gì, tất cả đều vẫn còn là một ẩn số.
Chết là kết cục tốt đẹp nhất, có điều sống hay chết cũng đều không do hắn quyết định. Hắn nhắm mắt lại, nằm ngửa một cách thẳng đơ trong sự hốt hoảng, giấc ngủ cũng đang dần biến mất, hắn nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được ánh sáng của mặt trời đang lên.
Sáng sớm, hắn mở mắt, đảo lưỡi vài vòng trong khoang miệng, tốt, vẫn là hàm răng chắc chắn và gọn gàng, không có răng nanh mọc ra.
Hắn nhấc mình rời khỏi giường, sau đó tắm rửa thay quần áo thêm lần nữa, gột sạch đi mùi tanh phảng phất trên người. Nhà Thẩm Chi Hằng với nhà Lệ Anh Lương có khá nhiều điểm giống nhau, ví dụ như hắn cũng không dùng người hầu ở lại trong nhà, chỉ có mấy người hầu sáng đến làm rồi tối lại về. Lúc hắn xuống lầu, trong biệt thự đã có thoang thoảng mùi thức ăn. Hắn không cần ăn sáng, cho nên người hầu theo quy củ mỗi buổi sáng đều chuẩn bị sẵn cho hắn một ấm nước nóng và một tờ báo. Còn về phần buổi trưa, buổi tối hắn ăn cái gì, dù sao ban ngày hắn cũng không ở nhà, người hầu không nhìn thấy mà cũng không quan tâm, đợi đến tối hắn về đến nơi thì người hầu cũng đã xong việc về nhà rồi.