Hắn nhảy xuống ô tô tiến vào cổng, bước nhanh vào trong, cổ vũ tinh thần đi vào phòng khách. Trong phòng khách chỉ có một nha hoàn đứng đó, hắn lấy lại bình tĩnh với nha hoàn, cố gắng bày ra một vẻ mặt dễ gần nhưng không thành công cho lắm: "Nhị tiểu thư đâu?"
Nha hoàn đáp: "Nhị tiểu thư ở trên lầu ạ."
"Vậy ngươi kêu cô ấy xuống đây."
Nha hoàn cười một cái: "Nhị tiểu thư còn đang rửa mặt chải đầu, bảo là kêu ngài chờ một chút, chờ ở đây cũng được mà lên lầu chờ cũng được,"
Lệ Anh Lương "Ừ" một tiếng, đặt mông ngồi xuống sô pha. Lời vừa truyền lại đã khơi lên nỗi hận của hắn - cô ta chuyên môn thích giả vờ giả vịt để làm khó hắn, giống như bị nghiện vậy. Lên lầu đợi? Hắn còn lâu mới trúng kế của cô ta. Nếu coi là thật mà đi lên lầu cô ta chắc chắn sẽ ném ra một lô một lốc những lời đồn nhảm để mỉa mai hắn, tiện thể còn muốn sai hắn chọn quần áo, chọn giày dép cho cô ta, dù sao thì cũng nhận định là hắn hết cách, cô ta muốn giày vò hắn thế nào hắn cũng phải chịu. Ngoài chuyện này ra cô ta còn thường để lộ ra đôi chân dài trắng muốt với cặp đùi thon, cứ như là hắn cả đời chưa thấy qua nữ nhân tất sẽ bi cô ta mê hoặc đến mức tâm tình xốn xang.
Lệ Anh Lương không nghĩ nhiều đến chuyện nam nữ, chỉ lo bận rộn phấn đấu vươn lên, không có thời gian công sức để mà suy nghĩ. Thỉnh thoảng có nghĩ đến cũng là suy nghĩ thực dụng, muốn trèo cao, cưới tiểu thư nhà giàu. Dù là như thế, hắn cũng chắc chắn sẽ không suy nghĩ đến Kim nhị tiểu thư. Kim nhị tiểu thư từ nhỏ đã thích bắt nạt hắn, hắn cứ hễ nhìn thấy cô ta là lại bực mình. Hắn ngồi chết khô ở phòng khách hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đợi được đến lúc Kim nhị tiểu thư đi xuống.
Qúy danh của Kim nhị tiểu thư là Tĩnh Tuyết, tuổi vừa hai mươi, mặt hoa da phấn, có thể nói là tài mạo song toàn. Cô ta vừa bước vào phòng khách trên đôi giày cao gót, Lệ Anh Lương liền đứng dậy, tiện thể liếc qua nhìn một cái, chưa nhìn rõ được, chỉ thấy cô ta quàng một vòng lông trắng như tuyết trên vai, trong lớp lông trắng như tuyết lộ ra chiếc cổ thon dài trắng như tuyết, bả vai và xương quai xanh đều lộ ra, da thịt thoa phấn, phát sáng thơm ngào ngạt.
"Nhị tiểu thư." Lệ Anh Lương khom người chào: "Đã mấy tuần không gặp, tôi còn tưởng cô về nhà rồi."
Kim Tĩnh Tuyết cười khúc khích: "Lương ca ca, hành động của anh giờ cũng có chút phong vị Nhật rồi, gặp người ta phải khom người trước cái đã."
Lệ Anh Lương cúi đầu đối diện với mặt đất: "Nhị tiểu thư, tôi cũng chẳng qua là làm ăn kiếm sống mà thôi, mong cô thương cho, đừng châm chọc tôi nữa."
Kim Tĩnh Tuyết nhíu đôi mày lá liễu: "Ôi, giận rồi à? Học ai cái thói lòng dạ hẹp hòi này vậy, chắc không phải là người Nhật đấy chứ?"
Lệ Anh Lương cười "hừ" một tiếng: "Cô vui tính thật đấy." Sau đó hắn đi trước bước nhanh ra khỏi phòng khách: "Không còn sớm nữa rồi, chúng ta đi thôi!"
Kim Tĩnh Tuyết nói: "Từ từ đã!"
Lệ Anh Lương quay đầu: "Còn chuyện gì nữa sao?"
Kim Tĩnh Tuyết vươn một tay về phía hắn: "Giày cao, anh đỡ tôi."
Ánh mắt Lệ Anh Lương đảo xuống dưới, lúc này mới nhìn thấy Kim Tĩnh Tuyết mang một đôi giày khiêu vũ lấp lánh ánh vàng, gót giày cao mà lại mảnh khảnh, chỉ thích hợp để mang nó đi vòng quanh sàn đàn hồi quy mô nhỏ, đi nhiều thêm một bước chính là chịu giày vò.
Thế là hắn như đang hầu hạ một vị thái hậu phương Tây, không nói một lời duỗi tay đỡ Kim Tĩnh Tuyết đi ra ngoài. Đến khi lên ô tô hắn bị mùi nước hoa của cô ta làm cho hắt xì mấy cái. Cú hắt xì này đến một cách bất ngờ không kịp đề phòng, hắn nhất thời không kịp lấy khăn tay ra, kết quả là bắn hết hạt nước lên lên vai Kim Tĩnh Tuyết. Sau khi nhận về mấy cái liếc mắt khinh thường của cô ta, hắn dùng khăn tay che miệng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tức đến đỏ hết cả mắt.