Chịu đựng đến tuổi thiếu niên, hắn bắt đầu đến làm người hầu bên cạnh Kim sư trưởng, Kim sư trưởng cũng lén lút làm những trò mà không thể để người khác biết, ví dụ như là hết lần này đến lần khác cấu kết với người Nhật đầu cơ thuốc lá trục lợi. Trò này một khi bị lộ ra Kim sư trưởng không thoát nổi cái mũ Hán gian, cho nên những chuyện này giao cho ai cũng không yên tâm, chỉ có thể giao cho con nuôi của ông ta là Lệ Anh Lương đi làm.
Lệ Anh Lương rất có chí tiến thủ, năng lực cao thấp tạm thời không nhắc đến, dù sao cũng đúng thật là làm việc không tiếc sức, không nói hai lời mà làm ngay. Cứ làm mãi làm mãi hắn đã làm ra một thế giới của riêng mình - cái chức hội trưởng, không phải là cha nuôi hắn cho hắn mà là hắn dựa vào bản lĩnh của mình có được từ chỗ Hoành Sơn Anh.
Kim sư trưởng mấy năm nay lo trước lo sau, vừa muốn có được lợi lộc lại vừa sợ làm Hán gian, cứ đắn đo do dự mãi làm cho sự tín nhiệm của người Nhật dành cho hắn dần cạn sạch. Lệ Anh Lương cũng không có kiên nhẫn làm việc riêng thay cho ông ta nữa, làm Hán gian thì làm Hán gian, Lệ Anh Lương không quan tâm, vì để trở nên hơn người, hắn không ngại nhận thêm một cha nuôi người Nhật. Đáng tiếc là Hoành Sơn Anh thật sự còn quá trẻ chứ nếu không hắn cũng có thể dập dầu vài cái với Hoành Sơn Anh.
Kim sư trưởng - hiện giờ người ngoài đều tôn trọng mà gọi ông một tiếng Kim tướng quân, tuy rằng ông ta đang đem lính đi đóng quân ở vùng Nhiệt Sát, không ở trước mắt hắn, hắn giờ cũng không sống dựa vào ông ta nữa, nhưng tình cha con thì vẫn còn, mà Kim tiểu thư thì cứ dăm ba hôm lại đến làm phiền hắn một trận, kêu hắn làm này làm kia cứ như sai bảo nô tài, tuy rằng trong lòng thấy cô ta phiền chết đi được nhưng cũng chỉ có thể phát huy sở trường: "Nhịn!"
Buổi chiều, Lệ Anh Lương đi cửa sau rời khỏi ủy ban Kiến thiết, băng qua con ngõ nhỏ tiến vào một tiểu viện. Tiểu viện rất sạch sẽ, bên trong có tổng cộng bốn năm căn phòng, đây chính là nhà của hắn.
Hắn chưa có vợ, trong nhà cũng chẳng có việc gì, hắn lại làm toàn chuyện cơ mật cho nên không thuê người làm, khi nào cần người làm thì kêu mấy người trong Uỷ ban Kiến thiết qua giúp. Đun nước nóng rửa mặt, chải đầu, hắn lại thay một bộ đồ âu mới, làm tròn nghĩa vụ chải chuốt cho mình trở nên sạch sẽ gọn gàng. Cuối cùng nhét thêm một chiếc khăn tay bằng lụa màu tím vào cái túi nhỏ trước ngực, hắn đi đến trước gương soi thử, lúc soi gương không có chút cảm xúc, hoàn toàn không có nhã hứng thưởng thức bản thân.
Buổi tối hắn phải cùng nhị tiểu thư tham gia vũ hội cho nên phải ăn mặc như thế này, cũng giống như chẳng hạn tối nay hắn phải đi tòng quân thì phải thay đồng phục, đeo xà cạp vậy, đơn giản đều là làm theo quy củ. Còn một điều nữa là, người đẹp nhờ lụa lúa tốt nhờ phân, hắn cứ hễ đến mấy chỗ tiệc rượu phòng hoa náo nhiệt đó là lại có chút không ngẩng đầu lên được, nếu còn thêm cả không ăn mặc cho chỉnh tề, áo giáp ra trận, hắn càng không có mặt mũi nào mà nhìn người khác, cái miệng sắc như dao của Kim tiểu thư chắc chắn cũng sẽ không tha cho hắn.
Chải chuốt cho bản thân đến không chê vào đâu được xong, Lệ Anh Lương ra ngoài, băng qua ngõ, về đên Uỷ ban Kiến thiết, lại tiếp tục đi qua sân, lên xe hơi ngoài cổng Uỷ ban Kiến thiết, chạy thẳng đến biệt thự nhà họ Kim.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Kim yên ắng tĩnh mịch.
Xe hơi dừng lại bên ngoài cổng, Lệ Anh Lương không có ý muốn xuống, nhưng người đầy tớ gác cổng đã nhìn thấy hắn, mở miệng liền mời hắn vào nhà, nói là nhị tiểu thư lệnh cho mời Lương thiếu gia vào phòng khách đợi. Lệ Anh Lương nghe xong ba chữ "Lương thiếu gia", lúc này thở ra hai luồng khí lạnh từ lỗ mũi, quả thật cảm thấy bị trào phúng - hắn mà là thiếu gia cái nỗi gì? Có ai thật sự xem hắn là thiếu gia mà tôn trọng đâu?