Sau khi vâng mấy tiếng, hắn bịt ống nói, nói nhỏ với Lệ Anh Lương: "Là Kim nhị tiểu thư, nói là muốn lập tức nói chuyện với ngài."
Lệ Anh Lương ngồi im không nhúc nhích, mãi đến hơn nửa phút sau mới đưa tay nhận lấy điện thoại: "Alo? Nhị tiểu thư đấy à? Tôi là Anh Lương đây."
Nói xong lời này, hắn nhếch khóe miệng, theo bản năng lộ ra một nụ cười, nụ cười này khá là miễn cưỡng và mệt mỏi, dường như hắn cứ cười thế mãi thì có thể ngủ được luôn: "Ồ... Cảm ơn ý tốt của nhị tiểu thư, nhưng chắc là tôi không hợp đâu, tôi vốn có biết khiêu vũ đâu, chi bằng nhị tiểu thư tìm một bạn học nam nào đó đi với cô, còn có thể nói chuyện với nhau... Không phải không phải, không phải ý đó, tôi đâu dám thế. Tôi có thể làm tài xế xe hơi cho nhị tiểu thư, cô nói thời gian, tôi chở cô đi rồi lại chở cô về... Không phải không phải, thật sự không phải ý đó mà... Vậy được, thế thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh... Được, được, tôi biết, mặc đồ âu, hiểu rồi, tạm biệt, buổi tối gặp lại sau."
Hắn vừa cười vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại vừa cúp, nụ cười của hắn cũng biến mất trong nháy mắt. Lại ngồi co người trong ghế, hắn lạnh mặt, đôi môi mấp máy chửi thầm một câu.
Kim nhị tiểu thư gọi điện cho hắn là người mà hắn không thể chọc vào, tất nhiên, là tạm thời không thể chọc vào.
Cha mẹ Lệ Anh Lương mất sớm, đứa em gái còn nhỏ cũng chết yểu, hắn gần như có thể coi là xuất thân cô nhi, hơn nữa còn là một cô nhi nghèo khổ cơ cực. Đứa trẻ mạng khổ như hắn, theo lý mà nói thì có thể sống đến trưởng thành đã coi như là thành công. Mà ân công đã nâng đỡ cho hắn thành người, cho hắn cơ hội để vươn lên, chính là cha của Kim nhị tiểu thư, Kim sư trưởng.
Lúc Lệ Anh Lương quen biết Kim sư trưởng hắn vẫn còn là một tên học việc cỏn con trong tiệm may, suốt ngày bị sư phụ và sư huynh ức hϊếp đến chết đi sống lại, tất cả là nhờ vào hắn nhẫn nhục chịu khổ, quyết không chết mới có thể chịu đựng được đến ngày mà Nhị phu nhân của nhà họ Kim ghé vào tiệm may. Nhị phu nhân lúc đó đang được sủng ái, dăm ba bữa lại đặt may thêm quần áo mới, vô cùng chiếu cố đến chuyện làm ăn của tiệm may, Lệ Anh Lương thân là một tên học việc có diện mạo đẹp không tránh khỏi thường xuyên phải theo sư huynh đến nhà họ Kim lấy nguyên liệu, đưa váy áo. Thường xuyên qua lại, Nhị phu nhân liền coi trọng hắn, nhận định hắn là một tên lanh lợi. May thay hôm đó hắn đến nhà họ Kim, gặp ngay Kim sư trưởng đang say đến đỏ mặt tía tai. Kim sư trưởng thấy hắn trắng trẻo nhanh nhẹn, tửu khí xung thiên thốt lên cảm khái, cho rằng đứa trẻ này ở trong tiệm may làm việc vặt thật sự là có chút đáng tiếc.
Nhị phu nhân nghe xong câu này, nói đùa góp vào một câu: "Vậy ông nhận nó làm con nuôi, đề bạt cất nhắc nó lên cho khỏi tiếc?"
Kim sư trưởng nấc một cái, đang định trả lời chợt nghe thấy một tiếng "cộp", ông ta cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy Lệ Anh Lương đã quỳ xuống hướng về phía mình mà dập đầu. Kim sư trưởng hết hồn một phen, nhưng đã nhận cái dập đầu của người ta rồi muốn đổi ý thì cũng đã muộn, chỉ đành nhận đứa con nuôi này trong mơ hồ. Mà Lệ Anh Lương từ đó coi như thay đổi địa vị, thoát khỏi cái tiệm may cơ cực tầm thường đó, trở thành người hầu nhà họ Kim.
Nhà họ Kim cũng chẳng phải chốn yên bình, nhà Kim sư trưởng con cái thành đàn, đứa lớn đứa nhỏ đều dám đến bắt nạt hắn, hắn cắn răng nhẫn nhục chịu đựng, dù sao thì cũng đã quen chịu đựng rồi, mà đám thiếu gia nhà họ Kim có xấu đến mức nào đi chăng nữa cũng chỉ là trêu đùa nghịch ngợm mà thôi, không giống như mấy kẻ lòng dạ ác độc trong tiệm may.