"Tôi đi về nhà đây, nhất định ngày mai tôi sẽ điện cho bạn của anh." Cô ấy nói với Thẩm Chi Hằng: "Anh không được chết cóng đâu đấy!"
Cô nói rất nghiêm túc, cô làm như Thẩm Chi Hằng không muốn bị chết cóng thì sẽ không bị chết cóng thật vậy.
Thẩm Chi Hằng chưa gặp qua đứa trẻ nào như thế này, hắn có đôi chút cảm động, mà cũng cảm thấy có chút buồn cười:
"Được, tôi đồng ý với cô, tôi sẽ đợi cô đến cứu tôi, tôi nhất định sẽ không chết."
Mễ Lan mò mẫm cầm lấy tay của Thẩm Chi Hằng, sau đó lấy tay của hắn chèn lên trên chiếc áo khoác đang đắp ở trên người, sau đó cô cầm cây gậy lên, đứng dậy và đi ra bên ngoài.
Thẩm Chi Hằng liếc nhìn cô bằng con mắt còn lại, hắn nhìn theo cô, hắn nhìn thấy gió thổi tung mái tóc rối của cô, cô khập khiễng bước đi trong đống hoang tàn, có lúc còn dám đứng từ trên cao mà nhảy xuống dưới thấp.
Thẩm Chi Hằng đã từng gặp qua rất nhiều người mù có tính cách năng động, nhưng mà năng động giống như cô gái thì thật là trước nay trước nay chưa từng thấy.
"Mễ đại tiểu thư."
Hắn lẩm nhẩm để thuộc được 4 chữ này, và hắn cảm thấy bóng dáng phía xa của ai kia thật là thú vị. Kể từ lúc hắn bò đến đây từ đêm hôm qua thì bởi vì quá lạnh và đói nên không thể động đậy gì được nữa, mà cũng chẳng có cách nào mà động đậy cho được.
Hắn nghĩ, khi có ai đó nhìn thấy bộ dạng lúc này của hắn thì có lẽ họ sẽ lo chuyện hậu sự cho hắn ngay lập tức, mời hắn nhập thổ, để hắn an tâm mà ngủ giấc ngàn thu, nhưng nếu như lúc đó hắn dám cử động, thì có lẽ sẽ bị họ xem hắn là ma quỷ mà đem đi hỏa thiêu mất, cũng rất có thể sẽ là như vậy.
Mễ Lan đi đến mặt đường, cô càng đi càng cảm thấy phấn khích, hơn nữa cô cũng không muốn chết nữa, ít ra thì tạm thời bây giờ cô đã không còn muốn chết nữa.
Cô là người không có gì trong tay, nhưng dù sao cô vẫn là một thiếu nữ, và cô có nhiệt huyết của tuổi trẻ. Không có ai đến cứu vớt cuộc đời của cô vậy thì để cô đi cứu vớt tính mạng của người khác cũng được.
Dù sao cũng đã một lần đến với nhân gian rồi thì cô cũng muốn làm được một chút gì đó, và cũng muốn để lại một thứ gì đó. Gã đàn ông trong đống đổ nát ấy là người tốt hay là người xấu? Cô không biết, cũng chẳng kịp hỏi han gì, và cũng không quản được chuyện ấy. Dù cho gã đó không phải là người mà là yêu quái thì cô cũng muốn cứu hắn.
Dù gì thì cô cũng vẫn mãi sống như một cô hồn dã quỷ, dù cho những quy củ đạo lý trên đời này chưa từng bảo vệ được cô, nhưng mà cô vẫn bắt buộc phải tuân thủ theo những đạo lý ấy.
Từ phía sau cô truyền đến tiếng xe hơi, đối với đôi tai quá mức nhạy bén của cô mà nói thì âm thanh ấy thật sự rất lớn. Và cô đã nhanh chóng nấp vào một bên ven đường, nhưng không thể ngờ được chiếc xe đó lại dừng ngay bên cạnh cô
Cửa xe mở ra, có người nhoài người ra bên ngoài mà hỏi: "Tiểu cô nương, sao cô lại đi một mình trên đường thế này? Cô bị lạc đường à?"
Một giọng nói lạ lẫm, trầm thấp và hơi khàn, không có độ ấm và cảm tình. Mễ Lan biết rằng không thể chạy nhanh hơn xe hơi nên đã dứt khoát đứng lại, xoay người về phía người lạ mặt và nói:
"Tôi đang đi về nhà."
"Nhà của cô ở đâu? Tôi đưa cô về." Đang nói thì giọng của người đó bị ngắt quãng, hắn lập tức tiến lại gần hơn: "Cô nương, mắt của cô có vấn đề đúng không?"
Cô cảm thấy trong giọng nói của đối phương không hề có sự ác ý nên đã gật đầu hồi đáp.
Có một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay của cô, sau đó giọng nói lại cất lên: "Cô lên xe đi, tôi không phải là người xấu đâu. Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhà."
Mễ Lan không điều khiển được bản thân, thuận theo lực kéo của người lạ mặt ấy mà nhấc chân bước lên xe.