Chương 1: Aishiteru
Bước ra khỏi cổng trường, Dũng bực bội đá bay lon nước ngọt ai vô ý uống xong không vứt. Nhưng đá xong rồi, ngẫm nghĩ sao cậu lại chạy đến nhặt, ném vào thùng rác gần đó. Lon nước ngọt rỗng bay một vòng đẹp mắt rồi rơi vào thùng gọn ơ. Tài ném của nó cũng hơi bị ổn đấy chứ, có đùa đâu, thế mà bị loại khỏi đội bóng rổ ở giây phút cuối cùng cũng chỉ vì phong độ có hơi thất thường ở mấy bữa tập cuối. Ấm ức. Không phải tự kiêu nhưng nó thấy mình là một trong những đứa chơi khá nhất đội. Vậy mà bị gạch ra khỏi danh sách thi đấu. Mấy tên khác trong đội tuyển nhìn nó ái ngại, và cả khó hiểu nữa. Thế mà thầy chẳng một lời giải thích, chỉ bảo nó về suy ngẫm thêm. Tự nhiên Dũng thấy trời sáng nay cũng u ám hệt như tâm trạng của nó vậy.
Có một tiếng vỗ tay nho nhỏ sau lưng. Dũng quay lại, thấy Tố Nguyên, cô bạn chung lớp. Đang tự hỏi, chẳng hiểu hôm nay chủ nhật mà Nguyên lên trường làm gì. Nhưng nhìn thấy mấy ngón tay vẫn còn mấy vệt phấn màu thì nó chợt nhớ ra là tuần này lớp nó phụ trách báo tường. Chắc Nguyên lên trang trí.
- Ném hay!
- Chẳng hay đâu, nếu hay thì đã chẳng rơi khỏi đội tuyển một cách…….như thế. – Dũng chẳng biết phải tìm từ nào cho chính xác.
Nguyên nhìn cậu, nhíu mày thông cảm. Rồi nhoẻn miệng cười.
- Thôi, thua keo này ta bày keo khác mà. Đi!
Nhưng chẳng biết thế nào, hai đứa lại đồng loạt quên ví, vét hết túi, thấy còn mấy đồng lẻ nên quyết định đi cà phê bệt. Nguyên mua thêm hai bị bánh tráng trộn, rồi ngồi xuống như những người khác mà măm măm ngon lành. Dũng chưa đi thử cà phê bệt bao giờ nên cứ lóng ngóng, ngài ngại. Nhưng trông dáng vẻ Nguyên thì xem chừng hay ra đây lắm. Mà nó phải công nhận là cái thú bệt này nó cũng hay hay. Nguyên lôi máy nghe nhạc ra, màu đỏ chói, lục lọi một lúc rồi đưa cho nó một bên tai nghe.
Một bài hát có giai điệu rất nhẹ nhàng, và hay, nhưng lời thì Dũng chẳng hiểu gì cả.
- Cái gì đấy?
- Một bài hát tớ thích.
Nguyên lém lỉnh cười, rồi chậm rãi đọc lời của bài hát.
Mỗi chúng ta đều là mỗi bông hoa duy nhất có mặt ở thế gian này
Mỗi chúng ta đều có hạt giống riêng
Vậy nên cứ cố hết sứ mình
Để những hạt giống ấy nở rộ thành hoa
….
Những bông hoa dù bé nhỏ, hay lớn
Không có ai giống ai
Bạn chẳng cần là số một
Bắt đầu với việc là chính mình, bạn đã là người đặc biệt.
Dũng gật gù.
- Cũng hay đấy nhỉ? bài hát tên gì thế?
- Sekai ni hitotsu dake no hana của SMAP.
Tai cậu tự dưng ù đi.
- Cái quái gì thế? Làm sao mà tớ nhớ được. Thôi, nhắn tin cho tớ tên bài hát đi.
Thế là trong playlist toàn nhạc rock có thêm một bài hát tiếng Nhật mà tối nào cậu cũng nghe một chút rồi mới đi ngủ.
**************************************
Tố Nguyên là cô nàng kỳ quặc nhất lớp, có lẽ vậy. Thực ra cô bạn cũng xinh đấy, nhưng mỗi tội khác biệt quá nên không có nhiều bạn thân lắm. Có lẽ vì trong khi mọi người thích nghe Kpop thì cậu ấy lại chỉ chúi mũi vào mấy cuốn truyện tranh Nhật, nghiên cứu kỹ thuật vẽ, và đi học cả tiếng Nhật nữa. Cô bạn thuộc lòng những chuyện thú vị ở xứ sở hoa anh đào. Lại còn hay vẽ linh tinh trong giờ học. Cuốn sách giáo khoa nào cậu ấy cũng vẽ ở bất kỳ chỗ nào còn trống. Có lần Dũng cầm cuốn sách toán của cậu ấy, giờ ngược từ trang cuối lại thật nhanh, thấy một chuỗi hành động của một thằng nhóc lùn tịt ném trái banh vào rổ ba, bốn lần mà toàn trúng mặt. Hệt như một bộ phim hoạt hình ngắn. Dũng phì cười.
Chính Dũng cũng không thân cận với cô nàng lắm. Nhưng khi tiếp xúc, cậu nhận ra Nguyên cũng giống như bao cô bạn gái khác thôi. Thích ăn vặt, thích hoa, dễ thương nhiều mà lắm rắc rối. Thậm chí là rắc rối một cách dễ chịu.
Dũng không đến sân bóng nữa. Cục tự ái vẫn còn đó khiến cho cậu cảm thấy khó chịu khi phải đối mặt với thất bại đầu tiên của mình. Thay vào đó, cậu dành nhiều thời gian để ở nhà chơi game và lang thang Facebook. Hùng, đồng đội thân thiết nhất của cậu nhắn tin hỏi thì cậu trả lời đơn giản là ốm. Tố Nguyên chẳng hỏi han gì, chỉ gửi cho cậu đường link một bộ phim Nhật lên tường Facebook, tựa là Rookies. Cậu ấy để lại vài dòng ngắn gọn: “Phim hay lắm. Xem đi để gϊếŧ thời gian
Cuối cùng thì Dũng cũng chấp nhận chuyện mình bị đá ra khỏi đội tuyển, một cách bình thản hơn cậu nghĩ. Vì chẳng có ai tự mình chìm đắm trong nỗi buồn cả. Thêm nữa, thi thoảng Tố Nguyên lại quăng mấy bài hát yêu thích vào Facebook của cậu để lên dây cót tinh thần. Mà lời bài hát nào cũng kiểu như: “Tôi chắc rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp, đâu cần tuyệt vọng”…. Nghe mãi rồi thì những lời ấy cũng thấm vào đầu, chẳng ít thì nhiều. Và dư âm của bộ phim Rookies vẫn còn đó.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Dũng phải công nhận là cậu có lơ là tập luyện nên bị xuống phong độ thật. Vậy nên bị thầy gạch tên ra khỏi danh sách cũng không trách ai được ngoài chính mình. Trận đấu sắp tới rất quan trọng nên ai cũng chăm chỉ, chú tâm, dồn hết sức. Chỉ có Dũng là lừng khừng. Cõ lẽ một phần vì cậu nghĩ mình giỏi, ai dám thay ra, nên chắc chắn là có một suất thi đấu chính thức rồi. Có thể Dũng chơi giỏi thật, nhưng thiếu lửa, và đối với thầy, như thế chưa đủ. Dũng quyết định đi tập trở lại, sau khi chân thành xin lỗi thầy huấn luyện. Không vào đội tuyển thì đã sao, chỉ cần được chơi bóng rổ là cậu thấy vui rồi. Quan trọng hơn, giờ đây, cậu nhận ra bản thân yêu bóng rổ hơn mình nghĩ rất nhiều. Nhất định từ nay về sau, cậu sẽ chơi bóng bằng toàn bộ khả năng và đam mê của mình.
Tan học, Dũng nhanh chóng thu dọn mọi thứ trên bàn cho vào cặp rồi sải ba bước dài đến bàn của Nguyên.
- Tớ hết buồn rồi, nên không cần động viên tớ nữa nhá.
Nguyên cười, giơ tay làm dấu ok. Tự dung Dũng thấy mình có hứng muốn đi đâu đó chơi, đi đâu đó ăn uống.
- Đi cà phê bệt không? Tớ khao.
- Không ý kiến gì. Đồ uống miễn phí mà.
******************************
Tin vui đến vào lúc Dũng chẳng ngờ nhất, vì lúc đấy đang còn mê mải ngủ gật. Tối hôm qua thức khuya xem hết bộ phim trinh thám nên bây giờ tranh thủ mấy phút nghỉ giải lao ít ỏi mà ngủ. Hùng sang lớp Dũng, chẳng nói chẳng rằng mà đập thật mạnh vào vai nó. Tỉnh luôn!
- Ê, nghe tin gì chưa?
- Một thằng bị đánh hội đồng vì phá giấc ngủ của người khác hả?
Hùng xua xua tay, chẳng thèm quan tâm câu nói đầy vẻ ‘đe dọa’ kia.
- Một đứa trong danh sách thi đấu chính thức mới mổ ruột thừa hôm qua nên thầy cho mày vào kìa.
Dũng bật dậy.
- Thật không?
- Thật.
Còn hơn cả vui, mà chính là như có cái gì vỡ òa từ bên trong nó, thêm một chút ái ngại cho cậu bạn kia nữa. Dũng đập tay thật mạnh với thằng bạn thay cho những cảm xúc đang hiện hữu đó, và cười toe toét.
Và người đầu tiên Dũng báo tin vui là Nguyên. Cô bạn cũng cười thật tươi, cứ nắm tay Dũng mà lắc.
- Thật á? Chúc mừng cậu.
- Nguyên đi xem tớ thi đấu nhé.
- Được không?
- Có gì mà không được.
- Thế sau đó cà phê bệt nữa, nhỉ?
- Thêm bánh tráng trộn.
Nguyên bật cười. Cô bạn hứa là sẽ đến bằng một cái ngoéo tay. Như trẻ con, nhưng mà ngộ nghĩnh, đáng yêu.
Tối hôm đó, không dung Dũng chợt nghĩ, sao mà giống một buổi hẹn hò quá trời. Liệu Nguyên có hiểu lầm không? Mà ngạc nhiên hơn cả là cậu cũng không sợ cô bạn hiểu lầm.
Hình như Dũng vừa khám phá ra điều gì lạ lắm. Nhưng đó hẳn là một điều tuyệt diệu vì nó cứ làm cậu cười hoài.
*******************
Nghỉ tập giữa buổi. Hùng ném cho cậu trai nước suối. Dũng tu một hơi gần hết nửa chai.
- Tập vừa thôi, giữ sức mai đấu.
- Biết rồi. Ê, biết chỗ nào học tiếng Nhật không?
- Hả? Chi vậy?
Dũng không trả lời vội, nhấp thêm một ngụm nữa, đoạn đưa khăn lau sạch mồ hôi.
- Hừm, nghĩ lại rồi, không cần thiết, mà e là cũng không kịp. Cậu biết câu ‘Tớ thích cậu’ trong tiếng Nhật thì nói thế nào không? Tớ chỉ cần có thế thôi. Còn sau đó chắc dùng tiếng Việt được rồi.
- Hâm à? Mai thi đấu được không đấy?
Đáp lại vẻ mặt ngỡ ngàng của thằng bạn, Dũng chỉ nhăn răng cười.
***********************
“Aishiteru!”