Vụ ẩu đả tranh kẹo kia diễn ra rất nhanh, nhanh đến nỗi cô giáo không biết, cũng không có người thứ ba nào tham gia vào. Ai cũng không biết vừa xảy ra chuyện gì.
Lăn lộn xong Đường Xuân Sinh rốt cục từ mặt đất bò lên, kéo cặp của mình qua, lấy ra một cái viên tròn gì đó, vươn ra giơ trước mặt tiểu Nhập Vi: "Biết đây là gì không?"
Khóe mắt đầy nước trong nháy mắt thu trở lại, tiểu Nhập Vi há hốc miệng nhìn vật kia, gật mạnh đầu. Bé biết, bé đương nhiên biết, đây là quả táo a, so với viên kẹo hoa quả kia còn thơm hấp dẫn hơn, một trái táo đỏ rực.
Đường Xuân Sinh cầm trái táo quơ quơ trước mặt tiểu Nhập Vi một vòng, con ngươi tiểu Nhập Vi cũng xoay vòng dõi theo, sau đó Đường Xuân Sinh đưa quả táo lại gần mình, "Rắc" cắn một cái, vừa ăn vừa nói: "Muốn ăn tự vẽ lấy mà ăn."
Tiểu Nhập Vi tức thời nước mắt lại muốn rơi.
"Uy, cậu sao không chịu vẽ chứ." Đường Xuân Sinh trừng mắt nhìn, từ cặp rút ra một quyển vở. Trên bìa vở ghi "Mỹ thuật" hai chữ, bên trong đều là giấy trắng. Nhóc lại lấy ra một chiếc bút, đút vào tay tiểu Nhập Vi, nói, "Cậu vẽ đi."
"Tôi, " tiểu Nhập Vi mấp máy môi, "Tôi không vẽ."
Mắt Đường Xuân Sinh trợn lên, tiểu Nhập Vi nhất thời nghĩ đôi con ngươi kia như là hai viên bi của em trai, so với sao còn sáng hơn, nghĩ vậy, tiểu Nhập Vi nhớ tới ở nhà em trai vẫn thường tranh ăn với mình, đi nhà trẻ lại có người khác tranh với bé, nhất thời hứng thú đi học đều tan biến, mông cũng ngồi không yên, đi ra trước cửa.
"Không ra được đâu." Đường Xuân Sinh cắn một miếng táo, gõ bút trên mặt bàn, "Qua đây vẽ đi."
Tiểu Nhập Vi cũng hiểu được có điểm kỳ quái, phòng học bên ngoài rõ ràng nghe được rất nhiều tiếng nói, nhưng lại cảm giác cách rất xa -- tựa như mùa đông không muốn rời giường trùm chăn kín đầu lại, nghe được tiếng bà gọi dậy cũng xa xôi như vậy.
Xuất phát từ bản năng, tiểu Nhập Vi đi vài bước lại sợ hãi lui trở về.
Đường Xuân Sinh ngẩng đầu nhìn bé, cười đặc biệt ngọt ngào: "Khương Nhập Vi, ngồi xuống vẽ đi."
Khương Nhập Vi chậm ngồi xuống, chậm rãi nói: "Tôi thật sẽ không vẽ táo nha."
Đường Xuân Sinh mắt sáng lên: "Vậy cậu vẽ cái gì, vẽ tôi xem."
Khương Nhập Vi cắn bút, chỗ đó có cục tẩy, cắn vào thấy mềm mềm. Bé suy nghĩ hồi lâu, mới nói: "Tôi sẽ vẽ trứng gà."
"Trứng -- gà?" Đường Xuân Sinh nhíu mày, nghẹn lời sụp vai xuống bàn, "Vậy cậu vẽ tôi xem."
Vì vậy Khương Nhập Vi cúi đầu, năm đầu ngón tay nắm lấy bút, vẽ.
Vừa nhìn tư thế bé cầm bút, Đường Xuân Sinh sợ ngây người, sau đó nhìn hình rắn dưới ngòi bút bé -- thực sự là rắn a, một đường xoắn khúc vặn vẹo, không ra hình thù gì cả. Đường Xuân Sinh ngẩng đầu vừa nhìn, Khương Nhập Vi cậu vẽ cái gì a, thấy mắt bé đang chằm chằm nhìn thẳng nửa quả táo nhóc cầm trên tay.
Đường Xuân Sinh nổi cáu, một phát cắn hết quả táo, chỉ chừa lại cái hạt đưa Khương Nhập Vi.
"Giỏi lắm, Khương Nhập Vi, cậu hãy vẽ một mảnh đất, chôn hạt táo này xuống, ngày mai táo trên cây sẽ đều là của cậu. "
Khương Nhập Vi bị mỹ cảnh Đường Xuân Sinh vẽ nên dụ dỗ đến ứa nước bọt, sau đó nuốt nuốt, cố lấy dũng khí lần thứ hai nắm chặt cây bút. Thế nhưng, vẽ đất như thế nào? Trong đầu Khương Nhập Vi hiện lên vườn rau của bà nội, từng cụm mầm cây mảnh dẻ, bên cạnh cỏ dại còn chưa kịp nhổ, chính là từng mảnh đất vẽ làm sao đây. Khương Nhập Vi không khỏi toát mồ hôi, cầm bút trên tờ giấy trắng vòng vo hồi lâu, không biết đặt bút từ đâu.
Đường Xuân Sinh nín thở chờ đợi, ngóng trông kì tích diễn ra trên tờ giấy trắng, thế nhưng đợi lúc lâu, chỉ thấy Khương Nhập Vi nhỏ giọng nói một câu.
"Tôi sẽ không vẽ a."
Đường Xuân Sinh rốt cục hết lần này đến lần khác nghe câu này của Khương Nhập Vi đâm kích động, "Đằng" nhóc đứng lên, thân hình nho nhỏ bỗng chốc đầy khí thế, đôi mắt vốn tròn cũng dựng lên: "Khương Nhập Vi, cậu có nhận ra tôi không?" Vừa nói nhóc vừa cúi xuống sát Khương Nhập Vi, dừng lại cách trước mắt bé không được đến mười phân.
Khương Nhập Vi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kia, gần quá, bé có chút quáng mắt, vì vậy ngơ ngẩn gật đầu.
Đường Xuân Sinh tiên hỉ hậu trướng, chậm rãi đứng thẳng người, ngơ ngác nói: "Không, cậu không nhận ra tôi." Dứt lời tay nhóc vung lên giữa không trung.
Khương Nhập Vi nhất thời cảm giác như tấm chăn trên người bỗng rơi xuống, thanh âm bên tai lập tức phóng đại lên. Hầu như là cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, cô giáo mang theo mấy bạn cùng lớp đi đến.
Đường Xuân Sinh ngơ ngác nhìn Khương Nhập Vi, lẩm bẩm: "Là ta nóng ruột sao, là ta tới sớm sao?" Nhóc vừa nói, vừa xoay người ly khai.
Khương Nhập Vi cúi đầu nhìn hạt táo kia trên bàn, một lần nữa cầm bút, ngòi bút lướt qua tờ giấy trắng. Hồi ở vườn rau của bà, giữa từng cụm rau là hào đào, có một hôm khi mặt trời sắp khuất núi, bé ở góc vườn nhìn xuống, rõ ràng âm thầm cảm thấy thật đẹp. Khương Nhập Vi tiện tay vẽ trên giấy mấy đường, đường thì hơi gần sát, đường thì hơi cách ra một chút.
Như vậy mấu chốt là, chôn hạt táo ở đâu đây...
Vừa đến buổi trưa Khương Chí Viễn ra nhà trẻ tới đón con gái. Khi đó còn không có ăn trưa trong nhà trẻ, lại là ngày đầu tiên đi học, bên ngoài nhà trẻ đầy phụ huynh, đều lo lắng ngóng chờ.
Cửa sắt rốt cục cũng mở, các giáo viên chỉ huy trẻ lớp mình đứa nọ dắt đứa kia đứng ở cửa chờ.
Khương Chí Viễn cười ha hả nhìn lũ trẻ lao ra cửa hướng cha mẹ ông bà mà làm nũng, trong lòng cũng đắc ý mà nghĩ không biết lát nữa con gái sẽ có biểu hiện như thế nào.
Kết quả cô giáo lớp mầm thấy ông liền vẫy lại, khiến ông đi vào hỏi.
"Làm sao vậy cô?"
"Tiểu Nhập Vi nhà ông buổi tối có đúng là bị mất ngủ hay không?"
"Không, cô " Khương Chí Viễn vò đầu, vội vã đổi giọng, "Nga, con bé ngủ cùng bà nội, cái này tôi về nhà đi hỏi chút, bất quá rốt cuộc làm sao vậy."
"Bé đi học không có khóc, tôi để bé học ở lớp tiên tiến, kết quả bé cư nhiên ở trong phòng học mà ngủ." Cô giáo cúi đầu nhìn Khương Nhập Vi hiền lành, ngồi xổm xuống nhéo nhéo mặt bé, "Tiểu Nhập Vi, buổi tối phải đi ngủ sớm một chút mới có thể cao lên nhé."
"Con vừa rồi không có ngủ." Khương Nhập Vi nhỏ giọng nói.
Lão sư xoa đầu bé, đứng thẳng dậy nói Khương Chí Viễn: "Còn có lúc đưa con đến ông hẳn nên kiểm tra một chút quần áo và cặp của con. Bé thế nào mang cả vốc đất vào lớp, rải khắp mặt bàn."
Khương Chí Viễn thực sự là phiền muộn chuyện này. Khai giảng ngày đầu tiên đã bị cô giáo cáo trạng, ánh mắt phụ huynh nhà khác đều rơi xuống trên người ông, thật là có điểm không được tự nhiên. Hắn đi tới ôm lấy con: "Cảm tạ cô giáo nhắc nhở, tôi sau sẽ chú ý. Nhập Vi, chào cô đi con."
"Chào cô." Khương Nhập Vi vẫy tay, còn cố chấp bồi thêm một câu, "Con không có mang đất đi học, đó là từ tranh con vẽ."
Cô giáo nở nụ cười: "Yêu, sức tưởng tượng thật là phong phú."
Khương Chí Viễn khóe miệng giật giật vài cái, miễn cưỡng chào cô giáo, nhanh rời đi.
Dọc theo đường đi ba đều không nói gì, Khương Nhập Vi vốn ôm cổ cha chậm rãi buông ra, hồi lâu mới hỏi: "Ba, ba làm sao vậy?"
"Làm sao ư?" Khương Chí Viễn buông bé ra, hai người đứng bên nhau, "Con nói xem, đất ở đâu ra?"
"Từ tranh của con."
Khương Chí Viễn tức giận, mũi nở lớn: "Có phải người khác bắt nạt con, bảo con nói vậy?"
"Không ạ."
"Lúc đó còn có ai bên cạnh?"
"Lúc con vẽ không có ai, trước đó có Đường Xuân Sinh."
"Đường Xuân Sinh?" Khương Chí Viễn hỏi, "Ai? bạn học à?"
Mắt Khương Nhập Vi cũng trừng lên: "Đường Xuân Sinh a, đứa nhóc thích cười ha ha đấy."
Một đứa nhóc kêu người khác là đứa nhóc, ra vẻ ông cụ non, Khương Chí Viễn thấy buồn cười. Ông nhất thời không tức giận nữa, một lần nữa ôm lấy con: "Nếu như là bạn mới, con cũng cần để ý, thấy người ta làm chuyện xấu đừng làm mà mang oan uổng vào người."
Khương Nhập Vi xoay người nhìn phía sau, sau lưng bé rõ ràng là cặp, có oan uổng gì đâu.
"Còn có, về nhà đừng nói cho mẹ chuyện ngày hôm nay ở trường, không làm mẹ mất hứng."
Khương Nhập Vi vội lần thứ hai ôm lấy cổ cha: "Vâng, ba."
Tới nhà, Khương Nhập Vi thấy bà cùng em trai đang ngồi ở cửa nhà mình chơi,nhảy xuống mà lao đến.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ." Khương Nhập Vũ vui vẻ giơ hai tay về phía bé.
"Đệ đệ, " Khương Nhập Vi kéo em, vui sướиɠ nói, "Chị hôm nay cưỡi ngựa gỗ rất lâu, lại cùng người khác chơi bập bênh, chơi thật vui a."
Khương Nhập Vũ thèm muốn cực kỳ, bỏ lại bé lại hướng Khương Chí Viễn: "Ba ba, con cũng muốn đi nhà trẻ."
"Được, sang năm sẽ đưa con đi." Khương Chí Viễn ôm con giơ lên cao rồi lại tung lên không trung mấy lần.
Lần này đến phiên Khương Nhập Vi thèm muốn, bất quá bé rất nhanh nghĩ đến chuyện khác. Ngày hôm nay bé vẽ ra một nắm đất, thế mà làm cô giáo mất hứng, đem đất đổ vào thùng rác. Thùng rác kia vẫn còn mới, tan học bé len lén giấu đất vào cặp mình, trong cặp còn có hạt táo Đường Xuân Sinh để lại. Ba bảo không cho mẹ biết chuyện trên trường, như vậy không nên để mẹ thấy mấy thứ này. Khương Nhập Vi ôm cặp đi tìm, thấy trước nhà có khoảng đất trống, sắp hàng đều tăm tắp mấy thanh tùng non, Vì thế mà chạy tới, đem đất đổ vào giữa hai cây thanh tùng, sau đó cẩn thận mà đem hạt táo nọ chôn ở dưới nắm đất.
"Nhập Vi, con làm gì vậy?" Khương nãi nãi hướng bé hỏi.
"Con trồng cây táo." Khương Nhập Vi cũng kêu, xoa xoa tay, cảm thấy mỹ mãn chạy về bên bà.
Bất quá một hồi, chẳng biết từ đâu bay tới một áng mây, che kín thái dương đang vô cùng vô tận mà tỏa sáng phát nhiệt, trời giữa trưa đột nhiên tối sầm tựa như lúc hoàng hôn, không chỉ như thế, còn có mơ hồ tiếng sấm rền, thi thoảng còn lóe lên vài tia chớp sáng lòa. Hàng xóm vừa đi làm về đứng ở hiên nhà đang chuyện trò, lúc này cũng đều tác điểu thú tán, cuống quýt về nhà thu dọn quần áo đang phơi.
Tầng dưới vừa trở nên an tĩnh, mưa to gió lớn ào ào trút xuống.
Khương Nhập Vi đứng trước cửa sổ, lo lắng nhìn ra ngoài mông lung một mảnh, không biết hạt táo của Đường Xuân Sinh có bị nước mưa cuốn trôi, ngày mai liệu mình có thể được ăn táo a?