Chỉ biết là đã quá mười hai giờ đêm, còn là quá bao nhiêu lâu, cả thế giới đều tĩnh lặng, không cách nào biết được.
Hai người bên cửa sổ, giữa người với người, không thể phân cách.
Bởi vì hai người hoàn toàn khăng khít.
Vẽ tranh là 2D, Đường Xuân Sinh mơ hồ nghĩ. Có thể vẽ da thịt, hoạ mi mắt, sao có thể vẽ ngũ tạng, tô cốt nhục?
Cho nên, đầu lưỡi Khương Nhập Vi đang miêu tả răng nàng là sao?
Như là đếm xem nàng có bao nhiêu cái răng, đo xem môi dài rộng cao như thế nào. Nhưng đầu lưỡi cũng không phải thước cuộn, "Xoạch" bung ra, vừa xem hiểu ngay. Khương Nhập Vi đo đếm tinh tế tỉ mỉ, một phân cũng không bỏ sót, cuối cùng, lưỡi cô cùng nàng dây dưa, linh hoạt mà mềm mại.
Đường Xuân Sinh nghĩ một hồi, trong đầu mơ màng như sắp ngất, dưới chân nhũn lại, so với đầu lưỡi nàng thắt lưng còn nhũn hơn, phải dựa vào người Khương Nhập Vi.
Khương Nhập Vi lại như một học giả nghiên cứu, siêng năng không biết mệt mỏi. Thấy nàng đứng không nổi liền lui một bước, vừa lúc ngã ngồi trên ghế. Cô ôm thắt lưng Đường Xuân Sinh, gắt gao ôm cả người vào trong ngực, một tay giữ chặt sau gáy Đường Xuân Sinh, ấn nàng gục đầu xuống. Làn môi Khương Nhập Vi bỗng tăng thêm lực, giống như thực không cam lòng với kết quả đo đếm lúc trước, thề muốn lặp lại nhiều lần tới khi hài lòng mới thôi.
Nụ hôn này đã kéo dài rất lâu.
Lâu đến nỗi tờ giấy dán trên cửa sổ rơi ra, giấy bay xuống mặt bàn. Hình vẽ rõ ràng trên giấy như theo những nét bút cuối cùng của Khương Nhập Vi, ẩn mình trong những ngày cuối thu mà chờ gió mùa xuân tới.
Mà các nàng hai người còn chưa rời ra.
Môi đã tách ra, đầu lưỡi Khương Nhập Vi bắt đầu miêu tả cổ Đường Xuân Sinh. Đường Xuân Sinh thở hổn hển, ôm đầu Khương Nhập Vi, trong mắt một mảnh sương mù.
Nàng không nhận ra Khương Nhập Vi này.
Khương Nhập Vi nàng vẫn biết không phải như thế...
Giữa hang động u ám cao lớn, một ánh đèn yếu ớt.
Đèn để trên cái bàn vuông nhỏ, có nghiên mực không có bút.
Một cô gái tóc dài mặc hắc y, ngồi chồm hỗm dưới đèn, lấy tay không vẽ tranh.
Nàng vẫn luôn chuyên chú nhìn đầu ngón tay mình, thân kia phi thiên trên vách động, ban đêm càng tối đen, lại càng như Tinh Quang rực rỡ, hoan hỉ di động dưới đầu ngón tay nàng.
"Ngươi sẽ vẽ bàn đu dây sao?"
"... Ừ."
"Vẽ bàn đu dây đi."
Hắc y thiếu nữ liền vẽ một bộ bàn đu dây, trên nền động cát vàng cuồn cuộn nổi lên, tinh tế quấn quanh những nét vẽ kia, sau đó hiện lên một bàn đu dây thât sự giữa không trung. Có một đôi chân trần dừng trên bàn đu dây, tiếp theo buông xuống giữa không trung là hai dải tơ quấn quanh khẽ phiêu động.
Sau đó một tràng tiếng sáo vang lên.
Bao nhiêu đêm tịch liêu trống trải, tiếng sáo kia ngân vang trong động.
Mà đêm nay, tiếng sáo lại vang lên.
Đường Xuân Sinh chậm rãi mở đôi mắt.
Cái tay vẫn giữ chặt gáy nàng giờ chỉ nhẹ nhàng khoát lên, bàn tay giữ chặt bên hông cũng lỏng dần mà trượt ra, người trước mắt khuôn mặt thân thuộc mà cử chỉ xa lạ, tựa hồ lần thứ hai ngất đi.
Đường Xuân Sinh quay đầu, trang giấy trắng không, nàng biết cô lại thành công.
"Bao giờ cậu mới nhớ lại?"
Đường Xuân Sinh bế Khương Nhập Vi lên giường, cùng nằm xuống, sau đó có chút buồn rầu nghĩ.
"Ta nguyện ngươi mãi mãi ở lại trong bích họa này, cho tới khi ta đến."
Nhẹ nhàng chạm vào miệng mình, Đường Xuân Sinh nhớ tới những lời này, bên môi hơi nhếch lên.
Nàng xoay người lại, giữa bóng đêm nặng nề nhìn Khương Nhập Vi.
Khương Nhập Vi đột nhiên mở mắt.
Đường Xuân Sinh giật mình.
"Nhìn cái gì?" Khương Nhập Vi lạnh lùng hỏi nàng, "Tôi đã ngủ bao lâu?"
"Ân..." Đường Xuân Sinh liếʍ liếʍ môi, "Không lâu."
"Bao lâu?" Khương Nhập Vi truy vấn.
"Một lúc." Đường Xuân Sinh cũng không quá rõ, vừa rồi nàng đã nghĩ lúc lâu.
Khương Nhập Vi từ trên giường ngồi dậy, quay đầu nhìn, trông vẫn không khác lúc vừa rồi vẽ cây táo, lại ngã xuống, thật dài thở ra một hơi.
Đầu rất đau, toàn thân vô lực. Di chứng quen thuộc này khiến cô vô cùng bực bội. Cũng không biết vừa rồi khi mê man đã trải qua chuyện gì, tim đập nhanh đến vô cùng kịch liệt, hơi thở dồn dập.
Vì vậy, cô lại hỏi kẻ gây nên tất cả chuyện này: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
"Cái gì..." Tim Đường Xuân Sinh vừa bình ổn nhịp đập lại bị cô trêu chọc trở nên gấp gáp lần nữa, "Không có, không có gì?"
"Không có gì mà cậu không ngủ được nhìn tôi, lại có ý đồ xấu gì?" Khương Nhập Vi không tin chút nào.
Ít nhất ban nãy cô như một con dã thú, đôi mắt bừng bừng du͙© vọиɠ còn có chút đáng yêu thẳng thắn hơn bây giờ. Đường Xuân Sinh nói thầm trong lòng, xoay người đưa lưng về phía cô: "Thật sự không có gì, cậu mau ngủ đi, muộn rồi."
Khương Nhập Vi nhìn chằm chằm lưng nàng, nhíu mày thật sâu. Cô cảm thấy Đường Xuân Sinh không nói thật vì đối phương thế nhưng không dám nhìn thẳng vào mình. Cơn đau đầu khiến Khương Nhập Vi nhất thời không có cách gì ngủ được, mà nghe nhịp thở của Đường Xuân Sinh cũng có vẻ đang còn thức, cô liền dùng tay đẩy đẩy đối phương: "Uy, chúng ta nói chuyện đi."
"Nói... Cái gì nha?"
"Nói với người khác thì phải đối mặt, cậu có biết phép lịch sự không?" Khương Nhập Vi nửa ngồi dậy, mạnh mẽ xoay người Đường Xuân Sinh lại.
Ánh mắt của Đường Xuân Sinh chỉ dừng trên gối của Khương Nhập Vi.
Khương Nhập Vi càng nhìn càng không vừa ý, vươn người bật cái đèn nhỏ. Trước đây khi cô ngủ cùng bà, đêm bà trở dậy không muốn bật đèn phòng làm cô mất ngủ, cho nên thường để đèn nhỏ đầu giường.
Kết quả đèn vừa bật, Khương Nhập Vi thấy Đường Xuân Sinh vội đưa tay che mặt.
"..." Khương Nhập Vi cảm thấy càng kì lạ.
"Tôi rất mệt a." Đường Xuân Sinh nhỏ giọng nói.
"Giải thích cho tôi tại
sao cậu lại kì lạ như thế rồi cậu sẽ được ngủ." Khương Nhập Vi thực sự có chút sợ. Lúc này là cây táo, lần sau lại là cái gì, không thể cho cô một câu cảnh báo sao, cho tới bây giờ nàng vẫn không thực sự hợp tác a.
"... Không liên quan tới cậu." Đường Xuân Sinh thấp giọng nói. Nàng nhớ rõ, Khương Nhập Vi đã nói cô sẽ tự tìm ra chính mình là ai, vậy cô cũng chỉ có thể tự mình nhớ lại những chuyện kia.
"Không liên quan tới tôi." Khương Nhập Vi chậm rãi nằm thẳng trở về. Đau đầu tuy rằng như trước, nhưng lần này mau tỉnh, hẳn là xem như tiến bộ không nhỏ."Thế liên quan tới ai?" Cô suy nghĩ một chút, hiện nay tựa hồ cũng không có ai khác, "Lâm Mạc Trì sao?"
Đường Xuân Sinh ngẩn người, buông hai tay: "Sao cậu lại nghĩ đến cậu ta?"
"Các người không phải đang hẹn hò sao?" Khương Nhập Vi nhàn nhạt nói, "Như thế nào, gặp vấn đề à?"
Đường Xuân Sinh hơi mím môi, không nói gì.
Khương Nhập Vi xoay người lại, vừa rồi trong phòng quá tối cô không chú ý tới, nhưng lúc này dưới ngọn đèn, đôi môi Đường Xuân Sinh đỏ mọng ướŧ áŧ, cánh môi căng mịn thậm chí còn dấu răng khá sâu. Cô ngẩn ngơ, nghĩ cả tối nay lực chú ý vẫn luôn đặt ở kia cây táo, không nhận ra cái này.
"Cậu... thật sự thích Lâm Mạc Trì a?"
"Sao lại hỏi như vậy?" Đường Xuân Sinh cảm thấy ngữ khí của cô có chút kỳ quái, cô rõ ràng vẫn đứng ngoài chăm chú quan sát mà.
Khương Nhập Vi nhất thời cũng không nói gì. Đường Xuân Sinh bắt đầu đột nhiên thân thiết cùng Lâm Mạc Trì là từ khi các nàng theo dõi Đường ba ba thăm nghĩa trang. Cô nhớ rõ Đường Xuân Sinh hỏi cô nhân sinh hoàn chỉnh còn cần cái gì, cô vẫn luôn cho rằng Đường Xuân Sinh làm vậy là vì nhiệm vụ này, cho nên mặc kệ bọn họ hai người mỗi ngày ngồi cùng nhau, đến trường về nhà đi cùng nhau, cô cũng không để ý. Dù sao đối phương cũng như đang làm bài tập, cái gì cũng sẽ báo cáo cho cô, hoặc sẽ nhìn cô. Giống như đang nói, xem đi, tôi đang có nhân sinh hoàn chỉnh của chính tôi.
Nhân sinh hoàn chỉnh đương nhiên không phải một nhiệm vụ, chỉ là Khương Nhập Vi lười nói cho nàng mà thôi.
Nhưng dấu răng này...
Khương Nhập Vi đưa tay nắm cằm Đường Xuân Sinh, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve ấn ký kia, cười nhẹ nói: "Cậu cũng phải chú ý nha, ngày mai nói không chừng chưa biến mất đâu."
Đường Xuân Sinh có chút cứng người, Khương Nhập Vi trêu chọc mà nắm cằm nàng cũng không phải Khương Nhập Vi vừa rồi, nhưng đầu ngón tay cũng lạnh lẽo như vậy.
Cũng không biết vì sao, dấu răng kia làm Khương Nhập Vi có chút hưng phấn. Trong mắt cô sinh vật phi nhân loại kia rốt cục cũng có chút cảm giác phàm trần. Thất tình lục dục bình thường kia, thứ mê loạn tự nhiên bạo phát này có lẽ sẽ khiến Đường Xuân Sinh không còn cố chấp với sở cầu của mình không chừng.
"Cậu ta thích cậu như vậy, sao lại thô bạo thế." Khương Nhập Vi nhịn không được trêu chọc nàng, thậm chí còn duỗi chân, nhẹ nhàng khoát lên trên đùi Đường Xuân Sinh. Các nàng tuy rằng chưa từng ngủ chung giường, nhưng vì quen thuộc lâu như vậy nên cũng không có cảm giác gì kì lạ. Cô bình thường cũng không có bạn bè, chưa từng tâm sự cùng cô gái nào khác đồng trang lứa. Dù sao cũng đau đầu không ngủ được, không bằng vui thú cười nhạo Đường Xuân Sinh.
"Cậu đang nói cái gì a, cậu ta chưa hề gần gũi với tôi." Đường Xuân Sinh nhíu mày, muốn rút chân ra, lại bị đối phương cuốn lấy.
"Xấu hổ cái gì nha, " Giọng Khương Nhập Vi thấp xuống, cũng có chút ngượng ngùng, "Các cậu không phải đã hôn môi sao? Bằng không tại sao cậu ta cắn vào đây?"
Đường Xuân Sinh rốt cục hiểu ý Khương Nhập Vi. Nàng nâng tay sờ sờ chỗ Khương Nhập Vi vừa vuốt nhẹ qua, chạm vào một vết mờ, đó là khi Khương Nhập Vi bám riết không tha muốn đưa đầu lưỡi vào miệng nàng dò xét khiến nàng miễn cưỡng lui về phía sau, Khương Nhập Vi vì kéo nàng về mà cắn vào.
"Không phải cậu ta." Đường Xuân Sinh nghiến răng nghiến lợi nói.
Khương Nhập Vi ngẩn người, không phải Lâm Mạc Trì... thì là ai?
"Tôi tự mình cắn." Đường Xuân Sinh oán hận nói.
"Lừa được ai chứ." Khương Nhập Vi không tin, Đường Xuân Sinh không có lý do gì ngược đãi chính mình nha.
"Tôi không lừa cậu." Đường Xuân Sinh nhích lại, đưa tay nhéo má Khương Nhập Vi, hung hăng kéo ra hai bên.
Khương Nhập Vi ngửa ra sau, suýt nữa nửa người lệch ra ngoài giường. Cô vội ôm lấy thắt lưng Đường Xuân Sinh, chỉ cảm thấy một mảnh mềm mại.
Trong đầu Khương Nhập Vi lúc này có chút trống rỗng, cảm giác này có chút quen thuộc, như thể gần đây cô đã từng ôm Đường Xuân Sinh. Mà Đường Xuân Sinh gần quá. Vẻ mặt căm giận kia cô có thể làm như không thấy, nhưng đôi môi mềm mại diễm lệ kia cùng dấu răng lộ liễu khiến cô có chút ngẩn ngơ.
Nhất định là do mình quá mệt mỏi, đau đầu đến thần trí không rõ, Khương Nhập Vi cứng ngắc buông Đường Xuân Sinh ra. Trong nháy mắt, cô bỗng cảm thấy dấu răng kia là khi cô ôm nàng cũng với khoảng cách như thế này mà cắn vào.
Cô thậm chí cảm giác đầu lưỡi mình dường như đã tiến nhập một nơi ấm áp nào đó, lại còn, mời người kia đáp lễ...