Tự an ủi mình "Cật nhân chủy nhuyễn" (ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn), Khương Nhập Vi rốt cuộc cũng không dọn đồ rời đi.
Còn có một nguyên nhân, khi cô một lần nữa trở lại phòng thì gặp Đường Xuân Sinh cùng cây sáo ngọc lơ lửng trên không kia, sập cửa phòng lại trước mặt họ, cô đột nhiên nghĩ tới đám mây mù màu vàng nọ.
Đến tận bây giờ cô vẫn không thể nhớ lúc đó mình đã vẽ cái gì trên lá vàng của lão thái tóc bạc kia, ký ức giống như bị đào mất một khối lớn, gồm cả chuyện cô làm thế nào trở lại nhà Đường Xuân Sinh, sau đó phát sinh chuyện gì, cô cũng nhớ không ra. Nhưng ít nhất cô biết, hình vẽ trên lá vàng hẳn là phải có tác dụng rất quan trọng.
Khương Nhập Vi lấy hộp gỗ bà nội để lại cho cô từ trong ngăn tủ.
Sau khi Đường Xuân Sinh nhìn thấy hộp gỗ, cô có cẩn thận nghiên cứu qua hộp này. Như lời Đường Xuân Sinh, vải lụa trắng cùng lá vàng trong hộp đều có lịch sử cực kỳ lâu đời, nhỡ có chuyện không tốt xảy ra sẽ gây hậu quả vô cùng lớn. Nhưng tối hôm sau cô phát hiện hộp gỗ này là làm từ gỗ nhãn rất bình thường, tuyệt không tương xứng với thứ bên trong. Nhưng có lẽ chính là bởi vì như vậy, bảo vật trong hộp mới không bị người khác phát hiện hay ham muốn.
Lúc này, Khương Nhập Vi ngồi trên giường, đầu ngón tay vuốt lên khóa cài. Cô nhớ khi Đường Xuân Sinh lần đầu tiên chạm vào hộp gỗ, vẻ mặt thận trọng, cực kỳ cẩn thận. Cô còn nhớ, khi đó cô liền phát hiện ngón tay Đường Xuân Sinh mỗi một ngón đều rất xinh đẹp.
Khương Nhập Vi lắc đầu, quẳng đi ý niệm lộn xộn trong đầu, sau đó hít sâu một hơi, mở hộp gỗ ra.
Theo Khương Nhập Vi, vải lụa trắng trong hộp gỗ thế nào cũng nhìn không ra có lịch sử lớn lao nhường nào, nhưng cô lại cũng không dám bất cẩn, cẩn thận nhấc ra rồi lật mở từng tầng. Xấp lá vàng bên trong quả nhiên giống với lá vàng của lão thái tóc bạc kia, màu sắc không hề khác nhau.
Khác biệt duy nhất chính là lá vàng của lão thái tóc bạc vàng ròng một mảnh, không một dị sắc. Mà trên chín lá này của Khương Nhập Vi, mỗi lá đều có dấu màu tím nhạt.
Đây rốt cuộc là cái gì?
Khương Nhập Vi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lên đó, mà dấu vết kia lại không phai mờ, ngược lại trong mắt cô lại càng đậm rõ hơn. Có dấu từ chính giữa lá vàng ra sát viền, có dấu lại là từ sát viền rồi xuyên qua cả lá vàng.
Tim Khương Nhập Vi bỗng lỡ một nhịp, đột nhiên nghĩ đến, đây có vẻ giống ghép hình.
Nghĩ là làm, Khương Nhập Vi cúi người cẩn thận quan sát hồi lâu, từ đó lấy ra ba lá. Sau đó dựa theo màu sắc vị trí cùng độ đậm nhạt dựng thẳng mà sắp hàng.
Khi ba lá vàng hợp lại, Khương Nhập Vi trong nháy mắt tỉnh ngộ. Dấu vết lộn xộn trên mặt lá vàng căn bản không phải vô ý, mà là một đường bút thật dài. Vết bút lại cũng không phải thẳng tắp, có chút uốn lượn, nhưng nhìn không ra đây rốt cuộc là vẽ thứ gì.
Khương Nhập Vi không dám nhúc nhích suốt một lúc lâu. Cô gập hai đầu gối, hai tay bó gối, gắt gao nhìn chằm chằm vết bút kia.
Nếu như là trước đây, cô có lẽ sẽ không để ý, có lẽ sẽ tùy ý thử xem, nhưng mà hiện tại cô không dám. Cô ngồi cắn móng tay hồi lâu, người cứng đờ.
Mà đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một chuỗi tiếng đập cửa rất nhỏ, tiếng của Đường Xuân Sinh cũng truyền vào, dè dặt: "Khương Nhập Vi, cậu muốn xem bài thi gần đây nhất không?"
Khương Nhập Vi nhẹ buông tay, cảm thấy cũng được thả lỏng. Đúng rồi, người ngoài cửa kia đã quên.
Tuy rằng thực không muốn nói chuyện với Đường Xuân Sinh, nhưng hiện tại cô đã không có biện pháp nào khác. Cô nhẹ nhàng xuống giường, mở cửa, sau đó chặn Đường Xuân Sinh ở ngoài cửa.
"Muốn xem không?" Đường Xuân Sinh ôm một chồng bài thi thật dày, cười cực kì ngọt ngào.
Thi cử chính là cả cuộc sống của học sinh lớp 12, Khương Nhập Vi biết, nhưng cuộc sống cô mỗi một giây tựa hồ đều là hỗn loạn, khiến cô không có cách nào tập trung tinh lực đối mặt với cuộc chiến có khả năng thay đổi cuộc đời mình này. Nhưng cuộc sống của cô đã sớm không giống với người thường, không còn có thể giả vờ coi trọng bài thi này nữa. Cô lại hít sâu một hơi, nói: "Tôi có thể cho cậu vào, nhưng mong cậu không phụ niềm tin của tôi, cũng không để tôi thất vọng nữa."
"Tuyệt đối không phụ lòng cậu, " Đường Xuân Sinh vội vã giơ ba ngón tay lên trời thề thốt, "Tôi sẽ giúp cậu làm mấy bài thi này, cậu không hiểu gì tôi sẽ dạy cho cậu, tuyệt đối không chỉ sai."
Khương Nhập Vi trầm mặc một chút, giữ cửa lại kéo ra thêm một chút: "Tôi không nói về cái này."
Cửa mở ra chính là tín hiệu tốt, Đường Xuân Sinh quyết đoán xông vào, cây sáo ngọc còn nhanh hơn nàng, thẳng tắp lao về phía giường.
Khương Nhập Vi kỳ thực cũng vẫn luôn cảm thấy cây sáo còn yêu nghiệt hơn cả Đường Xuân Sinh, lúc này nó phản ứng còn mạnh hơn Đường Xuân Sinh.
Đường Xuân Sinh theo hướng cây sáo mới ý thức được trên giường có cái gì. Nàng nhẹ "A" một tiếng, để bài thi trên bàn, sau đó nhẹ nhàng bò đến trên giường.
"Cậu có thể nhìn ra đến hình vẽ này là cái gì không?" Khương Nhập Vi cứng nhắc hỏi.
Đường Xuân Sinh ngẩng đầu nhìn cô, lại cúi đầu nhìn nét bút tím nhạt trên lá vàng, sau đó lại như vậy lặp đi lặp lại hai lần, rốt cục dừng lại trên khuôn mặt tức giận của Khương Nhập Vi, tựa hồ có chút phiền muộn nhỏ giọng nói: "Cậu thật không nhớ a."
Khương Nhập Vi kiên trì đợi Đường Xuân Sinh, ánh mắt quỷ dị vốn là đã gần biến mất, vốn dĩ thấy nàng mở miệng cho rằng nàng chuẩn bị nói điều gì quan trọng liền vểnh tai nín thở nghe, kết quả lại là những lời này, tức khắc muốn hộc máu.
Đúng lúc này, sáo ngọc nhẹ nhàng tự thổi lên, thanh âm nhẹ nhàng du dương ngân nga trong phòng.
Khương Nhập Vi liếc mắt nhìn cây sáo. Tiếng sáo giống như nước suối thấm lạnh gột rửa lòng cô, khiến cô bình tĩnh lại.
"Vì tôi không nhớ, thế nên cậu mới bắt nạt tôi ở mọi nơi mọi lúc." Khương Nhập Vi dựa vào Đường Xuân Sinh ngồi xuống, nhìn ba lá vàng, thấp giọng nói.
Đường Xuân Sinh nghiêng đầu nhìn cô, không khỏi mỉm cười. Nàng dich sang bên cạnh, để Khương Nhập Vi thẳng phía trước lá vàng, lúc này tương đối nghiêm túc.
"Cậu nhìn theo hướng này xem."
Khương Nhập Vi trong nháy mắt nghe hiểu ý nàng. Kỳ thực khi cô vừa xếp xong cũng có ý định này, nhưng đối với cô mà nói, không biết không hẳn là chuyện tốt, cô không dám tùy tiện thử. Hiện tại, có Đường Xuân Sinh là sinh vật phi nhân loại ở đây, còn có cây sáo này như người ta nói là tiên phẩm duy nhất còn lại trên thế gian, cô mới có dũng khí, vươn ngón tay ra.
Cẩn thận phân biệt đầu đuôi của đường nét này, Khương Nhập Vi chậm rãi lần theo dấu màu tím nhạt trên lá vàng. Lá vàng không lớn, cho dù ba lá hợp lại cùng một chỗ cũng không lớn hơn bao nhiêu. Nhưng Khương Nhập Vi lại cảm giác mình lần theo vết kia rất lâu, hoặc là bởi vì Đường Xuân Sinh cùng sáo ngọc cũng không dám quấy rối cô, bên trong quá an tĩnh dẫn đến ảo giác. An tĩnh quá lâu, trong lòng hoảng hốt, Khương Nhập Vi cảm giác mình đang ở trong một hang động mờ ảo. Ánh sáng trong động u tối, từ vách động cao đổ dài một bóng người, cả người đều bị che khuất, mơ hồ còn có mùi thơm lạ lùng quanh quẩn...
Vẻ mặt Khương Nhập Vi trắng bệch, cô thu lại tay, gắt gao nắm thành quyền, chống trên đệm mềm giống như phải làm vậy mới có thể chế trụ ngón tay kia đang liên tục run rẩy.
Đường Xuân Sinh không dám hé răng, nàng đột nhiên có chút không đành lòng. Khương Nhập Vi vừa mới tỉnh ngủ, vẻ mặt tái nhợt của cô chỉ mới có lại chút huyết sắc, lúc này sắc trắng đã trở về trong nháy mắt.
Mà sau khi Khương Nhập Vi thu tay, chuyện lạ xảy ra.
Xấp bài thi dày Đường Xuân Sinh để trên bàn ào ào bay lên, khi Đường Xuân Sinh phát hiện ra, giống như có trận gió to từ dưới chồng bài thi thổi qua, tất cả đều bay lên không, lả tả trên đầu các nàng. Sau đó xấp bài thi tựa hồ bị cuốn tới rèm cửa sổ, sượt qua đèn treo, tung lên khắp hướng, một mảnh hỗn độn dị thường.
Đường Xuân Sinh cố giữ lại mái tóc cuốn tung đang cản trở tầm nhìn, liều mạng ổn định thân thể của chính mình trong gió, sau đó quay về phía sáo ngọc kêu to một tiếng: "Trấn!"
Cây sáo lập tức nhảy lên từ bên chân nàng, bay vào vòng xoáy tạo nên từ xấp bài thi, sau đó phát ra một tiếng dài chói tai--
Tiếng gió tắt lịm.
Rèm cửa sổ lẳng lặng che kín cửa, đèn treo ngừng lắc lư. Chồng bài thi như bông tuyết lững lờ tung bay, rơi đầy giường.
Đường Xuân Sinh khóc không ra nước mắt, nàng đã vô cùng tỉ mỉ sắp xếp chỗ bài thi ấy theo thời gian và môn học.
Nhưng mà khi nàng định đi ra xếp lại chỗ bài thi, cổ tay của nàng bị Khương Nhập Vi tóm lấy. Bàn tay cũng như giọng nói của cô đều lạnh lẽo.
"Vì sao?"
Đường Xuân Sinh trừng mắt nhìn.
"Không nói cho tôi gió từ ngoài cửa sổ đến." Khương Nhập Vi gắt gao nắm chặt nàng, "Tôi đóng cửa sổ rồi mới đến nhìn hộp gỗ, cậu đi vào, cũng đóng được cửa ra vào rồi."
Khương Nhập Vi vừa nói, vừa cúi đầu nhìn. Dị tượng trong phòng cô không phải không biết, nhưng dị tượng này dường như có lựa chọn, lá vàng trước mặt cô như nặng nghìn cân, không hề suy suyển giữa trận kỳ phong. Mà theo gió lớn rung giật toàn thân, dường như có mùi thơm lạ lùng không rõ từ đâu tới, xung quanh một mảnh màu vàng, cát vàng biến ảo lưu động vô thường...
"Kiếp trước, " Khương Nhập Vi đột nhiên cười cười, "tôi có phải là họa sĩ thờ Phật không?"