- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Linh Dị
- Như Mộng Hữu Lệnh
- Chương 3: Kẹo
Như Mộng Hữu Lệnh
Chương 3: Kẹo
Đứng cạnh nhà nọ, Khương Chí Viễn cảm thấy xấu hổ. Cùng là con gái, ông thật không có tư cách làm cha. Nhìn cô nhóc nhà kia, một thân váy trắng như tuyết, tựa như một công chúa, chân đi đôi giày nhỏ màu hồng nhạt, đặc biệt xinh xắn, dáng hình nhỏ bé cũng như phấn mài ngọc chạm – nói vậy không phải Khương Chí Viễn cho rằng con gái nhà mình xấu xí, ngược lại tiểu Nhập Vi ngũ quan tuyệt đối không kém, chỉ có điều mặt nhoe nhoét kem thật quá làm mất hình tượng.
"Ha ha." Cô nhóc kia đột nhiên cười, vươn hai tay vỗ vào nhau. Một bên vỗ, một bên chân đạp lung tung, hại ba cô bé vội vã ôm chặt lấy.
"Làm sao vậy làm sao vậy?"
"Ha ha ha ha..." Cô nhóc cười lớn, bắt đầu điên cuồng vỗ vai cha, đến khi chính mình không thẳng lưng dậy nổi nữa mới ngưng cười, tựa đầu vào vai cha.
"Đây..." Người đàn ông nọ xấu hổ liếc Khương Chí Viễn, "Ngại ngùng quá, con gái tôi có lẽ vừa nghĩ tới chuyện gì buồn cười lắm."
Khương Chí Viễn trừng mắt. Cô nhóc nhà kia vừa cười vừa chỉ trỏ con gái nhà mình, chuyện gì buồn cười không phải quá rõ ràng rồi sao.
Tiểu Nhập Vi há miệng, bị dọa đến quên cả ăn kem, dù kem chảy nhỏ giọt xuống đất, cũng chỉ ngây ngốc nhìn cô nhóc kia.
Quả thật, cúi đầu nhìn dáng vẻ khờ dại của con, Khương Chí Viễn cũng thấy buồn cười.
"Cậu... Cậu tên là gì a?" Hồi lâu cô nhóc mới vất vả ngừng cười, sau đó mang theo một chút giọng mũi mà hỏi.
Tiểu Nhập Vi mυ"ŧ kem, ân, kem đã ăn hết rồi, bất quá que kem còn chút vị ngọt, bé không cam lòng vứt đi, vì vậy ngậm que trong miệng mà trả lời: "Tớ là Khương Nhập Vi."
"Ha ha ha ha, " cô nhóc lại phá ra cười, thở gấp nói, "Ba, ba bảo nó tên con đi."
"Ách, " người đàn ông ánh mắt xin lỗi vội nhìn Khương Chí Viễn, "Chào ông, tôi đây họ Đường, cô bé tên Đường Xuân Sinh."
Khương Chí Viễn tuy rằng khó chịu, nhưng làm ăn buôn bán, khí sắc nào chưa từng thấy qua, huống chi là một cô nhóc mà thôi, tuy rằng có điểm kiêu ngạo, song cũng có hảo ý. Vả lại ông nghĩ cha cô nhóc cũng chẳng dễ dàng gì, cô nhóc này đầu óc hẳn có vấn đề gì đây...
"Đúng, tôi là Đường Xuân Sinh." Đường Xuân Sinh ghé vào vai cha, nhìn Khương Nhập Vi nói, "Tái kiến, Khương Nhập Vi." Nói xong, vỗ vỗ lưng ba.
Ba cô bé vội vã xoay người về phía cô giáo nhà trẻ nói: "Cô giáo, vài ngày nữa tôi qua đây mang con tới báo danh."
Cô giáo trẻ miễn cưỡng cười cười: "Tốt lắm..." Nàng cơ bản cũng nghĩ như Khương Chí Viễn, cô nhóc Đường Xuân Sinh này có điểm cổ quái, để nhóc nhập học chẳng biết sẽ có chuyện gì không.
Chờ người kia đi xa rồi, Khương Chí Viễn mới hỏi cô giáo: "Xin hỏi, bọn họ là người ở đây sao?" Ông cũng ở đây Thượng trấn vài năm, Thượng trấn dù lớn như vậy, thế nào cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người kia.
"Hình như là vừa chuyển đến." Cô giáo hiện tại rõ ràng rất có hảo cảm với Khương Nhập Vi còn đang mυ"ŧ que không, nàng đùa nói, "Thế nào, con muốn vào chơi một chút không?"
Tiểu Nhập Vũ yên lặng đã lâu bỗng trả lời thật to: "Muốn!"
Buổi tối, tiểu Nhập Vũ đang ngồi với Lâm Mai trên giường làm nũng, lăn lộn ầm ĩ cũng muốn đi nhà trẻ, tiểu Nhập Vi giúp bà sửa quần áo cho ra dáng.
Khương nãi nãi đang cẩn thận cầm một hộp gỗ, vốn để trong ngăn kéo bàn cạnh giường, ngẫm lại không thích hợp, lại lấy ra, để ngăn kéo tủ đầu giường, lại lấy ra nữa, ôm vào trong ngực đi lại quanh phòng. Lúc này Khương nãi nãi nghe được tiếng đập cửa, thấy con trai muốn vào xem cháu gái, bà vội đem hộp gỗ nhét xuống dưới gối, sau đó ngồi che trước gối cầm trên tay quần áo của tiểu Nhập Vi vừa mới sửa lung tung cả, lúc này mới nói một tiếng: "Vào đi."
Khương Chí Viễn cầm cái quạt hương bồ lớn tiến đến. Trong nhà chỉ có một cái quạt cây, Lâm Mai lại mập, sợ nóng, tối không có quạt sợ rằng cả đêm mất ngủ, thế nên đành để bà và con gái chịu một đêm, mai ông sẽ đi mua quạt điện.
"Đi đi thôi, bà cháu tôi không sao." Khương nãi nãi dẫn con đi ra ngoài, lúc này mới quay lại lấy hộp gỗ ra, cuối cùng đem giấu đáy tủ quần áo.
Tiểu Nhập Vĩ quấn quýt nhìn bà từ đầu đến cuối, hỏi: "Bà ơi, đó là cái gì thế?"
"Hư ——" Khương nãi nãi vội vã kéo bé đi, nhỏ giọng nói, "Nghìn vạn lần đừng nói cho ba mẹ con về thứ này của bà, con hiểu chưa?"
Tiểu Nhập Vi nửa hiểu nửa không gật đầu, lại hỏi: "Rốt cuộc là cái gì a?"
Khương nãi nãi nheo mắt lại, khóe mắt mặc dù có dày nếp nhăn, nhưng đôi mắt vẫn đầy ý cười: "Đó là đồ gia truyền của Khương gia, sau đó ai có lương tâm bà sẽ truyền lại."
"Nga." Tiểu Nhập Vi nhắm mắt lại, bé đã mệt.
"Ngoan lắm, bà quạt cho con." Khương nãi nãi bế tiểu Nhập Vi lên giường, đắp cho bé tấm chăn mỏng, thở dài trong lòng. Con dâu thứ ba không thích tiểu Nhập Vi bà cũng biết, trước đây mỗi lần nàng về với ông bà thăm con, cũng chỉ toàn ôm tiểu Nhập Vũ. Trẻ con cũng không phải là không biết gì, trời sinh đã biết sát ngôn quan sắc, vài lần sau, tiểu Nhập Vi cũng không chủ động kề cận mẹ, dần đến tình cảm mẹ con càng phai nhạt. Hy vọng bây giờ ở cùng nhau sẽ có chút thay đổi.
Vài ngày sau, Khương Chí Viễn mang theo tiểu Nhập Vi tới nhà trẻ báo danh. Đây là nhà trẻ "Mãn Thiên Tinh", là nhà trẻ lớn nhất Thượng trấn, vốn chỉ nhận trẻ ở khu lân cận, thế nhưng bởi vì danh tiếng càng lúc càng lớn, cũng bắt đầu thu nhận trẻ con nơi khác, cứ thế lớn dần.
Khương Chí Viễn khi tới báo danh cũng nhìn quanh, không thấy hai cha con hôm đó, ổn rồi, lại thở phào nhẹ nhõm —— hôm đó con gái bị người ta chê cười, ông thế nhưng vẫn canh cánh trong lòng. Cũng may về nhà hỏi tiểu Nhập Vi có nhớ tới cô nhóc mặc váy trắng kia không, bé vẻ mặt đích mờ mịt làm Khương Chí Viễn thoáng hết giận, đối phó với kẻ ngạo mạn, nên càng ngạo mạn hơn mới phải.
Ngày đầu tiên chính thức đi học nhà trẻ, quả thực là ác mộng trong lòng rất nhiều đứa trẻ, ngày này cha mẹ bình thường đầy yêu thương đều quyết tâm quay đầu mà đi, dù có khóc lóc om sòm lăn lộn thanh âm rung trời cũng không được, cửa sắt đóng lại, phía trong bên ngoài song cửa đều đặc biệt thê lương.
Cha mẹ kỳ thực cũng không có đi xa, đều mặt lộ vẻ không đành lòng lắng nghe động tĩnh trong nhà trẻ, Khương Chí Viễn đứng cạnh đôi vợ chồng khác, có chút đắc ý. Ông đã sớm dự liệu đến điều này, cố ý bỏ một viên kẹo vào cặp con gái. Khi tới nhà trẻ, ông sẽ lấy kẹo từ trong cặp ra, sau đó trong mắt con sẽ không còn tồn tại thứ gì khác.
Lần sau ông sẽ bảo tiểu Nhập Vi, chỉ có khi đến trường cặp mới có thể hô biến ra kẹo, bảo đảm con gái sẽ ngoan ngoãn theo ông đi.
Tuy rằng chung quanh toàn tiếng kêu khóc, nhưng những thanh âm này đều không vọng đến tai tiểu Nhập Vi. Bé vốn vô cùng nhu thuận, bởi vậy được cô giáo an bài chỗ ngồi đầu tiên. Chờ cô rời khỏi, bé bóc vỏ kẹo, nhìn viên kẹo kia tỏa ra hương hoa quả thơm đến mê người mà nuốt nước bọt.
Viên kẹo này từ trong đến ngoài đều đẹp đến mê hồn a, kẹo sáng trong suốt, vỏ kẹo như bức họa vẽ hoa, khiến người ta không nỡ ăn.
Tiểu Nhập Vi cuối cùng cảm thấy hương khí đều đã được bé hưởng thụ hết, giơ tay lên.
Thế nhưng có một bàn tay nhanh hơn, tiểu Nhập Vi mắt mở trừng trừng nhìn viên kẹo bay vào một cái miệng nhỏ nhắn đang há rộng. Cái miệng hồng diễm diễm kia, lúc mở lúc đóng, viên kẹo bên trong như ẩn như hiện.
"Khương Nhập Vi, cảm ơn cậu đã mời tôi kẹo."
Tiểu Nhập Vi tức giận rồi. Bé không được ăn trứng gà của em trai, lẽ nào cả kẹo ba bé lén giấu trong cặp cũng không được ăn.
Vì vậy phẫn nộ cứ thế bộc phát.
Bàn ở nhà trẻ đều là đặc biệt thấp, tiểu Nhập Vi vươn người là có thể nhảy lên mặt bàn, đẩy cô nhóc ăn vụng kẹo kia xuống đất.
"Ôi..." Cô nhóc kia kêu lớn.
Tiểu Nhập Vi hai tay nhéo gò má cô nhóc kia, gấp đến độ mắt đều đỏ: "Trả kẹo cho tôi!"
"Không trả, sẽ không trả!" Cô nhóc đạp chân mà thét, thanh âm đều biến điệu, thiếu chút nữa nuốt chửng cả kẹo, lúc này mới vội cắn viên kẹo giữa hai hàm răng, xong còn cố ý hé môi cho tiểu Nhập Vi thấy viên kẹo.
Tiểu Nhập Vi cảm thấy vô cùng không ổn, theo như bé vẫn thường thấy khi em trai ăn kẹo, viên kẹo sẽ sớm bị đồ khốn này cắn nát, sau đó cứ thế mà nuốt xuống. Thế quả là quá lãng phí kẹo, tiểu Nhập Vi hẳn là sẽ ngậm trong miệng liếʍ tới khi kẹo tan còn thật nhỏ, cuối cùng toàn bộ hóa thành nước đường nuốt xuống!
Giữa lúc cấp bách mới nảy ra ý tưởng, tiểu Nhập Vi để cứu vớt viên kẹo, dứt khoát kiên quyết mà cúi mặt tới, hai tay đang không rảnh, chuẩn bị dùng hàm răng mà đoạt lại kẹo!
Cô nhóc mở to mắt, ngây ngốc dán mắt nhìn hàm răng trắng đang đến gần. răng trắng thật nha, trắng như ngọc vậy, nếu như đập ra làm thành chuỗi ngọc, so với ngà voi không sai biệt lắm, dù sao cũng là răng mà thôi. Khi nhóc còn suy nghĩ mông lung, hàm răng trắng nọ đã tới gần, thấy đã sắp dán vào môi chính mình, cô nhóc cực kì hoảng sợ, há miệng nhả kẹo ra, vươn cổ nuốt xuống, viên kẹo đã hoàn toàn bị nuốt lấy.
"Ha ha, ha ha ha ha..." Coo nhóc thuận thế ngăn chặn được tiểu Nhập Vi, dù chính mình cũng bị nghẹn chết khϊếp, bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, vừa lăn vừa đập tay lên mặt đất. Đất không trải đệm, tay nhóc đập xuống đến đỏ ửng.
Tiểu Nhập Vi đầy nước mắt đích nhìn tên cướp kia, tên cường đạo, ô ô, kẹo của bé...
Đang mất kẹo thất hồn lạc phách trung, tiểu Nhập Vi rốt cục ra cô nhóc kia là ai, vì tiếng cười của nhóc mà nhớ ra.
"Đường... Đường..."
Cô nhóc tiếp tục lăn lộn, vừa lăn vừa mở mồm cho tiểu Nhập Vi xem, ý bảo kẹo* đã ăn mất rồi.
*: Đường là kẹo, cũng là họ của Đường Xuân Sinh.
Tiểu Nhập Vi lắc đầu, một mực mà chỉ chỉ phía cô nhóc kia, đột nhiên phúc chí tâm linh, quát to một tiếng: "Đường Xuân Sinh!"
Đường Xuân Sinh nằm trên mặt đất, xoa hai mắt, sau đó mới liếc mắt nhìn bé: "Cậu giờ mới nhận ra tôi sao?"
Tiểu Nhập Vi bị nhóc nhìn chằm chằm liền rụt lại, suy nghĩ một chút cũng ưỡn bộ ngực nhỏ trừng mắt trở lại, nhận ra thì sao, kẹo cũng đã bị cậu nuốt gọn!
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Linh Dị
- Như Mộng Hữu Lệnh
- Chương 3: Kẹo