Sáng sớm hôm sau, Khương Nhập Vi tỉnh lại đầu tiên là nhìn lịch. Trước khi ngủ cô đã cố ý xé tờ lịch ngày hôm qua, quá hoàn hảo, ngày hôm nay vẫn là ngày hôm nay.
Cô hiện cảm thấy đặc biệt đau đầu là vì từ khi nhập học nhà trẻ cô đã ngủ thẳng một giấc đến lớp 9, sau đó lại mở cửa, liền đến lớp 12 —— có thể nói là thẳng từ nhà trẻ lên lớp 12. Trong đầu còn có chút hỗn độn nhưng thân thể tựa như đặc biệt thích ứng, trời còn chưa sáng cô đã tỉnh giấc chuẩn bị đi học.
Khi cô dậy Khương nãi nãi đã sớm dậy trước rồi. Hiện giờ cháu gái không còn dị ứng trứng gà, cô đánh răng rửa mặt xong, một bát mì trứng với thịt vừa vặn đặt trên bàn.
"Bà xem con mỗi ngày ăn bốn bữa, chẳng mấy chốc mà béo."
Khương nãi nãi đến nay vẫn luôn thích cầm cây quạt hương bồ cũ, giống như hồi Khương Nhập Vi còn bé, phe phẩy quạt nhìn cô ăn cơm.
"Điểm tâm muốn ăn gì, bà nấu cháo Tiểu Mễ với hai bánh quẩy nhé?"
Đối với bà mắt điếc tai ngơ trước sự phản đối của cô, Khương Nhập Vi cũng thực không biết làm sao. Bà cô sợ cô dậy sớm tự học không có tinh thần, vì vậy sẽ luôn chuẩn bị sẵn thức ăn. Thông thường cũng sẽ không ăn được nhiều như vậy, nhưng ngày hôm nay có thể là tương đối đặc biệt, trong mắt bà lộ vẻ thương tiếc.
Khương Nhập Vi trong lòng âm ỉ đau. Không vì ba mẹ, mà là vì bà sắp đi, người cô yêu thương nhất sẽ không còn ở đây.
"Bà, con về quê với bà." Khương Nhập Vi hàm hồ nói.
Khương nãi nãi dùng quạt hương bồ nhẹ nhàng đánh vào đầu cô: "Đừng nói linh tinh."
"Chờ con đi làm, con nhất định sẽ tới đón bà." Khương Nhập Vi buông bát, trịnh trọng nói.
"Được." Khương nãi nãi cười tủm tỉm, "Bà đợi ."
Khương Nhập Vũ từ trong phòng đi tới, Lâm Mai theo sau. Khương Nhập Vi không biết mẹ có phải đã ngủ cùng em trai không. Khương Nhập Vũ tuy rằng có phòng riêng, nhưng Khương Chí Viễn bận rộn không ở nhà, ít nhất đến cấp 2 Lâm Mai vẫn thường xuyên ngủ cùng con trai. Đối với điểm này, Khương Nhập Vi kín đáo nhắc đến vài lần, đều bị Lâm Mai chỉ vào mặt mà mắng cô chỉ bênh ba cô, có đứa con trai duy nhất cũng không cho dựa vào.
Mà Khương Nhập Vũ là không lay chuyển được mẹ, trong lòng cậu nghĩ như thế nào Khương Nhập Vi không biết, nhưng nhìn em cả ngày chỉ biết cười, quả thực vô tâm vô phế tới cực điểm .
Khương Nhập Vi nghĩ mình không bênh ba, thậm chí chưa từng nói giúp ông một câu. Trong nhà cô vẫn luôn cảm thấy chỉ có mình và bà là người bình thường, nhưng mà hiện tại cô cảm giác thấy chính mình cũng không phải là người bình thường nữa.
Đúng vậy, người bình thường nào có thể vẽ quả trứng gà liền biến thành trứng thật đâu.
Nghĩ tới đây, Khương Nhập Vi bước nhanh hơn, cô rất muốn biết sau khi cô cự tuyệt Đường Xuân Sinh, nàng có còn xuất hiện nữa không.
Kết quả chính là Đường Xuân Sinh không những xuất hiện, mà còn vẫn như cũ là bạn cùng bàn của cô.
Lẽ nào hai người từ hồi lớp 9 tới giờ vẫn luôn ngồi cùng bàn? Khương Nhập Vi càng đi gần hơn về phía Đường Xuân Sinh, trong lòng càng nhiều nghi hoặc, cuối cùng cô chỉ có thể rầu rĩ hỏi một câu: "Sao cậu còn ở đây?"
Đường Xuân Sinh cắn môi làm bài, nàng ngẩng đầu lên buông lỏng răng, trên môi rõ ràng có mấy dấu răng: "Tôi vẫn luôn ở đây nha."
Khương Nhập Vi vào chỗ, cạnh bàn tựa hồ còn lưu vết lòng trắng trứng ngày hôm qua, cô lấy khăn tay ra lau, lúc này mới thở dài một tiếng, bắt đầu ngẩn ra.
Lớp 12 dậy sớm tự học đã thành phổ biến, đi học đều vùi đầu làm bài thi. Không ai quan tâm đến cô, tựa như cô không hề xuất hiện, lại tựa như sự xuất hiện của cô là rất bình thường. Khương Nhập Vi biết hẳn là vế sau, nhưng trong lòng vẫn như cũ không được tự nhiên. Cô rất không may đại di mụ đến sớm, như là đến nhiệt liệt chào mừng cô đã trưởng thành, nhắc nhở cô đã sớm thành người lớn, thật sự không còn là đứa bé liếʍ kem trước cửa nhà trẻ.
Vừa nghĩ đến đây, cô liền thấy tức ngực đau bụng, không chỗ phát tiết ra liền xoay người hung hăng nhéo cánh tay Đường Xuân Sinh.
Đường Xuân Sinh kinh hô một tiếng, tức khắc hai mắt đẫm lệ giàn giụa nhìn cô. Khương Nhập Vi nghĩ rõ ràng chơi xấu, bộ dáng đáng thương như vậy liền khiến lòng người mềm nhũn, nhưng mà sao được, cô cũng không phải một thằng con trai đang độ hormone tăng cao.
"Tôi bảo tôi không giúp cậu, sao cậu còn ở đây?"
"Tôi là học sinh a." Đường Xuân Sinh thấp giọng nói.
"Tôi cảm giác được cậu hẳn là dãi gió dầm sương, bất thực nhân gian yên hỏa (không nhiễm thế nhân phàm tục) mới đúng, lẽ nào cậu cũng muốn thi đại học?"
Đường Xuân Sinh ngạc nhiên, lại tặc lưỡi nói: "Cậu, cậu sao biết tôi đã từng... Lộ rồi à?"
Lúc này đến phiên Khương Nhập Vi ngạc nhiên, nhưng cô lập tức thôi không nói chuyện với Đường Xuân Sinh. Cô đã mất đi quá nhiều thời gian, lại lãng phí vì người này thật không đáng.
Đáng tiếc Khương Nhập Vi cũng không an ổn được bao lâu, sáng sớm tự học, bạn học ở xa đều ở cổng trường tùy tiện ăn uống, không như cô ở gần mỗi ngày về nhà ăn điểm tâm. Khi cô trở về trong nhà chỉ có bà, cô cũng không hỏi gì chỉ ngồi ăn, nhưng đến tiết thứ tư cô thấy ba ở ngoài cửa sổ vẫy mình.
Xin phép cô ra khỏi cửa, khi Khương Nhập Vi nhìn thấy ba, đôi mắt không khỏi đỏ lên.
Trong ấn tượng của cô người kia lúc nào cũng đều khỏe mạnh như vậy, bỗng lại già đến thế.
Khương Chí Viễn đưa con gái xuống dưới lầu, trầm mặc một hồi mới nói: "Ba ly hôn với mẹ."
Trong thanh âm lộ ra vô cùng mệt mỏi, cũng không như Khương Nhập Vi đã tưởng tượng, bởi vì không giải thích được, cho nên cô chỉ "Nga" một tiếng.
Khương Chí Viễn muốn hút thuốc, nhưng trong hành lang có dán ký hiệu cấm thuốc lá, ông đành cố nhịn: "Con có muốn thu dọn đồ đạc..."
Khương Nhập Vi ngắt lời hắn: "Ba, con sẽ không ở nhà mới của ba."
Khương Chí Viễn dừng một chút: "Cũng phải, kỳ thực ba đã bán căn nhà ở chỗ khác đi, tiền... tất cả cho mẹ con. Ba có lẽ sẽ rời khỏi thành phố này, con năm nay lớp 12, cũng không nên chuyển đi. Bằng không, chờ con tốt nghiệp theo ba thì sao?"
"Về sau tính." Khương Nhập Vi nói.
"Ba sẽ thuê phòng cho con, còn là..."
"Con có thể trọ ở trường ."
Khương Chí Viễn lại dừng một chút, tựa hồ điều chỉnh lại nhịp thở, thật lâu mới nói: "Con gái, là ba thực xin lỗi con."
Khương Nhập Vi lắc lắc đầu, trong lòng biết không phải như thế. Vì chuyện đối xử với cô, ba cô không biết đã cãi nhau với mẹ bao nhiêu lần, có đôi khi cô cho rằng mình kỳ thực chính là mồi lửa đã khiến bọn họ ly hôn, nếu như không có cô, có lẽ bọn họ không sẽ đi đến bước này.
Như có chút dư thừa. Khương Nhập Vi có chút mờ mịt về sự tồn tại của chính mình. Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, dù Đường Xuân Sinh đẩy nhanh thời gian của cô qua mười hai năm, cô vẫn cảm thấy rất mệt.
"Ba, ba thấy ổn là được." Khương Nhập Vi cảm giác như ba cô đã quá lâu không có ý cười trên mặt, trong lòng tự hỏi, nhưng mà, ba thật sự cảm thấy ổn sao.
"Ổn hay không thì cũng đã đến bước này." Khương Chí Viễn nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt trên vai con gái, "Con gái, con còn quá nhỏ, cảm giác dù biết sai lầm của bản thân sẽ bị ngàn vạn người mắng chửi cũng vẫn nhất quyết tiến lên, ba nói con cũng sẽ không hiểu. Ba biết là mình quá ích kỷ, muốn có một thứ, kết quả lại mất đi quá nhiều. Nhưng ba không đánh mất con đúng không?"
Khương Nhập Vi nhìn ba cô cười quá miễn cưỡng, nghĩ ông vì đạt được sở nguyện mà trả một cái giá thật lớn. Cũng phải, câu mẹ cô mắng chửi ba nhiều nhất là nói ông đúng là Trần Thế Mĩ vứt vợ bỏ con, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh. Lời này đã truyền về quê, ba cô sợ rằng không thể về nhà bởi nhà bà ngoại cô đã sớm lên tiếng, trở về sẽ đánh đến chết.
Khương Nhập Vi tiến lên, nhẹ nhàng mà ôm lấy ba: "Ba, không sao đâu."
Khương Chí Viễn đôi mắt đã ươn ướt, không nói gì vỗ lưng con gái.
"Ba đừng lo lắng cho con, ba mở cho con cái sổ tiết kiệm, mỗi tháng đúng hạn gửi sinh hoạt phí mua đồ ăn là được."
Khương Chí Viễn cười. Ông cảm thấy con gái dù bao năm như một bị Lâm Mai đối xử khác biệt nhưng không trở nên cô độc hướng nội cũng thực sự là vạn hạnh. Chỉ tiếc cha mẹ ly hôn, chịu thương tổn lớn nhất hẳn là con cái, mong sau này mình có thể bù đắp cho con gái thật nhiều thật nhiều.
Khi Khương Nhập Vi trở lại phòng học, vẫn còn năm phút nữa mới tan học. Trong năm phút kia, cô giáo nói gì, cô một câu cũng không nghe vào, chuông tan học vang lên cô vẫn còn ngồi yên tại chỗ.
Đường Xuân Sinh ngồi ở bên trong, gọi cô cũng không nghe thấy, cuối cùng chỉ có thể bắt chước cô nhéo một cái.
Khương Nhập Vi cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, liếc mắt trừng nàng.
Đường Xuân Sinh cười hỏi: "Cậu đang nghĩ sau này muốn ở đâu à?"
Khương Nhập Vi không chút để ý thu thập sách vở, thuận miệng nói: "Không phải, tôi quyết định trọ ở trường." Nói xong cô liền dừng lại, nheo mắt nhìn nàng chằm chằm, "Sao cậu biết?"
"Tôi nghe được nha."
"... Tôi đang hỏi sao cậu nghe được?"
Đường Xuân Sinh từ trong ngăn kéo lấy ra cây sáo, lắc lắc: "Tôi phái nó đi nghe trộm, sau đó nó lặng lẽ thổi cho tôi."
Khương Nhập Vi vỗ trán, trên thế giới này, loài người vốn dĩ đã rất khó lý giải, lại còn cái người yêu quái này cùng với cái vật yêu quái kia, thực sự là quá hỗn loạn.
Đường Xuân Sinh thấy Khương Nhập Vi không để ý tới nàng, chỉ lo đi ra ngoài phòng học, nàng liền gắt gao theo sau, tốt bụng mà đề nghị: "Cậu không cần trọ ở trường, trọ ở trường một phòng ngủ bảy tám người loạn lắm nha, cậu ở với tôi được rồi, cậu cũng thấy đấy, nhà của tôi lớn như vậy, tha hồ ở."
Khương Nhập Vi cười lạnh một tiếng: "Sau đó cậu có thể mỗi ngày ồn ào bên tai tôi bắt tôi giúp cậu?"
"Đúng vậy, " Đường Xuân Sinh dứt lời liền ngậm miệng, vội vàng nói, "Cũng không phải, chúng ta là bạn học, giúp đỡ nhau là điều nên làm."
"Cậu đây là trách móc tôi không giúp cậu sao?"
Cây sáo trong tay Đường Xuân Sinh lắc lư lại ô ô rung động, thoạt nhìn giống như là Đường Xuân Sinh đang dùng sức rung nó.
Đường Xuân Sinh bận giữ yên nó lại, cực lực giải thích: "Tôi không có nha, cậu nhất định sẽ giúp tôi mà, bây giờ không nhưng một ngày nào đó sẽ giúp, tôi không vội a."
"Cậu không vội sao còn theo tôi." Khương Nhập Vi dồn bước nhanh hơn, sắp vào tiểu khu nhà cô, bỗng nhiên dừng lại.
Cô kỳ thực là muốn chuyển đi, càng nhanh càng tốt. Nhưng mà, đây cũng có nghĩa là cô cũng sẽ sớm xa bà nội.
Đường Xuân Sinh dò xét cô, nhỏ giọng hỏi: "Tôi giúp cậu chuyển đồ nhé?"
Khương Nhập Vi liếc mắt nhìn nàng, buồn bực nói: "Nếu tôi không đồng ý, cậu liệu có mỗi ngày lảm nhảm bên tai tôi như Đường Tăng niệm kinh?"
Đường Xuân Sinh lập tức toét miệng cười.
Khương Nhập Vi ngẩng đầu thở dài một hơi: "Được rồi, tôi tạm thời chuyển đến chỗ cậu, nhưng không chỉ mình tôi!"