"Không qua sao?" Hà Thanh Nhu cố ý hỏi, khách bên ngoài không vào được công ty, nhưng có thể vào căn tin, trước đó Trì Gia Nghi bỗng "giở trò" không ra gặp người ta, kết quả là Trần Minh Hành đợi ở bên ngoài cả một buổi trưa.
Trì Gia Nghi nhìn xuống, cúi đầu dùng bữa: "Không đi."
Hà Thanh Nhu buồn cười, mở màn hình di động lên nhìn một chút, lo lắng nói: "Bây giờ là mười hai giờ bốn mươi, còn năm mươi phút."
Theo quy định của Đông Ninh, thời gian ăn trưa cùng nghỉ trưa của nhân viên là đến hai giờ chiều, nhưng thông thường nhân viên sẽ về sớm nửa tiếng để chuẩn bị, hai giờ chính thức làm việc, quá hơn so với hai giờ sẽ bị xem là trễ.
Trì Gia Nghi dừng một chút, lén lút liếc liếc màn hình, ánh mắt lại nhịn không được nhìn nhìn ra bên ngoài, Trần Minh Hành ngẩng cao đầu, đứng thẳng tắp ở ngoài, nét mặt đạm mạc như cũ, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô, liền nhìn qua, cả hai trùng hợp bốn mắt giao nhau, con ngươi ẩn chứa tìm cảm sâu đến không đáy, cô vội vã né tránh.
"Bốn mươi hai rồi, cậu xác định không đi?" Hà Thanh Nhu hỏi, vừa nhìn lên, từ xa xa đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, người đó còn đang trực tiếp đi về phía bên này.
Trì Gia Nghi tay siết chặt đôi đũa, rồi thả lỏng, suy nghĩ một lúc vẫn là đặt đũa xuống, mạnh miệng nói: "Mình chỉ ra nhìn một cái, xong rồi lập tức về ngay."
Hà Thanh Nhu vừa gật đầu, cô nàng liền phóng nhanh ra ngoài ngay lập tức, ra tới cổng số 3, ngẩng đầu, mặt khó chịu nhìn chằm chằm Trần Minh Hành, Trần Minh Hành liền đi tới gần cô, cách khoảng nửa bước chân, nhưng cô lùi lại, hình như Trần Minh Hành nói gì đó, khí thế khi nãy của cô bỗng bay đâu mất, cả hai cùng đi ra nơi khác.
Còn lập tức quay lại...
Hà Thanh Nhu cười cười, Lâm Nại cầm phần ăn càng đến càng gần, khoảng cách còn khoảng hai ba bước, bỗng nhiên Vạn Khoa Doãn vội vã chạy vòng qua cô, đặt mông ngồi đối diện Hà Thanh Nhu, đè thấp giọng nói, kinh ngạc hỏi: "Tổ trưởng, chị sắp kết hôn rồi?"
Vì tránh cho mang đến phiền toái không cần thiết, chuyện kết hôn, nàng còn chưa ở công ty công khai, cũng không có nói cho những đồng nghiệp khác.
Lâm Nại yên lặng đi tới bên tay trái của nàng, nàng có một khắc do dự, mới trả lời: "Ừ, vừa mới quyết định."
Vạn Khoa Doãn mang biểu cảm cứng đơ người: "Cưới chạy?"
Anh không biết mối quan hệ giữa Tổng giám công ty cùng cùng Hà Thanh Nhu, ngoại trừ Trì Gia Nghi, bình thường rất ít khi thấy Hà Thanh Nhu ở cùng người nào khác, vì vậy còn tưởng là nàng đang chạy theo trào lưu của thời đại nữa chứ.
"Không phải," Hà Thanh Nhu liếc mắt nhìn bên trái một chút, ôn nhu nói, "Đã ở cùng với nhau rất lâu, chỉ là vẫn chưa có có cơ hội giới thiệu với mọi người."
"Khi nào rảnh thì gọi ra cùng ăn bữa cơm đi, kết hôn đến nơi rồi, vậy mà tụi này ai ai cũng không biết, Tổ trưởng, lần này chị giấu cũng sâu quá rồi đó." Vạn Khoa Doãn nói, vừa dứt lời, mới phát hiện ra "sự tồn tại" của Lâm Nại, nhanh ngồi thẳng lưng, cười nói, "Tổng giám Lâm, vừa xuống ca sao?"
Lâm Nại khuôn mặt đen ngồi xuống, rất bất mãn đối với hành vi quấy rối này, "Ừ" một tiếng không nhanh không chậm.
Vạn Khoa Doãn không biết đầu đuôi nhất thời nhận ra sắc mặt không vui vẻ kia, thức thời im lặng ăn trưa.
Tay của Hà Thanh Nhu ở dưới bàn bị tên quỷ ngây thơ nào đó quấn lấy, nàng len lén giãy giụa, lòng bàn tay liền nhồn nhột, người nào đó không thành thật mà từ từ múa may trên tay nàng, căn tin thì người đến người đi, người ở phía sau chỉ cần lơ đãng nhìn qua liền dễ dàng bắt gặp mờ ám giữa cả hai, Hà Thanh Nhu liếc nhìn tên da mặt dày hơn tường thành kia, Lâm Nại đúng là như tường thành bất động, chỉ là bắt lấy tay nàng không chịu buông.
Có lẽ là do gần kết hôn, không quá quan tâm đối với ánh mắt của ngoại giới nữa, bỗng nhiên trong đầu của nàng nhảy ra một ý tưởng táo bạo, hình như làm như vậy ở trước mặt mọi người cũng không phải là điều gì quá đáng, các nàng là người yêu của nhau, sắp tới còn về chung một nhà, sẽ sống cùng nhau đến hết cuộc đời này, những chuyện như vậy có thể có thêm vô số nghìn lần trong tương lai nữa.
Nàng bắt ngược lấy bàn tay thon dài của Lâm Nại, cùng cô mười ngón tương khấu, cười nhẹ, nói với Vạn Khoa Doãn: "Vạn ca, hai ngày nữa sẽ gửi thiệp mời cho anh, đến lúc đó nhất định phải đến tham dự hôn lễ của chúng tôi đó."
Vạn Khoa Doãn lên tiếng trả lời, không để ý đến hai chữ "Chúng tôi", ngược lại thì Lâm Nại nháy nháy mắt, con ngươi như bóng đêm bừng nở pháo hoa vậy, lấp lánh ánh bảy sắc.
.
Trở về bộ thiết kế chưa đến hai phút, tiểu Ngô thông báo Hà Thanh Nhu: "Hà tỷ, Tổng giám Lâm tìm chị."
Nàng thắc mắc, nhanh sắp xếp công việc, mới đi qua phòng Tổng giám, vừa bước vào cửa, liền bị ai đó đánh úp từ phía sau, hương nước hoa nhàn nhạt quanh quẩn trong mũi, nàng kinh ngạc, cửa bị khóa trái. Lâm Nại cúi đầu hôn lên trán nàng, xuống chóp mũi, rồi đến môi, sau đó còn tiếp tục đi xuống, càng làm càng quá đáng, vừa hôn, vừa lôi kéo từng bước di chuyển sang phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc của cô, phòng nghỉ ngơi này có đầy đủ mọi thứ, giường nệm êm ái.
Hà Thanh Nhu kéo chặt quần áo trong, thế nhưng muốn kéo cũng kéo không được. Xuân quang, nửa ẩn nửa hiện, ngay giữa ngày trưa, còn là ở công ty, mặc dù là giờ nghỉ, cửa cũng khóa... Nàng vẫn nhấc chân đá nhẹ vào Lâm Nại, bị Lâm Nại bắt lấy, tiện tay giúp nàng cởi cả chiếc giày.
"Chị còn việc," Nàng nói, vịn chặt mép giường không buông, "Bảng mẫu còn chưa vẽ xong, chiều nay không xong là tối nay phải tăng ca nữa."
Lâm Nại trực tiếp đè lên người nàng, thưởng thức hương vị ngọt ngào trên đôi môi đỏ mọng kia, mỉm cười nói: "Lâm thái thái, hiện nay là thời gian nghỉ trưa, phải nghỉ trưa."
Cô thật bá đạo, vừa nói, ánh mắt như lửa nóng đã "bơi" tới nơi nào đó, ánh mắt ấy giống như sợi dây quấn lấy nàng, ngang ngược, vô lại. Hà Thanh Nhu nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Một lát Diêu tỷ sẽ đi kiểm tra, em tránh ra..."
"Em để Tiểu Ngô đi gọi chị, chắc chắn chị ấy sẽ biết, sẽ không tìm chị." Ngược lại là cái tên này đã tính toán hết mọi thứ, hèn gì phải đặc biệt nhờ người khác truyền lời.
Hà Thanh Nhu muốn nói gì đó nữa, thế nhưng vừa mở miệng liền bị tấn công bởi "luồng không khí nóng", Lâm Nại nhẹ nhàng xoa nắn gò má của nàng, ngăn chặn mấy lời mượn cớ dư thừa, trực tiếp tiến hành công việc, còn lấy cái gối đệm dưới hông của đối phương.
...
"Thả lỏng một chút..." Lâm Nại chôn mặt bên tai nàng, từ từ dẫn dụ.
Một cánh cửa, một bức tường, ngăn cách sự hoang đường bên trong cùng chuẩn mực bên ngoài, một giờ mười lăm, người người trong Bộ thiết kế dần quay về công việc, mỗi người đều có niệm vụ riêng, trong phòng làm việc của Tổng giám, cũng đang "chiến" nhau đến khí thế ngất trời.
Hà Thanh Nhu xấu hổ, cuối cùng đành cam chịu mà nhắm mắt lại, trầm luân, lại bỗng như nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng sợ đến chết mất, theo phản ứng mà siết chặt lấy tấm chăn, nhưng khi nghe kỹ lại, thì hình như không có tiếng động gì cả, làm nàng lo sợ đến đổ cả mồ hôi hột.
Tên vô lại nào đó cười khẽ, vẫn còn đang nhấm nháp môi của nàng.
Hai giờ, quần áo chỉnh tề, dọn dẹp sạch sẽ, nàng rất không tự nhiên mà kéo kéo góc áo, giả vờ nghiêm trang, mở cửa đi ra ngoài, đi được hai bước, liền gặp phải đồng nghiệp trước mặt.
Đồng nghiệp tò mò nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn vào phòng làm việc của Tổng giám, cửa phòng đóng chặt, thuận miệng hỏi: "Tổ trưởng Hà vừa mới làm việc với Tổng giám Lâm à?"
Một câu này như thổi gió vào lò than, đốt nóng lục phủ ngũ tạng của Hà Thanh Nhu, nàng gật đầu qua loa: "Không có, đã ra được một lúc rồi."
Đồng nghiệp ngạc nhiên: "Khi nãy tôi còn thấy cửa bị khóa, lẽ nào Tổng giám Lâm có việc đã ra ngoài?"
Nói nhiều sai nhiều, Hà Thanh Nhu không dám nhiều lời, mượn cớ là mình còn công việc, vội vã lách người chạy vào Bộ thiết kế, ngồi vào bàn, nàng mới thở phào một hơi, cảm giác như vừa được sống lại vậy.
Cuối cùng Vạn Khoa Doãn cũng thấy nàng về, liền đến gần nhỏ giọng thân thiết hỏi thăm: "Đi lâu vậy, Tổng giám Lâm tìm chị tra khảo à?"
Hà Thanh Nhu bày tư liệu ra, ấp úng trả lời: "Không có, thảo luận... thảo luận một chút ít công việc, tương đối phức tạp."
"Còn tưởng là cô ấy trách mắng gì chị nữa chứ, không sao là tốt rồi."
Hà Thanh Nhu gật đầu có lệ, mở máy vi tính lên làm việc.
.
Chiều thứ ba, toàn bộ đồ cưới được gửi đến nhà, một ngày trước đó Joe đã đến Nam Thành, đêm đó cũng đã hẹn xong thời gian chụp ảnh cưới cùng Lâm Nại ----- từ thứ hai đến thứ bảy, trọn bảy ngày, các cô sẽ bay bốn nơi để chụp ảnh cưới, gồm: Bắc Kinh, Côn Minh, Hải Nam cùng với Paris của Pháp, thời gian eo hẹp vô cùng.
Buổi tối, hai người thử áo cưới, tổng cộng có tám bộ, phong cách từ truyền thống đến hiện đại, những bộ này đều phải mặc khi chụp ảnh cưới cùng hôn lễ, trừ tám bộ này, còn một bộ quan trọng nhất đang chế tác, dùng để mặc khi tuyên thệ, đủ chín bộ, là trường trường cửu cửu.
"Thử bộ này trước đi." Lâm Nại lấy cái váy cổ V khoét sâu trắng muốt, đi cùng với nó chính là chiếc váy cưới thuần đen lưng trần.
Trong phòng khách đã sớm kéo hết mọi rèm cửa, điều hòa nhiệt độ cũng được điều chỉnh, không cần lo bị người khác nhìn thấy, cũng không cần lo bị lạnh, nhiệt độ vừa đủ để thử quần áo. Hà Thanh Nhu đón lấy, áo cưới chế tác tinh xảo, mỗi một hoa văn phức tạp đều thể hiện được tay nghề khéo léo cùng sự tận tâm với nghề, nàng dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào, đè nén lại tâm tình, cố gắng giữ bình tĩnh: "Được..."
Cởi y phục, thong thả mặc chiếc áo cưới trắng lên người, bởi vì phần đuôi váy hơi dài, nên Lâm Nại phải giúp nàng, cổ chữ V rất kén người mặc, là yêu cầu cao đối với khuôn ngực, vòng eo cùng tỉ lệ vóc dáng, lúc chọn váy cưới, Lâm Nại vừa nhìn qua liền chọn đúng cái này, gợi cảm quyến rũ, nhưng không mất nét ưu nhã.
Luận tư tâm, cô không muốn Hà Thanh Nhu mặc bộ này, ngày đêm chung đυ.ng, có thể nói là cô nắm rõ mỗi một tấc trên thân thể, thậm chí là từ trong ra ngoài của Hà Thanh Nhu cô đều rõ như lòng bàn tay mình, khi nhìn gần vào chiếc váy cưới này, cô liền có thể tưởng tượng ra đối phương mặc vào sẽ tuyệt sắc đến như thế nào, suy nghĩ thật kỹ lại, cuối cùng cô vẫn lựa chọn chiếc váy này, vì ở thời khắc quan trọng nhất của nhân sinh, nét đẹp sẽ càng được khắc sâu.
"Có được hay không..." Hà Thanh Nhu cúi đầu nhìn một chút, có hơi lưỡng lự, "Quá lộ sao?"
Lòng bàn tay của nàng xiết chặt, cảm giác thấy mặc như vậy dường như có hơi hở hang, đến khi đó còn có nhiều người như vậy, tóm lại không tốt lắm. Nàng rất ít khi mặc kiểu y phục gợi cảm, một chiếc váy cổ V, nhìn sao cũng cảm thấy rất mất tự nhiên.
Mâu quang của Lâm Nại sâu thẳm, tầm mắt nhìn dài xuống, tiện tay giúp nàng vén vén phần tóc trước ngực, thấp giọng đáp: "Sẽ không, mẹ có nhìn qua rồi, bà nói rất đẹp."
Hà Thanh Nhu lo lắng, lúc nàng và Lâm Nại đi chọn đồ cưới, vừa nhìn cảm thấy đẹp liền chọn, chưa từng nghĩ đến chuyện khi người mẫu mặc lên cùng bản thân mặc lên sẽ khác biệt lớn đến như vậy.
"Ưu nhã, gợi cảm lại không quá lộ," Lâm Nại nắm lấy tay nàng hôn một cái, ánh mắt đảo qua đầu vai trắng muốt như ngọc, "Chị mặc như vậy rất đẹp..."
Nhất thời, Hà Thanh Nhu thẹn thùng, cảm thấy không khí quá mập mờ, nàng nhón nhón chân, giúp Lâm Nại thả phần tóc xuống.
"Em thử váy của em đi, xem nó như thế nào."
Lâm Nại đồng ý, không thèm xoay người lại, trực tiếp cởϊ áσ quần bắt đầu mặc thử, đông tác nhanh chóng, Hà Thanh Nhu nhìn rõ đến từng chi tiết.
Ngọn đèn sáng bừng trong phòng khách, rọi lên làn da trắng nõn sáng bóng, quanh đi quẩn lại nhiều lần, Hà Thanh Nhu vẫn cảm thấy ngượng ngùng, nhanh chóng nhìn sang nơi khác.
"Giúp em kéo dây kéo đi," Lâm Nại gọi nàng, đưa lưng về phía Hà Thanh Nhu, "Em kéo không được."
Hà Thanh Nhu giật mình, chớp chớp mắt, cánh lưng trơn bóng thẳng tắp bỗng đánh vào mắt nàng, phần xương hồ điệp hơi nhô cao, như chú bướm sắp đập cánh bay ra vậy, dụ người vô cùng. Nàng hơi ngây người trong chốc lát. Rồi mới từ từ giơ tay lên, đặt ngay đường dây kéo.
Bỗng nhiên nàng nhớ lại lúc trước, không khỏi cảm khái, chớp mắt thời gian qua lâu đến như vậy rồi, chuyện hôm qua phảng phất như một giấc mộng, mị ảo.
Kéo xong, nàng từ phía sau ôm chầm lấy Lâm Nại, dán chặt vào đối phương, khuôn mặt kề sát vào xương hồ điệp, hai mắt nhắm chằm.
Lâm Nại nắm chặt hai tay ôm lấy hai bên hông mình của nàng, cúi đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Hà Thanh Nhu im lặng một lúc lâu, sau đó, mới trả lời: "Không có gì, chỉ muốn ôm em."
Hết chương 96.
-----------------
(・ω<)☆