Chương 45

Trợ lý nhìn ra ngoài cửa: "Không biết... ah tới rồi."

Cô nhìn Lâm Nại, gọi: "Lâm tiểu thư."

Hà Thanh Nhu nhẽ vỗ vỗ lưng Năm Lạng, xoay người lại, Năm Lạng cũng xoay tròn một vòng, nằm ngửa trên khuỷu tay nàng, cắp mắt sáng bừng khi nhìn Lâm Nại, chờ cô đến gần, nó nhoài người nhảy xuống, chạy đến trước mặt Lâm Nại.

"Năm Lạng liền giao lại cho ngài, sau khi ngài về cố gắng cho nó ăn đồ hộp hoặc uống chút sữa dê, nó tương đối tham ăn, khi đói bụng sẽ kêu réo không ngừng, nhưng đừng cho nó ăn quá nhiều, một ngày ăn hai, ba bữa là được." Trợ lý nói với Lâm Nại.

Năm Lạng giơ cái chân mèo ra, móc móc kéo kéo ống quần của Lâm Nại, thân thể ú nần nằm ì trên mu bàn chân của cô, Lâm Nại tránh nó ra, khom người nhấc trái bóng tròn này lên, nó bất mãn kêu to.

"Làm phiền cô." Lâm Nại khách sáo, dư quang nhìn lướt qua trên người Hà Thanh Nhu.

"Nên làm, nên làm." Trợ lý trả lời, những đồng nghiệp khác gọi cô đi hỗ trợ, cô cười áy náy, chỉ chỉ ra chỗ ngồi ngoài đại sảnh, "Nếu không thì mời mọi người ra đại sảnh ngồi một chút?"

"Không cần đầu," Lâm Nại trả lời, "Cô có việc cứ đi trước, ngược lại đêm mai tôi sẽ quay lại."

"Cũng được, đêm mai gặp."

Giọng nói của cô nghe còn khàn hơn cả trong điện thoại, ngay cả khi nói chuyện cũng cảm giác như mệt mỏi hết sức, Hà Thanh Nhu nhìn qua, đánh giá cô.

Trong tiệm lẩu, khoảng cách xa nên nhìn không rõ, lúc này người này đang đứng trước mắt mình, nàng cũng phát hiện khóe môi của Lâm Nại khá khô, mặc dù hôm nay có thoa lớp son, nhưng khí sắc kém, sắc mặt tái nhợt.

Lâm Nại cũng nhìn xuống nàng, ngày mưa vừa qua, ban đêm, vẫn cảm giác mát mẻ vô cùng, Hà Thanh Nhu lại ăn mặc khá phong phanh.

"Có lạnh hay không?" Đột nhiên cô nhỏ giọng hỏi, giọng nói tràn đầy vẻ quan tâm, không còn sự lạnh lùng cùng nghiêm túc như lúc đầu.

Mới ăn cơm tối xong, nhất định là không lạnh rồi, hơn nữa từ trước đến nay thân nhiệt của Hà Thanh Nhu khá cao, mùa hè luôn thường mặc như vậy khi ở nhà.

"Không lạnh." Hà Thanh Nhu khẽ lên tiếng, nhỏ giọng nói.

Bàn thu phí đặt ngoài đại sảnh, mặc dù sắc trời đã tối, nhưng số người xếp hàng bên ngoài cũng không ít, vậy nên chó chó mèo mèo bên ngoài cũng rất đông, có vài chú chó nhỏ hiếu kỳ, nhìn thấy quả cam tròn trên tay Lâm Nại, đều vây xung quanh quan sát, trong đó có một con Phốc Sóc "woof – woof" hai tiếng, chạy tới như muốn nhảy lên, chủ nhân của nó vội vã kéo nó lại, ngại ngùng cười cười.

Năm Lạng bị hù dọa, liên tục cúi đầu vào trong l*иg ngực Lâm Nại, húc húc vài cái. Có thể do cả tuần này bị nhốt quá lâu trong l*иg sắt, xung quanh lại toàn chó chó mèo mèo, nghe quá nhiều tiếng sủa cảm thấy có chút hoảng loạn, lúc trước nó không sợ chó, bình thường còn hay "Gurh – Gurh" trêu chọc, đánh nhau cùng chó.

Hà Thanh Nhu định xoa xoa lưng trấn an nó, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.

Con Phốc Sóc vẫn không ngồi yên, hớn hở bừng bừng, nhìn thấy nhiều con chó khác cũng muốn nhảy người lên, con nào cũng như đang trong tư thế chuẩn bị.

"Đi ra ngoài trước đi." Hà Thanh Nhu nhìn Năm Lạng, nhẹ nhàng nói.

Hai người sánh vai đi ra ngoài đại sảnh, rẽ trái, đi một đoạn ngắn, đi vào khu đèn đường tối om vẫn chưa được sửa chữa kia, đường nhỏ lồi lõm, từng hố nhỏ còn tụ nước, hơi chút không cẩn thận, rất dễ đạp phải mấy hòn đá nhỏ rải rác, hay vấp phải vũng nước trên đường ngay.

Cuối tuần, cửa hàng hai bên đường cũng đóng cửa trễ hơn, hoàn toàn bất đồng với vẻ quanh quẽ của ngày hôm qua, giờ này trên đường vẫn còn khá náo nhiệt, phía trước còn có người bán hàng rong bày sạp bán, trước sạp có khá nhiều các cặp tình nhân cùng học sinh vây quanh.

Nương theo ánh đèn mờ mờ từ các cửa hàng, Hà Thanh Nhu từ từ đi về trước, bởi vì ra ngoài ăn cơm tối, nên nàng cũng ăn diện một phen, còn mang cả cao gót.

"Sao không di dạo cùng chú dì một chút vậy?" Lâm Nại một tay ôm Năm Lạng, giọng khàn khàn hỏi thăm.

Hà Thanh Nhu nhìn cô một cái: "Có đi rồi, vừa đưa mọi người về."

Ngày giao mùa nhiệt độ không khí luôn thay đổi bất thường, rất dễ cảm cúm, giọng khàn khàn, trò chuyện cũng khó khăn, không biết người này có đi khám bác sĩ hay không nữa, Hà Thanh Nhu khép mở miệng, vừa đúng lúc Lâm Nại nghiêng đầu nhìn đối diện cùng nàng.

Hà Thanh Nhu lúng ta lúng túng: "Cô... đi khám bệnh rồi hay chưa?"

Nói xong, nàng nhìn sang hướng khác, nhìn thẳng xuống mặt đất, đêm nay bầu trời đầy sao, từng vũng nước cũng phản chiếu ánh trăng, lập lòe dưới làn nước.

"Có khám rồi." Lâm Nại giơ tay nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi về trước.

Một tay ôm mèo khó chịu vô cùng, Năm Lạng buồn tủi đáng thương "meo – meo" hai tiếng, cái đuôi cuốn trên tay Lâm Nại cũng ngoe nguẩy theo, nhưng Lâm Nại không để ý đến nó.

Hà Thanh Nhu hơi cứng người, sau đó mới thả lỏng đi tiếp, nàng thì nóng hừng hực, ngược lại tay Lâm Nại thì lạnh băng băng.

"Quay về nhớ mặc dày một chút, gần đây nhiệt độ hơi thấp." Nàng nhắc nhở.

Lâm Nại e hèm.

Một đoạn đường ngắn, bởi vì đi chầm chậm, cũng mất một lúc lâu, hai người đều ngầm hiểu mà giảm tốc độ bước đi lại.

Năm Lạng đưa chân móc móc lấy áo Lâm Nại, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn không làm ầm ĩ lên.

Ra đường nhỏ, mặc dù là đường lớn rộng rãi, Hà Thanh Nhu vẫn đậu xe dưới một góc cây già, xe của Lâm Nại thì đậu ngay kế xe nàng, góc cây già so với nơi đây âm u hơn, nhưng yên tĩnh, không bóng người.

Hà Thanh Nhu hơi chút đi về phía trước, Lâm Nại ôm mèo đi phía sau, thế nhưng từ đầu đến cuối chỉ cách nhau một khoảng ngắn.

Đoạn đường này đi khá nhanh, không bao lâu liền đến.

Hà Thanh Nhu đưa lưng về phía cô, đứng yên một lúc, Lâm Nại không một chút động đậy, giữa hai người, vẫn cách nhau một khoảng.

Năm Lạng từ cánh tay của Lâm Nại, leo lên, nhoài người lên vai cô níu chặt không buông, cũng lệch đầu ra nhìn Hà Thanh Nhu, rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Nại, hình như cảm thấy khó hiểu.

Hai người đều quá mức yên lặng.

Hà Thanh Nhu đứng một chút, tỏ vẻ như không chuyện gì, lấy chìa khóa xe ra, vừa cầm trên tay, bàn tay lạnh như băng liền nắm lấy cổ tay nàng, nắm chặt, đầu ngón tay cô run run.

Phía sau chính là khu phố rộn ràng, người này tiến lên một bước, lại từ phía sau một tay vòng lấy nàng, đem nàng ôm vào trong lòng mình.

Có lẽ là do bị cảm, hơi thở của người này vừa nóng lại vừa nặng, phả lên trên sườn mặt, trong tê dại lại mang theo hơi nóng của cơ thể.

"Tức giận?" cô hỏi nhỏ bên tai, cố ý đè thấp âm lượng, vốn đã khàn, lúc này còn kéo dài, làm tăng thể vẻ ám muội.

Hà Thanh Nhu hơi mất tự nhiên vì hô hấp nóng rực này, thoáng tránh mặt sang hướng khác: "Không có..."

Lâm Nại thân mật áp khuôn mặt vào sau tai nàng, Hà Thanh Nhu xoay người nhìn về phía cô, miễn cho cô được một tấc lại muốn tiến một thước, Lâm Nại một lần nữa nắm lấy tay nàng, bất chấp.

Dưới tia sáng yếu của bóng cây già, cách đó không xa vẫn còn khá nhiều người, cử chỉ thân mật của cả hai lại thu hút không ít ánh mắt tò mò của mọi người, Lâm Nại đưa lưng ra nên không nhìn thấy bọn họ, ngược lại thì chính hà Hà Thanh Nhu đều đem hết thảy hành động, cái nhìn của mọi người thu hết vào mắt mình, tò mò có, khϊếp sợ có, hoặc hờ hững cũng có.

Lâm Nại vuốt ve gáy nàng, khiến nàng hoàn hồn, cúi đầu xuống, rất không có ý nghĩ tránh đi ánh mắt của mọi người.

Càng gần, hơi thở càng nặng thêm.

Trong lòng Hà Thanh Nhu khẽ động, không tránh ra, bỏ qua mọi suy nghĩ, cằm nhỏ hơi ngước lên, đôi môi đỏ mọng khép mở, mặc cho dòng người tới lui, hàng người tò mò càng ngày càng nhiều.

Nàng nắm chặt tay của Lâm Nại, lực tay hơi chút mạnh.

Gần chạm vào nhau, gần ngay trong gang tấc...

"Meo meo ―― "

Một cái chân mèo áp sát, một chân trực tiếp đạp lên má của Lâm Nại.

Hà Thanh Nhu giật mình.

Lòng oán niệm của Năm Lạng khá sâu, lại đạp thêm một chân lên Lâm Nại, còn hướng Hà Thanh Nhu "meo – meo -----" như đang oan ức vô cùng, kể tội Lâm Nại chỉ một tay ôm nó, hai chân đung đưa không vững, giữ một tư thế lâu như vậy rất khó chịu.

Hà Thanh Nhu lập tức phản ứng, khóe miệng cong cong: "Cô mau đưa Năm Lạng lên xe đi, ôm như vậy, nó sẽ rất khó chịu."

"Meo – meo..." Năm Lạng phối hợp kêu vài tiếng.

Lâm Nại mở cửa xe, ném mèo vào trong xe.

Bốn chân chạm đất, chạy nhanh vào trong xe, sâu vào trong, đặt mông ngồi ịch xuống, đưa lưng về phía Lâm Nại, giận.

Lâm Nại mặc kệ nó, tiện tay đóng cửa xe lại, đuôi nó chợt vung lên, xoay người, chạy trở lại đập cửa kính xe, tiếc là kính xe đóng chặt, nó mở không được, tức giận đến ria mép dựng đứng hay thở phì phò đều vô dụng.

Khóe miệng của Hà Thanh Nhu lại cong cong lên, đi về xe của mình, mở cửa, nghiêng người ngồi vào trong, đóng cửa.

"Về sớm đi, giờ cũng tối lắm rồi." Nàng nói.

Đêm nay trong lúc ăn lẩu, có lúc nàng nhiều lần quan sát Lâm Nại ngồi cùng mẹ cô ấy, mặc dù hai người đều im lặng không nói gì, nhưng cũng không giống mặt lạnh với nhau, có lẽ là đang mâu thuẫn, lúc này Lâm Nại còn ở bên ngoài lâu như vậy cũng không tốt cho lắm.

Nàng lái xe chạy đi.

Lâm Nại nhìn nàng lái xe mất dần trong màn đêm, mới ngồi vào xe, Năm Lạng liền từ phía sau nhảy ra đằng trước, thở phì phò kéo kéo vạt áo của cô, Lâm Nại nắm tên nhóc phá phách này lên cao, ném sang bên ghế lái phụ, lái xe về.

Khu tân thành thì náo nhiệt hơn so với khu lão thành nhiều, cả đường đèn đuốc sáng trưng, tựa như lúc này vậy, dòng xe cộ lên xuống không ngừng.

Lúc Lâm Nại chạy tới gần cây cầu vòm gần khu biệt thự, cũng khoảng chừng mười một giờ rưỡi rồi, lúc này trong phòng khách vẫn còn sáng đèn, cô nhập mật mã rồi mở cửa, nhìn thấy Đường Khâm dục ngồi xem sách ảnh trên salon.

Trong sách ảnh là những tấp ảnh chụp khi còn nhỏ của cô, đa phần đều là chỉ một mình cô, còn có ảnh của cô cùng Tống Trung Thiên, thế nhưng tấm ảnh thực sự có một nhà ba người của cô chỉ vỏn vẹn được vài tấm.

Đường Khâm Dục đã cởi chiếc áo vest ra, bên trong là một lớp áo mỏng, bà biết Lâm Nại về nhà, nhưng cũng không ngẩng đầu lên một cái, vẫn còn ngồi đó xem ảnh.

Lâm Nại không nói một câu, thả Năm Lạng vào ổ mèo, sau đó vào phòng.

Sau khi cô đi vào, Đường Khâm Dục giương mắt nhìn hướng phòng ngủ cô một chút.

Cả một ngôi nhà lớn như vậy, an tĩnh dị thường.

Hai mẹ con cùng ở dưới một mái nhà, đã ít nói, nay lại càng ít hơn. Đường Khâm Dục dựa lên salon khoảng nửa phút, cánh lưng thẳng cứng hơi cong, bà đặt lại quyển sách ảnh lên trên bàn, chuẩn bị quay về phòng.

Thế nhưng bỗng nhiên trên vai nặng thêm một lớp áo.

Chẳng biết Lâm Nại đi ra từ lúc nào nữa. Cô thay Đường Khâm Dục cài nút áo lại, rồi mới ngồi xuống.

Đường Khâm Dục liếc nhìn cô một cái.

Lâm Nại đợi bà mở lời, mẹ của cô, cô hiểu nhất, nếu không... sẽ không ngồi chờ cô khuya đến như vậy.

Đường Khâm Dục lại lấy quyển sách ảnh kia ra, lật tới trang đầu tiên, dừng một chút, hỏi: "Tấm ảnh này là chụp khi nào vậy?"

Là tấm ảnh chụp một nhà ba người.

"Lúc vừa lên đại học, chú Tống chụp, ở Tây Đơn." Lâm Nại đáp.

Đường Khâm Dục gật đầu: "Mẹ nhớ lần đó mẹ với cha con thời gian khá eo hẹp, tối đó mẹ lại phải quay về Quảng Châu."

Lâm Nại không nói gì.

Đường Khâm Dục lật sang trang thứ hai, lật sang một tấm ảnh chụp Lâm Nại đang mặc bộ đồ đua: "Còn tấm này?"

Lâm Nại ngẩn ra: "Là lần đầu tiên con tham gia cuộc đua chính thức, ở San Francisco của Mỹ."

"Khi nào vậy?"

"Mùa hè năm mười chín tuổi."

"Mẹ cũng gần như là quên mất rồi," Đường Khâm Dục nói, "Hình như lúc đó con có gọi điện thoại nhắc mẹ tới xem, thế nhưng mẹ lại không rảnh."

"Dạ." Khi đó Đường Khâm Dục còn đang ở Mỹ bàn chuyện hợp tác làm ăn, không thể có mặt.

Đường Khâm Dục tiếp tục sang trang: "Những tấm còn lại, mẹ không có ấn tượng gì nữa cả."

Lâm Nại không nói gì, cô theo Đường Khâm Dục từ nhỏ đến lớn, nhưng thời gian thật sự ở cùng lại qua ngắn ngủi, càng không cần phải nhắc tới cha cô, cha mẹ đều bôn ba vì sự nghiệp, người một nhà chung đυ.ng thì ít, xa nhau thì nhiều.

"Con thích chơi đua xe, mẹ với cha con vẫn luôn ủng hộ," Đường Khâm Dục nói, lật tiếp quyển sách ảnh về sau, hầu như đều là ảnh đua xe của Lâm Nại, nhưng nửa sau tập sách ảnh, phần còn lại, đều là ảnh của Năm Lạng, "Ngày con xảy ra tai nạn, mẹ với cha con đều đang ở nước ngoài, nửa đêm mới gấp gáp chạy về, lúc đến bệnh viện, con vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu..."

"Chuyện cũ rồi." Lâm Nại nói.

Đường Khâm Dục im lặng, một lúc lâu, mới lên tiếng: "Mẹ không cho con tiếp tục đua xe, con còn oán hận mẹ sao?"

Lâm Nại: "Con chưa từng hận qua mẹ."

Đường Khâm Dục nói: "Không phải là con còn giận hay sao, ngay cả nhà cũng không về."

Lâm Nại đạm nhiên cười cười: "Cũng đã tìm được một chuyện khác để theo đuổi rồi, chuyện đã qua thì qua thôi."

Đường Khâm Dục giật mình, không nói tiếp nữa.

Lâm Nại cầm quyển sách ảnh tới: "Nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ, mai sáng mẹ còn có chuyến bay sớm."

Đường Khâm Dục ngồi bất động, Lâm Nại đứng dậy, đặt lại quyển sách ảnh lên trên kệ sách.

"Chiến tranh lạnh với mẹ, là bởi vì người tên Hà Thanh Nhu kia?" Đường Khâm Dục nhìn bóng lưng của cô, lên tiếng.

Lâm Nại đặt lại quyển sách: "Con không có chiến tranh lạnh cùng mẹ."

Nếu cô thật sự đang chiến tranh lạnh, thì tối nay đã không về nhà rồi.

"Ba con sẽ không đồng ý." Đường Khâm Dục không muốn nhắc tới chuyện này nữa, tranh cãi với nhau thì vô nghĩa quá.

"Con biết ạ," Lâm Nại xoay người nhìn bà, "Vậy còn mẹ?"

Đường Khâm Dục không trả lời, mà nói một câu không đầu không đuôi: "Ngược lại là một người không tư tâm."

Câu này cũng không biết là đang nói ai.

Lâm Nại ậm ừ, từ lúc cô bắt đầu, liền không có ý định giấu giếm, Vân Hi Ninh điều tra ra được, đương nhiên Đường Khâm Dục, Lâm cha cũng dễ dàng làm được, một ngày nào đó cô cũng sẽ mang người về, cần gì phải làm điều dư thừa như vậy.

"Mai sáng con đưa mẹ ra sân bay." Lâm Nại nói.

Đường Khâm Dục không lên tiếng.

Trong ổ mèo, Năm Lạng vẫn nằm yên, không chút nhúc nhích.

Hết chương 45.