Hà Thanh Nhu biết cửa đã khóa, nhưng dù sao cũng còn ở trong công ty, cách đó không xa chính là Bộ phận thiết kế, đúng thật là rất khó xử, nàng thoáng nghiêng đầu giữ khoảng cách, môi mỏng của Lâm Nại liền rơi xuống gò má nàng.
"Tôi phải về," Hà Thanh Nhu nói nhỏ, "Làm việc."
"Đã biết." Lâm Nại giơ tay lên xoa nắn vành tai nàng, cúi đầu, thấy cặp chân trắng nõn, thon dài lộ ra như vậy, con ngươi tối sầm, đôi giày cao gót màu vàng nhạt ôm sát mắt cá chân tạo thành một đường cong tinh xảo, tăng thêm một phần phong tình.
Cô kéo người ta đặt lên trên bàn làm việc, trong mắt càng tỏ rõ thêm phần tinh nghịch.
Hà Thanh Nhu hoảng sợ, đánh lên tay cô một cái.
Cái này vừa đúng lúc đúng như suy đoán của đối phương, Lâm Nại đã sớm đoán ra, vững vàng bắt lấy, nắm lên, đặt bên môi.
Trong phòng làm việc, vắng lặng như tờ, rõ ràng phòng làm việc rất rộng rãi, nhưng cảm giác lại thấy còn chật chội hơn cả trong xe. Đầu ngón tay chạm đến một vật ẩm ướt, mềm mại ấp áp quấn quýt lấy, cuộn tròn từng vòng, từng vòng, tựa như cái đêm ở Tây Nam Sơn vậy, cô vùi đầu trên xương quai xanh của nàng, mυ"ŧ lấy, một lần lại một lần, không dừng.
Hà Thanh Nhu dùng sức lùi người lại, nàng cong cong môi, định mắng người này lại phá phách, nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, liên tục cắn chặt môi, gương mặt ửng đỏ.
Nàng chính là da mặt mỏng, mỗi lần bị Lâm Nại trêu đùa, khí thế cái gì đó đều biến mất, mà đặc biệt là ở phòng làm việc, đương nhiên phải cẩn thận hơn hết, thậm chí là còn có chút hơi nghiêm túc, bảo thủ.
Lâm Nại nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng nàng, ôm người nàng, cố ý hít một cái sau tai nàng, môi mỏng kề sát bên vành tai nàng, lưỡng lự như muốn ngậm lấy, nhiệt khí bao quanh vành tai, khiến vành tai nàng đỏ bừng.
Nhận ra nàng khẽ run, Lâm Nại liền biết không thể tiếp tục đùa nữa, bằng không sẽ lại bị đẩy ra. Cô hôn một cái lên vành tai Hà Thanh Nhu, còn có cả ý định liếʍ nhẹ lên tai nàng nữa, dọc theo khuôn mặt vẽ thành một đường cong, xuống tới cằm, lưu luyến một hồi, đi ngược lên, hái lấy cặp môi mềm mại.
Hà Thanh Nhu tránh né. Cô lại dùng tay đè sau gáy nàng, đầu lưỡi thăm dò, quyến luyến trên răng, Hà Thanh Nhu không cho cô đi sâu vào, cô từ từ rời ra, ngón tay cái đặt vào trong môi dưới đỏ thẫm kia.
Hà Thanh Nhu vô thức mím chặt môi.
Đầu ngón tay được một luồng ấm áo bao bọc lấy, Lâm Nại cảm giác được du͙© vọиɠ cuồng liệt, nhưng nhẫn nại, cô tiến quân thêm lần nữa, hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng cắn một cái, Hà Thanh Nhu bị đau, "Ưm" một tiếng, cô liên lợi dụng cơ hội thâm nhập vào, điên cuồng càn quét tứ phương.
Cô hôn đến rất ngang tàng, đợi cho đối phương từ từ chịu tiếp nhận, mới chịu nhẹ nhàng, dịu dàng hơn.
Hai tay Hà Thanh Nhu phải chống ngược lên trên bàn làm việc, chân bị cạnh bàn cấn lại, rất không thoải mái, nàng giật giật chân. Một khắc sau, Lâm Nại ôm sát hông nàng, kéo nàng ngồi dậy.
Hông của nàng vừa mềm vừa nhỏ, không phải kiểu gầy gò xương xẩu, khi vuốt ve cảm thấy rất thoải mái, xúc cảm vô ngần, Lâm Nại có chút tham luyến, dùng một tay xoa nắn, không dứt.
Tây trang của Hà Thanh Nhu luôn rất chuẩn mực, kiểu dáng truyền thống, không chít eo, ngoại trừ để lộ cặp chân thon gầy kia, nhưng nơi khác liền không quá thu hút ánh nhìn nữa, nghĩ tới đây, Lâm Nại càng vào sâu hơn, bá đạo giành lấy từng hơi thở từ cổ họng nàng, vén lên vạt áo vest, định luồn tay qua lớp quần áo.
Ngay lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.
Hà Thanh Nhu hốt hoảng, dựa theo phản xạ có điều kiện định đẩy cô ra, nhưng ai đó mạnh mẽ ôm lấy nàng, tay đặt sau gáy còn rất dùng sức, quấn lấy Hà Thanh Nhu, không chịu thả nàng ra.
Nhân viên ngoài cửa không thấy có ai lên tiếng, lại gõ gõ.
"Tổng giám Lâm, cô ở trong sao?"
Hà Thanh Nhu đánh trống ngực, mặc dù biết là cửa đã khóa, chỉ cần không lên tiếng thì sẽ không sao, thế nhưng vẫn nhịn không được, toàn thân căng thẳng, siết chặt vạt áo Lâm Nại, lại bởi vì đối phương hôn quá ra sức, nàng tưởng chừng như thở không được. Vì vậy mới nặng nề thở gấp. Tiếng hít thở hòa với tiếng khô khát từ cổ họng. Ánh mắt Lâm Nại thâm sâu, càng bạo gan hơn, cô không du tẩu trong vòm miệng nàng nữa, ngược lại là liến mυ"ŧ trên môi nàng, vừa nhẹ vừa nặng, tay đặt sau gáy cũng di chuyển, từng bước dịch xuống, trêu đùa trên cổ họng nàng, kéo xuống xương quai xanh, vuốt nhẹ.
Bên ngoài, nhân viên gọi nửa ngày trời cũng không thấy ai trả lời, mắng thầm một cái, vừa nãy vẫn còn người mà, cô đứng thêm một chút, rồi mới ôm tư liệu bỏ đi.
Trong phòng làm việc, cái tay ôm chặt hông Hà Thanh Nhu cuối cùng cũng chịu thả xuống, cô lại hôn lên môi nàng nhiều lần, rồi mới thả nàng ra.
Mí mắt Hà Thanh Nhu khép hờ, âm thầm cắn cắn môi dưới.
"Có thể là có chuyện tìm cô," Nàng nói một cách gượng ép, "Đừng để lỡ công việc quan trọng."
Lâm Nại giúp nàng sửa sửa vạt áo một chút: "Đưa tư liệu, chút hồi tự tôi qua lấy, không có gì đâu."
Hà Thanh Nhu gật đầu.
Hiện tại không tiện đi ra ngoài, dù sao nhân viên đưa tư liệu chỉ vừa đi.
"Không phải nói là sẽ đi lòng vòng cùng người nhà à?" Lâm Nại cầm văn kiện lên, tùy ý lật lật vài trang, nhìn tổng quát, rất hài lòng đối với bản báo cáo của Hà Thanh Nhu, liền đặt lại lên bàn.
"Còn rất nhiều chuyện cần xử lý," Hà Thanh Nhu kéo kéo cổ áo, "Cuối tuần rồi đi, khi đó mới có thời gian rảnh."
"Công việc còn lại cũng không gấp, có thể từ từ làm, tháng bảy nhiệm vụ ít." Lâm Nại quan sát ánh mắt của nàng, nhìn thấy Hà Thanh Nhu ngày hôm nay khí sắc có chút hơi kém, nhưng hình như tâm tình lại không tệ cho lắm.
"Làm sớm, xong sớm, cũng yên tâm hơn." Hà Thanh Nhu trả lời, nàng với Lâm Nại khoảng cách cấp bậc lớn, Lâm Nại nói nhiệm vụ ít, là ý chỉ công việc cùng chỉ thị ít, nhân viên tầng thượng đương nhiên thoái mái, nhưng đối với nhân viên cấp dưới mà nói, thay đổi không bao nhiêu, vẫn phải chạy theo dự án, không gì đảm bảo rằng tuần sau sẽ không có vài bản vẽ mới chuyển tới tay nàng, đến lúc đó không chừng còn phải tăng ca chạy deadline.
Lâm Nại không nói gì, giơ tay lên, giúp nàng vuốt vuốt lại phần tóc trước trán.
Vì để thuận tiện cho công việc, thông thường Hà Thanh Nhu đều búi tóc cao khi ở công ty, nhưng lúc nào cũng sẽ có vài sợi tóc con bung ra, đầu ngón tay Lâm Nại hơi lạnh, sơ ý đυ.ng lên da mặt nóng bừng của nàng, tương phản rõ rệt.
Hà Thanh Nhu ngước nhìn lên, nhìn thẳng vào cô.
Ngón tay Lâm Nại dừng ngay lập tức, từ từ chuyển ngược xuống môi nàng, nhẹ nhàng ấn xuống.
Có chút lưu luyến.
Hai ba phút sau, Hà Thanh Nhu trở lại Bộ phận thiết kế.
Mặt của nàng vẫn còn chút nóng, nhưng sắc mặt đã khôi phục như thường, Dương Thuận Thành còn chưa trở lại, Vạn Khoa Doãn thì đến rồi.
Trên đường kẹt xe, vừa đến dưới lầu, anh liền tá hỏa chạy nhanh lên, khó khăn lắm mới chạy kịp mấy giây "Tít" thẻ cuối cùng, anh tùy tiền cầm vài tờ giấy phe phẩy làm quạt, lại rút tờ khăn giấy lau mồ hôi.
Nhìn thấy Hà Thanh Nhu, anh gọi to: "Tổ trưởng, đã lâu không gặp, triển lãm xe thuận lợi không?"
Hà Thanh Nhu ngồi xuống: "Thuận lợi, bản hợp đồng của anh bàn như thế nào rồi?"
Vạn Khoa Doãn lắc đầu: "Đừng nhắc nữa, không thành, ban đầu chỉ là một vụ đơn giản, chỉ cần ký tên vào là xong, đột nhiên đối phương đòi thêm điều kiện, nói cái gì mà nếu bên B không hài lòng với thành phẩm, có quyền yêu cầu bên A làm lại, cái này rõ ràng là bẫy mà, làm sao biết được như thế nào mới gọi là hài lòng theo như bọn họ, nói chung là chẳng nói năng được gì cả, một chuyến công cốc."
Đúng vậy, một bản hợp đồng mập mờ nước đôi như vậy là không thể nào ký được, nếu ký, đối phương không giở trò thì không sao, nhưng nếu người ta lấy một điều trong hợp đồng ra hù dọa, có chữ ký rành rành, đến lúc đó một là hủy hợp đồng, hai là cắn răng hủy thành phẩm, nhưng bất luận là kiểu nào, bên ký hợp đồng đều phải chịu trách nhiệm.
"Tháng sau có nhiều nhiệm vụ, đến lúc đó tranh thu nhận thêm vài cái." Hà Thanh Nhu an ủi anh, đột nhiên điện thoại di động sáng lên, là tin nhắn trong Forum công ty, là danh sách nhân viên được du lịch nghỉ phép cuối tháng bảy này, vị trí của Bộ phận thiết kế ở giữa, có nàng cùng Diêu Vân Anh hai người, có điều dưới tên nàng còn có một hàng trống, có lẽ sẽ thêm một người vào nữa.
Có thể là Dương Thuận Thành, hoặc cũng có thể sẽ là Vân Hi Ninh.
Vạn Khoa Doãn cũng vào đọc tin, anh rất khẳng định sẽ không có tên mình trong đó, bèn nhìn thử xem sẽ có tên ai, nhìn thấy có tên Hà Thanh Nhu, cười cười thật lòng, giơ một ngón tay cái cho Hà Thanh Nhu.
Những người khác trong bộ phận cũng nhìn thấy bản danh sách, nhiều người từ bàn công tác ngẩng đầu lên, nhìn trộm nàng, hâm mộ có, ghen tỵ có. Hà Thanh Nhu nhận đủ vô số cái nhìn, chuyên tâm vào công việc.
Vạn Khoa Doãn mở máy vi tính, lợi dụng máy đang tải thì lật lật tờ báo, tờ báo anh cầm là báo chiều của Nam Thành, tờ báo địa phương, đại khái nhắc tới một số chuyện lớn gần đây của Nam Thành, ví dụ như chỗ nào vừa khai trương khu trung tâm, gần đây chính phủ có chủ trương gì mới.
Tờ thứ nhất không có gì đặc biệt, anh trực tiếp liếc mắt bỏ qua, lật sang trang thứ hai, cặp mắt sáng lên, sau đó nghiêng đầu nhìn nhìn Hà Thanh Nhu, lại nhìn nhìn vào tờ báo một chút.
Anh gõ gõ lên bàn Hà Thanh Nhu, đưa tờ báo qua: "Tổ trưởng, chị lên báo đó."
Bình thường Hà Thanh Nhu không có thói quen đọc báo giấy, báo giấy trong phòng làm việc do Tiểu Ngô phụ trách, nàng không cần lo. Nàng nhìn nhìn, là tin tức bên triển lãm xe Tây Nam Sơn, mấy ngày trước rồi, bài đăng phi thường nổi bật, chiếm trong một tờ báo, nàng đứng ở góc trái, vị trí không bắt mắt lắm, nhưng nhìn lướt qua thì vẫn thấy được.
Người bấm máy nhất định là muốn chụp mô hình xe trong khu triển lãm của công ty, nhưng vô ý chụp luôn cả nàng.
Hà Thanh Nhu không để ý, đẩy tờ báo về, nhắc nhở Vạn Khoa Doãn: "Dương Thuận Thành về rồi, Giám đốc chi nhánh cũng đổi người mới, anh chú ý một chút."
"Tôi biết, hôm trước có thông báo rồi, lúc đó chị chưa về." Vạn Khoa Doãn trả lời, anh lấy tờ báo về, lại nhìn thêm một chút, trang phục bình thường của Hà Thanh Nhu có vẻ nghiêm túc, cổ hủ, thế nhưng Hà Thanh Nhu trong ảnh mặc khá thoải mái, mái tóc đen xõa tung, thoạt nhìn rất giỏi giang, hoạt bát, nói sao nhỉ, có chút ý vị, rất khác với phong cách từ trước đến nay.
Có điều anh cũng chỉ nhìn mà thôi, không có tâm tư khác, sau đó xếp bản vẽ đè lên tờ báo.
Cả cái Bộ phận thiết kế, bầu không khí còn nặng nề hơn cả lúc Dương Thuận Thành làm Giám đốc.
Hiệu suất làm việc của Hà Thanh Nhu khá cao, trước mười một giờ liền hoàn thành bản tổng hợp hóa đơn, nàng lại nhìn nhìn phòng Giám đốc một cái, Dương Thuận Thành đã vào trong cả buổi sáng, còn chưa bước ra.
Người như Dương Thuận Thành, dựa theo kiểu cách của ông ấy, cấp trên tới, nhất định sẽ đi đút lót, thế nhưng thông qua chuyện sáng nay, ông thế lại dám cương với Vân Hi Ninh, Hà Thanh Nhu không khỏi suy nghĩ, đến cùng là thù oán sâu đến cỡ nào đây.
Trước đó Trì Gia Nghi có nói qua với nàng, Dương Thuận Thành khẳng định sẽ rất nhanh được phục chức ngay, kết quả nửa đường nhô ra một tên Trình Giảo Kim, xem ra đợt này sẽ náo nhiệt lắm đây.
Nàng sắp xếp lại bàn làm việc một chút, Trì Gia Nghi gửi tin nhắn tới, hẹn nàng trưa nay cùng nhau ăn cơm, nàng nhanh chóng trả lời, tin nhắn vừa gửi đi, liền nhìn thấy Dương Thuận Thành mở rộng cửa đi ra.
Gương mặt ông lạnh băng, giống như Sát Diện Diêm La vậy, còn đóng cửa "Đùng" một tiếng, nhân viên đang chuyên tâm làm việc đều bị giật thót một cái.
Ông đi tới bàn đối diện với Hà Thanh Nhu, lại "Đùng" một cái thả đồ đạc xuống bàn, giận đến thở phì phò.
Không lâu sau, đến lượt Vân Hi Ninh mở cửa đi ra, quan sát một vòng, nhiệt độ quanh mình còn lạnh hơn cả Dương Thuận Thành.
Mọi người lập tức cúi đầu làm việc.
Hà Thanh Nhu mặt không đổi sắc rê chuột, mở phần mềm làm việc. Vân Hi Ninh dừng lại nhìn nàng một cái, nhưng không có phản ứng gì.
Buổi trưa, Hà Thanh Nhu có hẹn với Trì Gia Nghi cùng ăn cơm ở căn tin công ty, trên đường gặp Vạn Khoa Doãn cùng vài người khác, mọi người đều cùng ngồi chung một bàn.
Bàn ăn là kiểu bàn dài, đối diện với Hà Thanh Nhu là Trì Gia Nghi, bên trái là Vạn Khoa Doãn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện cùng nhau trong lúc ăn.
Vạn Khoa Doãn nói không ngừng, kể chuyện vừa buồn cười lại hài hước, chọc các nàng vui vẻ cười theo.
Đang lúc Hà Thanh Nhu ăn cơm, vô tình ngẩng đầu, bắt gặp Lâm Nại đứng cầm phần ăn cách đó không xa, vừa đúng giờ cơm trưa, căn tin rất đông người, giờ này hầu như không còn chỗ trống.
"Tổng giám Lâm," Một nữ đồng nghiệp lên tiếng, chỉ chỉ bên kia, "Tại sao cô ấy lại xuống căn tin vậy?"
Dường như Lâm Nại nhìn thấy Hà Thanh Nhu, nhấc chân đi về hướng này.
Hai đồng nghiệp nam bàn các nàng lập tức đứng dậy, nhường chỗ.
Vạn Khoa Doãn lên tiếng nói trước: "Tổng giám Lâm ngồi chỗ này đi."
Hà Thanh Nhu thoáng giật mình.
Hết chương 39.
---------------
Thứ tư gặp lại!