Hà ba, Hà Kiệt thấy nàng cười, nhìn nhau, ngay lập tức, cả bầu không khí đều ấm áp như nắng ấm.
"Thanh Nhu gần đây làm gì?" Hà ba uống một hớp nước, cười khanh khách hỏi nàng.
"Đang làm một hạng mục về triển lãm xe," Hà Thanh Nhu trả lời, "Dưới nhà sao rồi ạ?"
"Vừa hái một đợt trà, phần còn lại sau chuyến này về hái tiếp." Hà ba nói, hái trà chọn mùa xuân là tốt nhất, mùa xuân hái trà Mao Tiêm (MaoJian) thuần chất, thứ hai là mùa hạ, trà mùa hạ vị hơi chát đắng, mặc dù trong nhà chỉ có ông cùng Tạ Hồng Linh hái trà, nhưng chỉ có một mảnh đất, thời gian khá thong thả.
"Chị thích trà xuân, trong nhà vẫn còn một ít, đều mang hết lên đây cho chị." Hà Kiệt nói tiếp, "Lá trà năm nay đặc biệt bán chạy, cơ bản là chưa kịp hái xuống thì đã có người tới mua."
Một mảnh đất, miễn cưỡng cũng đủ nuôi sống gia đình qua ngày, mấy năm về trước, khi nền kinh tế bị trì trệ, hầu như đều bán tháo, cũng chỉ có hai năm gần đây mới ổn định hơn. Hiện nay Hà gia chỉ là một hộ sản xuất nhỏ, không có người mua cố định, trà xuân, trà hạ bán chạy, sang mùa thu, mùa đông lá trà già, bình thường đều không dùng để pha trà uống, chỉ có thể bán giá thấp cho công ty sát vách núi chế biến thành trà uống liền.
"Tiểu Kiệt, học phí đủ chứ ạ?" Hà Thanh Nhu hơi gật đầu, tắt di động, để lại vào trong túi.
Từ khi nàng đi làm, mỗi tháng đều sẽ gửi chút ít về nhà, lúc đầu là mấy trăm, sau khi được nhận vào làm chính thức thì lên một nghìn, theo thời gian thì từ từ tăng dần lên, đến bây giờ thì gần hai nghìn, một phần nhỏ thì dùng làm chi tiêu hằng ngày, phần còn lại thì gửi khoản tiết kiệm. Từ lúc xảy ra trận tranh cãi cùng Hà ba, ngoại trừ liên hệ hỏi thăm với Hà Kiệt, ngoài ra chỉ là gửi tiền về nhà.
"Đủ, đủ," Hà ba liên tục trả lời, khuôn mặt đen đúa không giấu được nét cười, từ trước đến này Hà Thanh Nhu luôn rất im lặng, nói được một câu như vậy, đồng nghĩa với việc có ý lo cho gia đình, là có ý quan tâm ông, "Đã tiết kiệm đủ rồi, con khỏi lo lắng, ba với dì của con khi rảnh sẽ qua núi kế bên gia công, một ngày cũng có thể kiếm được một, hai trăm, con giữ lại mà xài đi."
Ông xoa xoa tay rất không được tự nhiên, khó khăn nhìn về phía Hà Thanh Nhu cùng Hà Kiệt: "Ba cũng không giúp gì nhiều cho hai con được, chỉ mong hai con có cuộc sống tốt mà thôi."
Hà Thanh Nhu không nói gì, Tạ Hồng Linh cũng không nói một câu, Hà Kiệt thấy tình huống trước mắt không thích hợp, nhanh chóng thay đổi đề tài: "Tỷ, em có xem qua đề cử trên online, Nam Thành có rất nhiều kiến trúc cổ, em với ba mẹ chuẩn bị đi vòng vòng thêm hai ngày, chị rảnh không, có muốn đi chung với bọn em không?"
Triển lãm xe kết thúc, thời gian sẽ tương đối dư dả hơn, nhưng mọi người đến thật không đúng lúc, ngày mai là thứ hai, Hà Thanh Nhu phải lên công ty báo cáo.
"Chị còn phải làm báo cáo, cùng xử lý một số công việc phía sau nữa," Nàng trả lời, nhìn mọi người, trên mặt của Hà Kiệt cùng Hà ba rõ ràng có hơi chút thất vọng, còn Tạ Hồng Linh vẫn như cũ, "Có điều chị rất quen thuộc khu Nam Thành này, như vậy đi, về tới nhà chị giúp mọi người đặt một Tour du lịch bản địa, Ninh Tây cổ trấn cùng Thạch Bài Phường cũng rất được, nhưng hơi xa, đều ở ngoại thành, khu Thành Đông có một cung đường từ thời Dân Quốc, mọi người nếu cảm thấy hứng thú thì có thể đi tham quan."
"Trước tiên đi khu Thành Đông đi, đi một vòng tới buổi chiều thì về nhà," Hà Kiệt quyết định, "Tỷ, bình thường công việc của chị luôn bận rộn, nhất định không có bữa ăn ngon, ngày mai em với ba đi chợ, buổi chiều để mẹ xuống bếp nấu một bữa cơm nhà, chờ chị về, cả nhà bốn người chúng ta cùng nhau ăn cơm tối."
Hà Thanh Nhu ậm ừ.
Tạ Hồng Linh chỉ ngồi yên một chỗ, không nói chen một câu.
Trước đây khi Hà Thanh Nhu còn sống cùng họ, bà không như bây giờ, nhất là cái năm khi vừa mới gả vào Hà gia, bà đối với cô bé mười tuổi, cũng từng bộc lộ tình yêu của người mẹ, ôn nhu cùng quan tâm, không màng vất vả mà chăm sóc cho hai cha con nàng, đến khi Hà Kiệt sinh ra, hết thảy mọi chuyện đều thay đổi.
Bất kỳ ai cũng không bằng con mình, chỉ có Hà Kiệt mới là con ruột của bà, Hà Thanh Nhu không phải, bà đối với Hà Thanh Nhu cùng lắm cũng xem như là làm tròn trách nhiệm bản thân, tuyệt đối không thiếu, còn như việc răn đe, dạy dỗ, chỉ dùng trên con ruột của chính mình, vì thế nên bất luận Hà Thanh Nhu có làm chuyện gì, bà cũng sẽ không tham dự quá mức, dù cho Hà Thanh Nhu có thích phụ nữ đi chăng nữa.
Giống như hiện giờ vậy, mặc kệ mối quan hệ giữa Hà Thanh Nhu cùng Hà ba có như thế nào đi nữa, bà cũng không chút quan tâm, đối với bà mà nói, thật sự chỉ là tới Nam Thành du lịch một chuyến mà thôi.
Đồng dạng, bởi vì như thế, mối quan hệ giữa Hà Thanh Nhu với bà cũng lãnh đạm theo.
"Cả nhà chờ chị, chị nhớ về sớm nha." Hà Kiệt hào hứng nói, bây giờ mối quan hệ giữa người trong nhà lạnh đến đóng băng, gặp thêm nhiều lần biết đâu chừng sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
"Sáu giờ chị tan ca, xong việc sẽ về." Hà Thanh Nhu nói.
Quán ăn bắt đầu dọn món lên, nàng đứng dậy giúp đỡ, cả nhà cùng vào bữa. Hiển nhiên, Hà ba cùng Hà Kiệt vui vẻ vô cùng, trong lúc ăn vẫn trò chuyện cùng nàng, ba một câu, con một câu, nói không ngừng.
Ăn tối xong, Hà Thanh Nhu thanh toán, bốn người cùng nhau quay về nhà.
Bởi vì chỉ có hai phòng, Hà Thanh Nhu dự định nhường cho cả nhà, nàng ngủ ngoài salon, thế nhưng Hà Kiệt nói sao cũng không đồng ý, cuối cùng cậu ngủ salon, Hà ba bọn họ ngủ phòng dành cho khách.
Lúc rửa mặt, Hà Kiệt phát hiện mình quên mang bàn chải đánh răng.
Trước cửa tiểu khu có một tiệm tạp hóa, Hà Thanh Nhu để cậu vào tắm trước, tự mình xuống lầu mua.
"Mẹ, mẹ tắm trước đi," Hà Kiệt nói với Tạ Hồng Linh đang ngồi trên ghế salon, "Tối chút con tắm."
Ngược lại thì ngày hôm nay, Tạ Hồng Linh như thế nào bọn họ đều mắt thấy, buồn bực ít nói, ừm, thật ra thì... cậu làm con cũng khó lên tiếng, mấy năm nay đều như vậy, chỉ hy vọng Hà Thanh Nhu đừng để tâm.
Cuối cùng sắc mặt của Tạ Hồng Linh mới có hơi chút biến hóa, bà lấy vài món đồ rồi vào phòng tắm.
Hà Kiệt khó xử là liếc nhìn qua Hà ba, Hà ba vuốt vuốc cái tẩu thuốc, thuốc lá được xoắn thành cuộn, nhét vào ống, nhưng không đốt thuốc.
"Con khỏi lo cho bà," Ông nhíu nhíu mày, thở dài, "Hai ngày này con tâm sự với chị con nhiều một chút, con bé với ba..."
Ông không nói gì, rồi lại nặng nề thở dài một hơi.
Hà Kiệt đứng đó, trong lòng cũng thở dài theo.
Tuy là quan hệ giữa Tạ Hồng Linh cùng Hà Thanh Nhu lạnh nhạt, nhưng cả nhà họ cũng xem như là hòa thuận, thế nhưng bình yên liền bị Hà Thanh Nhu come-out kia phá vỡ, Hà ba không chấp nhận được, cộng thêm nhiều lần thúc giục nàng tìm bạn trai, ban đầu Hà Thanh Nhu còn có thể bình tâm tĩnh khí giải thích cùng ông, thoái thác, sau đó lại nổi giận, chán nản.
Hà ba cảm thấy, con gái nhà mình hẳn là nên thử quen vài bạn trai, quen lâu ngày, liền có thể bình thường lại, ông sắp xếp cho Hà Thanh Nhu đi xem mắt. Lần nào Hà Thanh Nhu cũng từ chối thẳng thừng, sau đó liền ít khi về nhà, nhiều lần ông gọi điện thúc giục, thúc giục không ngừng.
Tất niên năm ngoái, Hà Thanh Nhu về nhà, ghế ngồi còn chưa nóng, ông liền nhắc lại chuyện này, may mắn là tính tình Hà Thanh Nhu ôn hòa, khuyên ông mãi, một lúc lâu ông mới chịu im lặng một hồi.
Vừa qua năm mới, đột nhiên ông lại muốn mời thân thích sang ăn bữa cơm, gọi cả nhà cùng đi, tới lúc Hà Kiệt dẫn Hà Thanh Nhu đến nhà hàng, vừa vào phòng, hai chị em đều bối rối, cả phòng toàn người lạ mặt, ở giữa có một người đàn ông trạc tuổi nàng, ngồi vây quanh anh ta là một nhóm lớn tam cô lục bà, cả nhà toàn bộ cùng tổng tiến công.
Cái này là rất rõ ràng, chính là đi xem mắt.
Hà Thanh Nhu phải giữ lại mặt mũi cho Hà ba, ăn xong bữa cơm. Về đến nhà, hai cha con tranh chấp, Hà ba giận đến sắp bất tỉnh nhân sự, nói nặng, nói rất nhiều lời khó nghe, còn mang cả Liên Y ra giáo huấn nàng.
Từ khi Liên Y mất, Hà gia chưa từng có ai nhắc tới bà, ở trong lòng Hà Thanh Nhu, bà là người quan trọng nhất, lấy một người đã qua đời nhều năm ra áp chế nàng, thật sự rất quá đáng.
Hai cha con vì thế mà tạo nên ngăn cách, càng ngày càng xa lạ.
Hà ba hổ thẹn trong lòng, nhiều lần muốn lên tiếng bỏ qua, nhưng lại ngại mất mặt, lần này mượn cơ hội Hà Kiệt vào đại học, lên đây nhìn một chút.
Qua ngày hôm nay, nhìn biểu hiện của Hà Thanh Nhu, chắc là nàng đã không còn giận, nhưng khẳng định trong lòng vẫn còn vướng mắc.
Hà ba vuốt vuốt tẩu thuốc, nhìn xuống sàn nhà trơn bóng, trong lòng càng thêm phiền não.
.
Bên ngoài tiểu khu, Hà Thanh Nhu mua bàn chải đánh răng quay về, đi tới cửa chính, chợt con ngươi nhìn thoáng qua một chiếc Land Rover đang đậu trong góc tối.
Nàng vừa đi vừa vô thức nhìn lướt qua biển số xe.
Lúc này bỗng cửa sổ xe mở ra, đột nhiên một cái đầu màu cam ló ra, sau đó hai cái chân u ú đập đập lên thanh cửa sổ xe.
Nàng dừng chân, ngẩn người.
Khối bông màu cam nhìn nàng kêu "meo – meo" hai tiếng, lại nhảy nhảy ra cửa sổ xe, thế nhưng bởi vì cơ thể quá béo, không khống chế được trong tâm, suýt chút nữa liền ngã lăn quay, thân thể mập mạp cuộc tròn, hai chân trước dùng sức, chạy nhanh như bay tới.
Vọt tới trước mặt Hà Thanh Nhu, dùng móng vuốt liên tục víu lấy ống quần của nàng.
"Năm Lạng," Hà Thanh Nhu tự nhiên cười nói, ngồi xổm người xuống ôm nó lên, quả cam tròn này thật sự là nặng quá rồi, ú na ú nần, cọ cọ vào ngực nàng, "Đi đâu mà qua tới bên này vậy?"
"Dẫn nó đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ một cái, trùng hợp đi ngang qua chỗ này." Lâm Nại mở cửa, xuống xe.
Lần trước Năm Lạng bị bệnh, Hà Thanh Nhu có dẫn nó đi khám qua bác sĩ một lần, hảo cảm của nó đối với Hà Thanh Nhu liền tăng lên gấp bội, vốn dĩ Lâm Nại không định xuống xe, thế nhưng quả cam tròn này cứ làm mình làm mẩy lên, hết cách, mới thả nó xuống xe.
"Bị bệnh?" Hà Thanh Nhu nghi ngờ, vỗ vỗ lưng Năm Lạng, Năm Lạng đặt hai chân trước lên vai nàng, quả đầu lông liền cọ cọ lên hõm cổ nàng.
Mâu quang Lâm Nại trầm xuống, xách gáy nó lên: "Không phải, là nó mập quá rồi, phải đi kiểm tra định kỳ."
Hà Thanh Nhu thả tay xuống, cô lại dang tay kéo quả cam tròn này ôm chặt vào trong lòng mình, siết chặt, Năm Lạng rất bất mãm, uốn tới ẹo lui, meo – meo không ngừng.
Nhìn Năm Lạng khổ sở vặn vẹo cái mông tròn, Hà Thanh Nhu nhếch môi: "Thật ra có thể cho nó giảm béo một chút, hình như nặng hơn trước rất nhiều."
Ôm cũng thấy nặng, không hiểu Lâm Nại nuôi như thế nào.
"Ừm, hai ngày nữa, gần đây dạ dày của nó không tốt."
"Phải chú ý tới chuyện ăn uống," Hà Thanh Nhu nhắc nhở, "Không thể cho mèo ăn quá nhiều, cô nên khóa túi lương khô cho mèo vào trong tủ, như vậy nó mới không ăn vụng được."
Trong mắt Lâm Nại chứa đầy tình cảm ấm áp.
Tính khí của Năm Lạng rất xấu, đòi nửa ngày không xong, liền vươn móng vuốt định cào cô, cô đã biết trước, liền nhanh tay nắm lấy cái chân ú của nó.
Năm Lạng oan ức meo - meo lên.
"Trễ như vậy rồi, chị còn xuống lầu làm gì?" Lâm Nại mặc kệ nó, vẫn hỏi.
"Mua bàn chải đánh răng." Hà Thanh Nhu lắc lắc cái túi trên tay mình.
Lâm Nại liếc mắt, chợt buông Năm Lạng ra, đưa tay về phía nàng. Năm Lạng nhân cơ hội liền nhảy ra, một lần nữa đi víu víu lấy ống quần Hà Thanh Nhu.
Hà Thanh Nhu định khom người.
"Đừng nhúc nhích. "
Lâm Nại ở nàng trên tóc xẹt qua, lấy một mảnh lá khô xuống, Hà Thanh Nhu lúng ta lúng túng, Năm Lạng thì "meo – meo" gọi nàng, nàng liền giật mình, ôm lấy nó.
"Đó là em trai chị?" Lâm Nại nhìn qua cửa phòng bảo vệ.
Hà Thanh Nhu nhìn theo tầm mắt của cô, xoay người lại.
Dưới đèn đường vàng, thiếu niên đen gầy đứng thẳng lưng, hơi chút luống cuống mà nhìn nhìn về phía hai người, trên mặt còn có chút ngượng ngùng.
Hết chương 37.
---------------
Editor: I"m back~. Dù mọi chuyện vẫn chưa quá ổn định nhưng "Life must go on".
Tối nay xin up 3 chương để cảm ơn mọi người giúp mình có động lực quay về.