Buổi sáng chín giờ, Giang Yến tỉnh lại.
Đập vào mắt là trần nhà màu trắng, ráp trải giường màu trắng, thuốc nước từng giọt nhỏ xuống túi truyền dịch. Bên tay phải của cậu nằm úp sấp một người, tóc của người đó tiếp xúc với lòng bàn tay của cậu. Chất tóc của Tần Việt và Giang Yến không giống nhau. Giang Yến tóc rất mềm, dưới ánh Mặt Trời sẽ trở thành màu vàng ấm áp. Tần Việt tóc rất đen, sờ hơi cứng, Giang Yến nắm tóc Tần Việt vào lòng bàn tay vuốt ve, cảm giác không thích bằng sờ Tân Ba.
“Em đã khỏe hay chưa?” Tần Việt dằn vặt một buổi tối không ngủ, cảm nhận được hơi lạnh do ngón tay Giang Yến đυ.ng vào, đại não rất nhanh thanh minh. Anh nắm tay Giang Yến tay để lên gò má của mình, cảm thấy bàn tay cậu rất lạnh, Tần Việt hơi dùng sức nắm chặc mội chút: “Còn đau không?”
Giang Yến lắc đầu hỏi anh: “Tôi làm sao lại đến bệnh viện?”
Tần Việt kéo chăn đến ngực Giang Yến: “Em đang ngủ, anh không yên tâm nên kêu xe đưa em tới bệnh viện.”
“Vậy Tân Ba đâu?”
“Anh mang theo đây.” Tần Việt đứng lên, ngón tay cái đè vòng lăn của thiết bị điều chỉnh lưu lượng nước truyền dịch, để nước chảy chậm hơn:”Bệnh viện không cho chó vào, anh đã nhờ y tá hỗ trợ chăm nom, tối cô ấy tan ca về nhà, tiện đường đem Tân Ba gởi nuôi ở cửa hàng thú cưng.”
“Ồ.” Giang Yến trở mình đưa lưng về phía Tần Việt, rầu rĩ nói: “Tôi muốn ngủ.”
Tần Việt đứng sau lưng cậu rất lâu, Giang Yến có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn phía sau lưng mình. Qua một lúc, cậu nghe âm thanh truyền vào lỗ tai, Tần Việt nói: “Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, anh đi mua điểm tâm cho em.” Tiện đà đi ra phòng bệnh, “Cùm cụp” một tiếng đóng cửa phòng.
Giang Yến nhớ lại, Tần Việt nói Giang Sơn sẽ đến thăm, chuyện này làm cho cậu mơ hồ mong đợi, lại thêm chút sợ sệt. Cậu muốn gặp ba ba, nhưng không muốn cha vì mình sinh bệnh mà lo lắng sợ hãi.Tin tức Tiểu Hạ và Giang Sơn ở viện điều dưỡng giải quyết thủ tục, dự định về nước rất nhanh truyền tới tai Hứa Nhất. Hắn biết Giang Sơn trở về tìm Giang Yến, hắn cũng biết một khi Giang Sơn gặp được Giang Yến, thì cái người tự mình muốn chết, từ bỏ sinh hoạt kia lại sẽ có dũng khí một lần nữa đứng lên, bọn họ sẽ một lần nữa mang Giang Yến đi kiểm tra, đi trị liệu, hắn cũng không bao giờ có thể tiếp tục đến gần Tần Việt được.Tần Việt cầm trong tay hộp canh và cháo, đi ngang qua cửa hàng thú cưng, dùng di động quay một đoạn video cho Tân Ba, dự định chút nữa đến phòng bệnh cho Giang Yến xem. Đi qua con đường đá vào bệnh viện đến thang máy, còn chưa tới phòng bệnh, ở ngoài hành lang, Tần Việt gặp một người.
Hứa Nhất dựa vào tường, nhìn Tần Việt cười: “Em chờ anh nửa giờ, sao bây giờ anh mới trở về?” Khẩu khí như là rất thân thiết.
“Cậu tìm tôi làm gì?” Tần Việt cau mày, không muốn nói nhiều với hắn, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Hứa Nhất tiến lên hai bước, ngăn cản anh: “Lâu không gặp mặt, sao anh lại gầy như vậy, sắc mặt cũng tiều tụy thành như vậy.” Trong giọng nói của Hứa Nhất mang theo chút đau lòng, giơ tay lên sờ mặt Tần Việt.
Tần Việt gạt tay hắn ra, tránh khỏi tầm tay của hắn. Hứa Nhất không đi tới mà thả lỏng dựa vào tường.
Tần Việt đẩy cửa phòng bệnh, nhưng trong phòng bệnh lặng lẽ, Giang Yến cũng không nằm ở trên giường. Anh xoay người, âm thanh nham hiểm: “Hứa Nhất, cậu đem Giang Yến đi đâu?”
“Đưa đến một nơi anh không biết được.” Hứa Nhất còn nói: “Chỉ cần anh đồng ý rời khỏi Giang Yến, đi theo em, em liền thả anh ta ra.”
“Em còn có thể cho anh ấy một quả thận.” Hứa Nhất liền bổ sung một câu, đại khái là sợ Tần Việt không chịu đồng ý yêu cầu của hắn.
“Cậu điên rồi sao? Hứa Nhất” Trong mắt Tần Việt bắn ra những tia nhìn lạnh lùng, gằn từng chữ nói: “Tôi, thấy, cậu, muốn, tìm, chết.”
Hứa Nhất khịt khịt mũi, âm thanh như khóc: “Em đã sớm nói, không có anh, em cũng không muốn sống.”
“Em hỏi anh lần cuối cùng, anh có muốn ở cùng với em nữa không?”
Tần Việt cười nhạo: “Cậu cảm thấy có khả năng sao? Tôi đối với cậu không có một chút tình cảm.”
Hứa Nhất quay người sang, đau thấu tim gan: “Không chiếm được, em sẽ muốn hủy diệt, anh không chịu yêu em, chúng ta sẽ cùng xuống địa ngục.”
Chỗ ngoặt hành lang bỗng nhiên xuất hiện bốn tên côn đồ đằng đằng sát khí đi về phía Tần Việt muốn động tay chân. Đối phương nhiều người, anh nhất thời không quan sát, bị người ở phía sau dùng khúc cây đánh ngất, trong nháy mắt anh rơi vào hắc ám, triệt để bất tỉnh nhân sự.
Tần Việt tỉnh tại đã là một ngày sau. Đầu đau kịch liệt, ý thức mơ mơ hồ hồ, có mấy giây Tần Việt không biết mình ở nơi nào. Qua một hồi lâu ánh mắt dần dần thanh minh, khắp toàn thân bắt đầu cảm thấy đau đớn kịch liệt, Tần Việt mới phát hiện, tay của mình bị trói vào lưng ghế.
Trong phòng khắp nơi là đá vụn, xi măng, bốn phía trống trải u ám, chỉ có trên vách tường xa xa có một vài lỗ hổng, lộ ra ánh sáng. Tần Việt phán đoán nơi này phải là một nhà xưởng bỏ hoang.
Đối diện với anh là Giang Yến, cậu cũng bị trói, sắc mặt tái nhợt, trên trán còn đổ mồ hôi, đang mở mắt kinh ngạc nhìn mình.
“Anh không sao.”
Giang Yến chậm rãi nháy mắt một cái: “Anh không có việc gì cũng không liên quan đến tôi.”
“Vậy em có sao không?” Tần Việt hỏi cậu.
Giang Yến nghiêng mặt sang bên, không có trả lời.
“Tôi… Không… Sao.” Nửa phút sau Giang Yến mới mở miệng nói chuyện, âm thanh khàn khàn, dường như nhẫn nại cái gì.
Qua rất lâu trong không gian yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân, Hứa Nhất đi vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Việt và Giang Yến: “Hai người có gì muốn hỏi tôi không?”
Giang Yến cúi thấp đầu không nói một lời, ánh mắt Tần Việt ánh vẫn luôn nhìn cậu không rời khỏi, hai người đều xem Hứa Nhất như không khí. Loại thái độ không nhìn này giống như một giọt nước bắn vào chảo dầu sôi, “Xèo” một tiếng bắn lên lửa giận vô tận từ Hứa Nhất.
“Các người rất đắc ý đúng hay không?” Hứa Nhất đi đến nắm lấy cằm Giang Yến, ánh mắt nhìn về phía Tần Việt: “Giang Yến có chỗ nào tốt? Đáng giá anh hai lần ba lần yêu anh ta?”
“Em có chỗ nào không giống anh ta? Từ lúc bắt đầu gọi anh ta là anh trai, thì dáng vẻ của hai chúng tôi càng ngày càng giống nhau, ngay cả khả năng đàn dương cầm cũng không thua kém. Anh không thích em, em không thèm để ý, nhưng em không chịu được hai người ở cùng với nhau.” Hứa Nhất bướng bỉnh mà nhìn Tần Việt: “Em và Giang Yến rõ ràng rất giống nhau, anh ta đã không cần anh nữa, tại sao hai chúng không thể đến với nhau giống như trước.”
Đôi mắt Tần Việt lạnh lẽo nhìn về phía Hứa Nhất: “Không có ai yêu một tác phẩm phục chế.”
“Ai nói em là một tác phẩm phục chế?” Hứa Nhất buông lỏng Giang Yến, ném con dao xuống đất: “Đời em chỉ muốn ở bên cạnh anh, anh không muốn, em sống cũng không ý tứ, mới vừa rồi ngược lại anh đã nhắc nhở em, anh nói không ai yêu thích một tác phẩm phục chế.”
Biểu tình Hứa Nhất trở nên điên cuồng: “Nếu như Giang Yến chết rồi, em chính là độc nhất vô nhị.”
“Cậu muốn làm gì?” Tần Việt hoảng loạn, liều mạng giãy dụa, cánh tay bị dây thừng trói chặt không thể tránh thoát: “Hứa Nhất, cậu dám đυ.ng đến A Yến một chút, tôi cho cậu chết không có chỗ chôn.”
“Em đã sớm chết không có chỗ chôn.” Hứa Nhất tự lẩm bẩm, ngồi xổm dưới đất đối diện Giang Yến hỏi: “Anh trai, anh biết tại sao anh không ra đi được không? Em không có Giang Sơn là ba ba, anh cũng đừng nghĩ muốn.”
Giang Yến vì cai nghiện thuốc nên có phản ứng nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi, cậu uể oải cực kỳ. Nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn Hứa Nhất, chậm rãi há mồm: “Ba tôi sẽ không vì chuyện riêng của tôi mà ghét tôi, ba chỉ khổ sở cho tôi, lo lắng cho tôi, bởi vì tôi là con ruột của ba…”
“Con ruột ” hai chữ này giống như một thanh đao thẳng tắp đâm vào tim Hứa Nhất. Hứa Nhất không chịu được kí©h thí©ɧ, bỗng nhiên đạp lăn ghế tựa Giang Yến: “Con ruột thì sao, cũng không chạy thoát bị người khác tính kế.”
“Cậu buông em ấy ra!” Tần Việt trợn mắt: “Đó là anh trai của cậu! Em ấy mới vừa cứu mạng của cậu! Cậu không thể đối với anh trai của mình như vậy!”
Khắp toàn thân Giang Yến mồ hôi ẩm ướt, nằm trên đất không có tri giác: “Tôi… Không có… Một em trai như vậy… Em trai của tôi chỉ có… Tiểu Hạ.”
“Anh nghe, anh ta nói em không phải em trai của anh ta.” Hứa Nhất từ trên cao nhìn xuống Giang Yến, chân đạp lên ngón tay của cậu: “Đàn dương cầm giống tôi? Vậy anh không cần tiếp tục đàn!”
Ngón tay truyền đến sự đau đớn kịch liệt, so với cai nghiện thuốc còn khó chịu hơn gấp trăm lần, cả người Giang Yến co giật, co rúc ở trên mặt đất, trong cổ họng phát ra âm thanh hừ hừ.
Hứa Nhất tiếp tục dùng sức, cúi đầu hỏi cậu: “Cảm giác thế nào?”
“Không!” Tần Việt nhìn Hứa Nhất gào thét: “Cậu thả A Yến ra! Cậu không muốn chết! Lập tức thả em ấy ra!”
Quả nhiên Hứa Nhất giở chân lên, đi đến bên cạnh Tần Việt: “Có phải đau lòng? Thế nhưng không có tác dụng!” Hắn sờ sờ mặt Tần Việt ghé vào lỗ tai anh nói: “Em không chỉ muốn dằn vặt anh ta, em còn muốn anh ta chết, ngược lại em cũng không muốn sống.”
“Vậy mạng này của tôi, tôi sẽ cho cậu, cậu thả A Yến ra!” Tần Việt gào thét: “Hứa Nhất! Được rồi! Chức năng thận của A Yến đã bắt đầu suy kiệt rồi! Cậu còn muốn em ấy như vậy! Em ấy là anh trai của cậu! Em ấy đã chịu nhiều khổ cực như vậy! Cậu còn muốn em ấy như thế nào!”
“Giả, đơn xét nghiệm là giả ” Hứa Nhất nói: “Là em tìm người làm, em muốn anh vì Giang Yến tới tìm em, sau đó em dùng một quả thận giữ anh lại.”
“Nhưng bây giờ em không muốn gì cả.” Giọng nói của Hứa Nhất trở nên nham hiểm, quả thực không giống con người: “Bây giờ em chỉ muốn mạng của các người.”
“Không phải anh muốn thay anh ta sao?” Hứa Nhất cười cười: “Vậy trước tiên thỏa mãn anh một chút.”
Giang Yến nằm trên đất, cậu bị trói vào ghế tựa, ý thức hỗn độn nghe không rõ hai người kia nói cái gì, chỉ nhìn thấy bên cạnh lao ra bốn kẻ giang hồ cầm gậy liều mạng đánh Tần Việt, một tiếng lại một tiếng kêu rên truyền tới tai Giang Yến.
“Không muốn… Không muốn… Đánh…” Giang Yến cảm thấy tình cảm của mình đối với Tần Việt là vũng nước đọng, đã sớm không nổi lên được bất kỳ rung động gì, cậu đã không nhớ mình có liên quan gì với anh. Nhưng khi cậu thấy Tần Việt bị người đánh miệng phun máu tươi, đê đập cậu xây lên bỗng nhiên bị phá hủy, tâm tình sôi trào mãnh liệt mà vọt ra, ở trong hỗn độn sinh ra một chút sức mạnh, cậu ra sức mà nới rộng dây thừng.
“Đừng đánh! Hứa Nhất cậu đừng đánh!” Nước mắt Giang Yến mãnh liệt trào ra: “Cậu sẽ đánh chết anh ấy!”
“Không phải anh nói anh không yêu anh ấy sao?” Hứa Nhất dùng chân đạp gò má Giang Yến: “Anh nhìn cho thật kỹ Tần Việt bị người đánh chết như thế nào! Đều bởi vì anh, anh ta mới bị đánh chết! Không phải anh ấy nói muốn thay anh sao? Anh muốn ngắm nghía cẩn thận, cảnh anh ấy thay anh chịu đòn không.”
Mặt Giang Yến tái nhợt vì đất cát, đá, tầm nhìn bị nước mắt làm cho mịt mờ, nước mắt rơi xuống đất làm bắn lên bụi bặm, con ngươi lại bị bụi bặm làm cho đau đớn, nước mắt càng thêm mãnh liệt chảy ra. Cách màn hơi nước không rõ cậu nhìn thấy khóe miệng Tần Việt ngậm lấy máu tươi, không tiếng động mà nói với cậu: “A Yến, đừng khóc.”
Phản ứng lần này của hai người kí©h thí©ɧ Hứa Nhất đến mắt đỏ lên, phát điên, đem chân từ Giang Yến lấy ra, đi được hai bước nhặt con dao lên, âm ngoan nói, “Để cho các người chứa đầy tình ý… Tôi để cho các người chứa đầy tình ý… ”
Giang Yến bị trói ở trên ghế gắt gao, trên người xuất hiện một bóng tối. Hứa Nhất giơ cao con dao đối diện cổ của cậu, Giang Yến nhắm hai mắt lại.
Phút chốc Tần Việt như có sức mạnh bùng nổ dây thừng bị anh tháo ra, nơi cánh tay bị cột chặt thấy được một vết thương rất sâu, anh xông về phía Giang Yến.
Giang Yến không có chịu đau đớn, Tần Việt bảo vệ cậu ở dưới thân. Hứa Nhất nhìn dao cắm vào sau lưng Tần Việt liền rút ra, muốn đâm Giang Yến. Tần Việt ôm chặt Giang Yến lại, nửa người trên không một chút khe hở, Giang Yến khóc lóc giãy dụa muốn thoát khỏi Tần Việt, nhưng cậu bị cột chặt vào trên ghế, không thể động đậy.
Người xung quanh nhìn thấy Hứa Nhất cầm dao gϊếŧ người, không muốn gặp phải quan tòa, chạy lao ra cửa. Hứa Nhất cầm con dao đầy máu, cúi thấp đầu, tâm tình phát điên.
“Cứ như vậy che chở anh ta! Giang Yến có cái gì tốt!” Hứa Nhất quyết tâm, từng đao từng đao đâm vào lưng Tần Việt.
Giang Yến hận Tần Việt, tuy nhiên không muốn người ngoài thương tổn anh, cho tới nay Tần Việt đều là bảo bối trong lòng cậu, nhưng bây giờ bảo bối của cậu đang bị người khác đâm một dao lại một dao, nhưng ngoại trừ cậu nhìn về phía Hứa Nhất la hét, cái gì đều không làm được.
Cậu như một con thú bị nhốt nổi cơn điên gào thét: “Hứa Nhất, tao gϊếŧ mày!!”
“Tao thật sự muốn gϊếŧ mày!”
Giang Yến giãy dụa đến cánh tay chảy máu, nhưng không thể động đậy, Tần Việt ở trên người cậu, gắt gao, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Em ngoan, nghe lời, đừng nhìn.”
Máu của Tần Việt không mang nhiệt độ ấm áp chảy xuống người cậu, Giọng nói Giang Yến như bùng nổ ngột ngạt, cậu khóc rất lớn: “Không muốn… Tần Việt…… Anh sẽ chết!”
“Anh buông em ra, đừng ở trên người em!”
“Được, em tha thứ cho anh, không náo loạn với anh nữa.”
Hứa Nhất ở trên lưng Tần Việt đâm bảy dao, bỗng nhiên hắn buông lỏng chuôi dao, bởi vì hắn nghe thấy Tần Việt nói một câu: “Nhóc nói nhiều.” Trước đây khi hắn làm bộ mình là Giang Yến, Tần Việt thường thường gọi hắn là nhóc nói nhiều, đó là những ngày vui vẻ không nhiều mà hắn đã trải qua. Hứa Nhất kinh ngạc nhìn tay mình đầy máu, quỳ ở trên mặt đất bụm mặt khóc lên.
Không biết qua bao lâu, hắn từ dưới đất đứng lên thất hồn lạc phách đi ra khi nhà xưởng.
Trên mặt Tần Việt đều là máu, tay Giang Yến bị trói không có cách nào đυ.ng vào. Chỉ có thể để sát vào dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ. Cậu cao giọng khóc lớn, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống mặt Tần Việt. Cô dâu nhỏ của cậu mới vừa nãy còn ôm cậu rất chặt, bây giờ lại đang chảy máu, hơi thở đứt quãng.
“Tần Việt.” Giang Yến khóc nức nở gọi tên của anh, để trán sát vào mặt của anh cà cà.
“Em… Đừng khóc….” Tần Việt đứt quãng nói.
“Anh nợ em rất nhiều… Đời này không trả hết… ” Tần Việt cười cười: “Là anh không tốt… Không thể nhận ra em… Nếu có kiếp sau… Anh… Hi vọng anh có thể sớm một chút tìm tới em… Nhận ra em… Sau đó sẽ đối với em rất tốt… ”
Tần Việt mất công tốn sức tựa vào trán Giang Yến: “Ngày ấy… Sao băng… nhìn thật là đẹp, đầy trời đều là sao… Chúng ta ngồi ở trong Tinh Hà… Cầu xin cả đời cùng nhau… ”
Tần Việt nói đứt quãng, nhưng Giang Yến lại nghe hiểu: “Kỳ thực ông trời… nghe được… bằng vào lúc chúng ta lớn lên… Đi Tinh Hà trấn… Dọc theo đường phong cảnh thật là đẹp… Ông trời lại để em một lần lại một lần nữa yêu anh… Lớn lên… Anh… Rất đẹp … Lòe lòe toả sáng… ”
“Cả đời này… Anh chưa từng vui vẻ… Gặp em… mỗi một ngày… Đều là thời gian tốt đẹp nhất của anh… ”
Đôi mắt kia nhìn cậu tràn đầy ôn hòa dần dần khép lại: “Đừng… lo lắng… Anh… Chỉ muốn ngủ…anh… ”
“Tần Việt, đừng ngủ, anh đừng ngủ!” Giang Yến hốt hoảng hôn một cái vào khóe miệng Tần Việt: “Chớ ngủ! Chớ ngủ!”
Chiếc ghế phía sau ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh sàn sạt, Giang Yến bi ai hô to: “Có ai không!”
“Có ai không!” Trong nhà xưởng bỏ hoang truyền ra từng trận rêи ɾỉ: “Có ai không! Van cầu các người mau cứu Tần Việt!”
“Có ai không!”
“Có ai không… Cứu giúp cô dâu nhỏ của tôi… ”
Giang Yến như là một cái bóng, hỗn độn nằm nghiêng trong vũng máu, máy móc lặp lại một câu “Có ai không? Có ai tới cứu cô dâu nhỏ của tôi không?.”
Máu đã sớm mất đi nhiệt độ, thân nhiệt của Tần Việt cũng theo huyết dịch hạ xuống. Giang Yến nhìn gò má Tần Việt tái nhợt cảm thấy sợ hãi liền đưa tay ra muốn sờ sờ anh, nhưng không thể làm được. Cậu liều mạng giãy dụa, chiếc ghế sau lưng phát ra thanh âm chói tai, cánh tay bị dây thừng xiết lại không ngừng chảy máu. Giang Yến nỗ lực làm cho mình đến gần Tần Việt hơn, muốn ôm người có nhiệt độ càng ngày càng thấp vào trong l*иg ngực, mang theo tuyệt vọng khóc lên.