Chương 47

Trần Nhu mang thai, Thích Nhung chưa vui được mấy ngày mà quân đội Bắc Địch lại tới gây sự, cố tình tìm lúc này để làm chàng không vui, Thích Nhung cực kỳ bực bội, suy đoán kỹ càng trong doanh trướng cùng các bộ hạ [*], chàng dứt khoát nhân cơ hội này mang binh ra Bắc đón địch.

[*] Cấp dưới.

Thích Nhung luôn tin tưởng cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, so với việc mặc cho đám bọ chó này nhảy nhót lung tung, chi bằng chàng cứ thu dọn hết không còn một mống nào.

Trần Nhu được chàng sắp xếp ở trong phủ Yến Vương, tầng tầng lớp phòng thủ kiên cố vây quanh nàng, bấy giờ chàng mới yên tâm dẫn binh xuất chinh, trong ba tháng đã diệt được Bắc Địch.

Trận chiến này chàng đã trù tính từ lâu về trước, bây giờ lại vội vã muốn được về nhà ở cùng với vương phi, nên trận chiến diệt quốc này diễn ra cực kỳ mạnh mẽ, một đường thế như chẻ tre, tấn công đô thành của Bắc Địch.

Bên này chàng vừa nắm giữ Bắc Địch, cục diện chính trị của Trung Nguyên bên kia lại xảy ra kinh biến, Hưng đế, cũng chính là Tứ hoàng tử kế vị vì “đột phát bệnh hiểm nghèo” mà băng hà, hoạn quan Tần Hỉ nâng đỡ Thập Tam hoàng tử mới bảy tuổi lên kế vị.

Mặt khác, phản vương Lý Thành ở Trung Châu bị đại đô đốc Tôn Tiến dưới quyền gϊếŧ chết, Tôn Tiến và hoạn quan Tần Hỉ hợp mưu, vào kinh cần vương [*], phong làm Thần Võ đại tướng quân.

[*] Ý nói việc giúp đỡ vua, tận trung với nước.

Trung Nguyên đang vô cùng nội loạn, Tây Bộ Tam quốc nhân lúc cháy nhà hôi của, cấu kết với Trấn Tây tiết độ sứ, ồ ạt tấn công về phía Trường An.



Tình thế Trung Nguyên hỗn loạn tạm thời không liên quan gì tới Bắc địa, sau khi Thích Nhung tiêu diệt Bắc Địch, quận Chu và quận Xước đều phụ thuộc vào chàng.

Giờ đây, lãnh thổ chàng quản lý rất rộng, vượt xa cả kinh đô và vùng ngoại ô, nhưng Thích Nhung biết, sẽ có một ngày nào đó, chàng sẽ còn dẫn A Nhu quay về thành Trường An.



Bụng của Trần Nhu đã lớn như trái dưa hấu, Thích Nhung canh giữ bên cạnh nàng.

Mang thai là chuyện rất vất vả, có sư phụ trông coi bên cạnh, Trần Nhu vô cùng yên tâm, dáng thai rất ổn định.

Vấn đề duy nhất là, sau khi Trần Nhu mang thai, khẩu vị ăn uống thay đổi qua nhanh, chốc chốc muốn ăn ngọt, chốc chốc lại muốn ăn chua, lúc này muốn ăn cá, lúc kia lại chê cá quá tanh… Khiến người xung quanh bị giày vò kinh khủng khϊếp.

Tính tình của nàng cũng tệ hơn rất nhiều, dễ nóng dễ giận, cơ thể nặng nề hơn, không nhịn được mà giận dữ, Thích Nhung ngoan ngoãn phục tùng nàng, nàng thì cứ luôn trút giận lên người chàng.

Chờ xả cơn với chàng xong thì Trần Nhu sẽ hối hận và trách cứ mình, tự trách mình không nhịn cơn giận xuống được, cứ tìm người xả giận lung tung.

Mỗi ngày, cơn giận của nàng cứ lặp đi lặp lại, ngay bản thân nàng cũng cảm thấy mình già mồm cãi láo, đám người Thích Nhung càng dung túng nàng, nàng lại càng thấy tự trách hơn.

Thích Nhung dỗ dành nàng: “Không trách nàng, là do hài tử của chúng ta giày vò nàng.”

“Chờ nó ra, ta sẽ giúp nàng dạy bảo nó.”

Trần Nhu vội khuyên nhủ chàng: “Chàng chớ có trút giận lên hài tử của chúng ta, đều là do ta không tốt.”

“A Nhu tốt của ta, nàng cũng đừng tự trách mình nữa, thà rằng nàng cứ tức giận rồi cắn ta mấy cái như hôm qua đi.”

Sau khi Trần Nhu mang thai thì nàng rất thích cắn người, khi đối diện với chuyện này, Thích Nhung lại thấu hiểu, hiểu rất rõ, nàng sẽ không cắn người khác, cứ không vui là sẽ cắn chàng, Yến Vương điện hạ chỉ có thể bất đắc dĩ để cho nàng xả giận lên mình.

“Đừng làm mình ngột ngạt.”

“Ta không thèm cắn chàng đâu, chàng coi ta là chó đấy à?” Trần Nhu vuốt cái bụng nhỏ đã phồng lên của mình, thầm nghĩ, chắc chắn từ giờ trở đi, nàng sẽ nghỉ ngơi hòng bình ổn lại cơn giận, diệt trừ lo lắng, loại bỏ nóng nảy.

“Vương gia, chàng nói xem, ngày mai ta có nên tìm người tới niệm kinh Phật cho ta nghe hay không? Nghe tiếng đại sư tụng kinh thì sẽ bình tâm tịnh khí.”

“Ai bày cho nàng cái ý tưởng ôi thiu này thế?” Thích Nhung bật cười, chàng nói: “Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là huynh trưởng của nàng, nàng nói ta nghe thử xem, sao cái tên này lại làm cữu cữu được vậy nhỉ?”

“Lỡ tiểu ngoại sanh của huynh ấy vừa chào đời đã nói nhảm như đám hòa thượng đạo sĩ kia, bổn vương sẽ chịu không nổi mất thôi.”

“Chàng…” Trần Nhu lườm chàng: “Hài tử của chúng ta còn chưa ra đời mà chàng đã ghét bỏ nó.”

Thích Nhung: “… Ta nghe vương phi hết, được chưa?”

“Ca ta nói, đứa nhỏ này rõ là giống chàng, đại náo thiên cung, tay đấm chân đá trong bụng ta, một khắc cũng không chịu ngơi nghỉ gì, ca ta nói, năm đó, lúc Trưởng công chúa mang thai chàng, chàng cũng lăn lộn như vậy.”

“Ca ta nói là phải cho nó nghe chút kinh Phật, miễn cho sau này tâm tính nó nóng nảy giống như chàng.”

Thích Nhung ôm nàng vào lòng, trán tựa vào trán nàng, dạy dỗ: “Sao ngày nào nàng cũng nói “ca ta ca ta nói thế”, sao miệng không treo mấy câu như là “vương gia nhà ta nói thế”? Hả?”

“Vương gia nhà ta nói thế nào cơ?”

“Vương gia nhà nàng mong nàng ngày ngày vui vẻ, chăm sóc cơ thể thật tốt.”

Lúc nào cơ thể Trần Nhu cũng trong tình trạng “hôm nay nặng hơn hôm qua”, ở Bắc địa, mùa lạnh tới sớm, họ đã khoác thêm áo choàng dày từ lâu, cả người được bọc lại kỹ càng như một con gấu, Thích Nhung còn lo nàng thấy lạnh, bèn sai người xây phòng ấm, tuy phòng ấm áp như mùa xuân, nhưng sư phụ lại dặn dò nàng rằng, mỗi ngày phải ra ngoài đi lại hơn nửa canh giờ.

“Vương phi, hôm nay vương gia nổi cơn thịnh nộ, bây giờ còn đang xả giận đó.”

“Sao?” Trần Nhu lên tiếng dò hỏi.

“Chuyện này… nói ra thì không hay cho lắm.”

Sau khi Trần Nhu mang thai, đã có không ít người nổi lên tâm tư xấu xa, muốn nhân cơ hội này đưa nữ nhân đến bên cạnh Yến Vương, Trần Nhu biết kha khá nhiều vụ trong chuyện này, không cần nàng sai bảo gì cả, vì đã có người bắt chẹt thay nàng rồi.

Lại không ngờ rằng, thế mà vẫn có người chưa chịu từ bỏ ý định.

Cũng đúng thôi, bây giờ, thế lực của Yến Vương hùng mạnh, Yến Vương phi độc chiếm thịnh sủng đang mang thai trong người, sao những người này hết hy vọng cho được đây?

Nếu có thể chờ một cơ hội thượng vị, nhận được sự yêu thích của Yến Vương, vậy thì họ có thể…

Đối mặt với mấy chuyện nữ nhân này nọ kia, lúc nào Trần Nhu cũng vô cùng yên tâm về Thích Nhung, từ nhỏ tới lớn, không biết chàng đã tránh thoát bao nhiêu là chiêu mỹ nhân kế nữa, chắc chắn chàng không phải là người không biết khống chế chính mình.

Vậy mà bây giờ lại chọc cho chàng giận dữ lên, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa.

Không lâu sau, Trần Nhu đã biết, thì ra, vị mỹ nhân được đưa tới hôm nay có tới năm, sáu phần tương tự như Yến Vương phi Trần Nhu.

Trần Nhu thầm cười lạnh, đúng là đã làm khó cho mấy người kia rồi.

“Vương gia đang giận, bổn vương phi không muốn chạm vào xui xẻo đâu, đỡ ta về chợp mắt một chút.”

Với mấy chuyện như thế này, Trần Nhu không muốn để mình mang danh mụ đàn bà hay ghen tỵ, không chút hứng thú với cái hành vi như là “làm mình ấm ức để làm hiền thê” gì gì đó.

Chẳng quan tâm, về ngủ thôi.

Nên xử lý, vương gia nhà họ tất sẽ xử lý, về phần những chuyện khác, chưa nói đến chuyện Thích Nhung che chở nàng, thì phụ thân và huynh trưởng của nàng cũng không phải là kiểu người ăn chay.

Chỉ là, Trần Nhu cũng đã nghe thấy một vài lời đồn, nàng nhìn nha hoàn đứng trước mắt mình với ánh mắt sâu xa.

Mặc kệ nàng có muốn biết hay không, lúc nào cũng sẽ có vài ba lời nói truyền vào tai nàng.

Nghe nói, người ngoài đều đồn đãi rằng, Yến Vương vì thế lực của Trần gia nên mới ra sức bảo vệ Yến Vương phi, Yến Vương phi ghen tỵ, Yến Vương vì đại cục ổn định Trần gia nên mới độc sủng Yến Vương phi, không dám nạp thϊếp.

Nghe thấy mấy lời này, Trần Nhu cũng chỉ biết cười cười rồi lại thôi.

Thích Nhung muốn đè những tin đồn vớ vẩn đó xuống, Trần Nhu lại khuyên chàng rằng: “Nếu bọn họ đều đã nghĩ như thế thì cứ để bọn họ nghĩ như thế đi.”

“Nghĩ vậy cũng hay, miễn cho đám người này cứ nghĩ cách đưa nữ nhân đến cho chàng, dù gì thì chàng còn cần phải bày tỏ với Trần gia ta mà.”

Trần Nhu trêu ghẹo, bảo: “Làm khó Yến Vương của chúng ta tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc.”

“Ta còn từng nghe người ta nói rằng, có người cảm thấy sau này ta sẽ là một vị Trần Hoàng hậu thứ hai, chỉ chờ đến khi chàng đắc thế, e là ta sẽ phải nhường chỗ cho người ta.”

“Nói bậy.” Thích Nhung nhéo mặt nàng: “Ta xem thử xem ai dám nói như vậy.”

Trần Nhu xoa bụng mình: “Ta cứ thích nghe bọn họ nói như vậy đấy, vui mà, chàng đừng ngăn cản.”

“Chỉ là…” Thích Nhung ôm nàng vào lòng: “Ở trước mặt nàng, ta sẽ không nói dối, đúng là ta từng có một mong muốn, muốn bắt chước kim ốc tàng kiều.”

“Vàng, từ rất lâu về trước, ta đã trữ đủ rồi.”