Chương 28

Thực ra cho dù Hề Lỵ Lỵ không đi du lịch Hề Vi cũng sẽ không đi tìm bà. Tết âm lịch mười mấy năm trước đây ngày nào cũng như ngày nào, Hề Lỵ Lỵ có hay không chẳng có gì khác biệt, cậu vẫn lẻ loi một mình như vậy. Từ sau khi được Đỗ Hoài Lâm “bao nuôi”, giữa mẹ con họ bắt đầu có cảm giác lúng túng không thể nói rõ. Mẹ dựa vào “kim chủ” của con trai tiêu pha phung phí, kim chủ này còn là một người đàn ông. Quan hệ mẹ con vốn dĩ không quá thân mật giờ càng thêm xa cách. Hai người như bị ngăn cách bởi một bức tường làm từ bong bóng xà phòng, ai cũng ngầm hiểu, dường như chỉ cần không thổi tan nó thì vẫn cứ bình yên vô sự.

Từ trước đến nay, kỳ vọng của cậu đối với năm mới chỉ có một, đó là lại thêm một tuổi, cách ngày cậu có thể theo đuổi cuộc sống mới gần thêm một bước. Nhưng năm nay có được lời hứa “cùng cháu đón Tết” của Đỗ Hoài Lâm, cậu mới thực sự cảm nhận được đó là một ngày lễ, đồng thời lần đầu tiên trong cuộc đời cậu chờ đợi ngày lễ ấy vì một lý do khác.

Lúc bình minh, trời còn chưa sáng hẳn, Hề Vi lật qua lật lại, mặc dù cậu đã cố nhẹ nhàng nhất có thể nhưng Đỗ Hoài Lâm vẫn bị đánh thức. Anh tưởng Hề Vi lại phát sốt, đứng dậy bật đèn, vừa sờ trán cậu vừa hỏi: “Khó chịu chỗ nào?”

“Không có không có.” Mắt Hề Vi sáng long lanh, đáp: “Chỉ là cháu hưng phấn quá nên không ngủ được.”

“Đón Tết vui như vậy sao?”

Hề Vi sửa lại: “Không phải đón Tết vui, mà là cùng chú đón Tết vui á.”

Đỗ Hoài Lâm mỉm cười. Sau khi rời giường, bọn họ ăn bữa sáng đơn giản rồi sửa soạn chuẩn bị ra ngoài. Đỗ Hoài Lâm thử sờ áo khoác của Hề Vi, chân đang bước ra lại thu về. Anh kéo Hề Vi vào phòng ngủ, chọn một chiếc áo dày hơn cho cậu: “Mặc cái này đi.”

“Nóng…” Hề Vi đang tuổi sung sức, không thích mặc nhiều. Đỗ Hoài Lâm kiên quyết bắt cậu thay: “Trời lạnh, cháu lại đang sốt, mặc nhiều vào mới được.”

Hề Vi ứ ừ không muốn thay, Đỗ Hoài Lâm nói: “Nghe lời chú, cháu muốn bị ốm đón Tết không?”

Hề Vi lập tức nhào qua, dụi mặt vào áo khoác của anh, nhõng nhẽo nói: “Như thế này thì không lạnh nữa.”

Đỗ Hoài Lâm dở khóc dở cười kéo cậu ra: “Đừng làm nũng.”

“…Xin lỗi.” Vừa rồi Hề Vi hành động hoàn toàn vô thức, nghe Đỗ Hoài Lâm nói mới phản ứng lại, vội vàng vuốt phẳng phần ngực áo bị mình cọ nhăn của anh, sau đó lặng lẽ cầm áo khoác anh đưa mặc vào.

“Sao cháu phải xin lỗi chú?” Đỗ Hoài Lâm hơi bất ngờ. Anh hoàn toàn không có ý trách mắng Hề Vi. Dù sao Hề Vi vẫn chỉ là một cậu trai mười tám mười chín tuổi đầu, chưa hết tính trẻ con, chỉ vì sống trong hoàn cảnh thiếu thốn, phải dùng sự trưởng thành miễn cưỡng để trang bị cho chính mình, lâu dần, ngay cả tư cách tự do phóng khoáng của tuổi trẻ cũng bị cậu mạnh mẽ tước đoạt.

Anh có thể cảm nhận được từ sau cái đêm mưa đó, Hề Vi đang dần tháo bỏ gánh nặng ở chung với anh, nhưng một chút thận trọng câu nệ thì vẫn còn, chỉ cần cậu hơi tùy tiện một chút là nó sẽ nhảy ra ngăn lại.

“Hề Hề, cháu nghe chú nói.” Đỗ Hoài Lâm giúp cậu cài từng khuy áo khoác: “Trước mặt chú, cháu muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, không cần bận tâm quá nhiều.” Cài khuy xong, anh còn chỉnh lại cổ áo cho Hề Vi: “Nếu trước mặt chú cháu vẫn không thể làm theo ý thích, vậy chứng tỏ chú vẫn chưa cho cháu đủ cảm giác an toàn, chú là…là người yêu, rất thất bại.”

“Không phải.” Hề Vi cúi đầu, vặn khuy áo khoác: “Cũng vì chú tốt quá nên đến giờ cháu vẫn chưa thể tin, giống như nằm mơ vậy. Chú thích gì ở cháu chứ? Cháu chỉ là một học sinh bình thường, chẳng có gì trong tay. Nếu bảo thích cháu vì cháu trẻ tuổi, ưa nhìn, có lẽ cháu còn yên tâm hơn.”

Đỗ Hoài Lâm yên lặng nhìn cậu một lúc, sau đó cầm tay cậu đặt vào tay mình, nói: “Thích là một chuyện rất cảm tính, đôi khi không cần lý do gì cả. Tuổi tác, diện mạo, tiền tài, quyền thế, địa vị, tất nhiên là những yếu tố hấp dẫn người khác, nhưng chỉ dựa vào những thứ đó thì tình cảm sẽ không bền lâu. Bị điều kiện bên ngoài hấp dẫn chỉ là bước đầu tiên.”

Anh buông tay, đặt tay lên vai Hề Vi, nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc nói: “Chú phải thẳng thắn với cháu, trước đây chú cũng từng thích vài người nhưng đều dừng lại ở bước này. Còn cháu… Cháu có mục tiêu, có tính nhẫn nại, có dũng khí đối mặt với khó khăn để đi tiếp, nhưng những điều này đối với người thích cháu cũng không phải là quan trọng nhất.”

Mắt Hề Vi không chớp lấy một lần, yên lặng chờ anh nói nốt.

Dường như Đỗ Hoài Lâm đang suy nghĩ cách diễn tả, ngừng lại hồi lâu: “Như hôm qua chú đã nói với cháu, trước khi liệt kê ra một đống lý do để chú thích cháu, cháu đã đi vào lòng chú rồi.”

Hề Vi bị lời bày tỏ bất ngờ này làm cho bối rối, tay cũng luống cuống không biết để đâu, cuối cùng cậu giữ cánh tay Đỗ Hoài Lâm, ấp úng nói: “Cháu, cháu cũng, cháu cũng…”

Đỗ Hoài Lâm mỉm cười: “Dũng khí tối hôm đó của cháu đâu rồi? Làm chú sợ hết hồn.”

Hề Vi tìm lại được lý trí, ngượng ngùng nói: “Lúc đó thực sự rất kích động, máu dồn lên não, thế nên… Xin lỗi ạ.” Cậu không hối hận vì đã tỏ tình với Đỗ Hoài Lâm, nhưng mà sau đó hồi tưởng lại, thấy mình hình như có hơi quyết liệt.

Đỗ Hoài Lâm thu lại nụ cười, nặng nề nói: “Nếu có người phải xin lỗi thì người đó là chú mới đúng.”

Đó là chuyện mà anh không muốn nhớ lại nhất, nó đã dằn vặt, hành hạ anh đến tận bây giờ. Mặc dù đó chẳng qua là một giao kèo hai bên tình nguyện, thế nhưng anh đã dùng tư thế của kẻ bề trên, vô tình gây ra tổn thương cho Hề Vi. Khi biết cậu là con trai mình, anh cũng không thể lấy cớ “trên đời không ai hoàn hảo” để an ủi bản thân.

Anh vĩnh viễn nhớ rõ cảnh tượng Hề Vi quỳ xuống trước mặt anh, mò mẫm tìm chiếc cúc tay áo, cảnh tượng ấy rõ ràng trước mắt như cây đinh cắm trong đầu anh, hễ nhớ tới là đau nhức.

“Chú nói chuyện gì vậy, cháu không để bụng đâu. Khi đó chú cũng đâu quen cháu, hai ta chẳng qua là…” Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy đau thương và áy náy của Đỗ Hoài Lâm, Hề Vi không nói tiếp đoạn sau nữa, chỉ nói: “Dù sao bây giờ trong lòng cháu, chú là tốt nhất.”

Đỗ Hoài Lâm mang theo ánh mắt phức tạp nở nụ cười. Mình tốt sao? Có lẽ vậy. Nhưng Hề Vi không biết rằng, cho dù có một vạn ưu điểm đi nữa, đối với mình cũng bằng không.

Nhưng trước lúc đó, anh sẽ dốc lòng đối xử với cậu.

Dựa theo yêu cầu của Hề Vi, Đỗ Hoài Lâm đưa cậu đến chợ hoa.

“Năm mới mà, tất nhiên phải mua một chậu hoa cho hợp thời.” Hề Vi nói. Không ai quy định rằng người nghèo thì không có quyền hưởng thụ niềm vui cuộc sống, nhân dịp năm mới, “lãng phí” chút tiền để thay đổi tâm trạng, coi như là phần thưởng dành cho một năm trời khổ cực của mình.

Đỗ Hoài Lâm bảo cậu xuống xe, nói: “Cháu cứ đi dạo đi, chú quay lại ngay.” Hôm nay hai bà cháu lên máy bay, tuy có người hộ tống nhưng anh vẫn lo lắng, phải đích thân ra sân bay.

Khi anh quay lại chợ hoa thì thấy Hề Vi đang nâng một chậu thủy tiên, đứng ở đầu đường nhìn quanh. Thiếu niên rạng rỡ nổi bật hơn người, có thêm chậu hoa phụ trợ, thần thái càng trở nên sáng sủa. Anh hạ cửa kính xe, chống cằm nhìn cậu, cách rất xa nhưng dường như vẫn ngửi được mùi thơm thoang thoảng trong không khí.

Hề Vi thấy xe của anh, giơ tay ra hiệu bảo anh không cần lái tới, cậu tự mình chạy lại. Đỗ Hoài Lâm mở cốp xe, Hề Vi cất chậu hoa xong, liền kéo cửa ghế phó lái ngồi vào.

“Thích thủy tiên à?”

“Dạ, mùi rất thơm, ngọt nữa.” Hề Vi đáp: “Có điều thời kỳ ra hoa ngắn quá. Năm ngoái mua một chậu, chưa hết tháng giêng đã tàn rồi. Nhưng vừa rồi cháu nghe cô bán hoa nói, chôn gốc xuống đất, đợi năm sau nó lại nở, lần này thử xem sao.”

“Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, hoa chứ có phải củ cà rốt đâu.” Đỗ Hoài Lâm cười nói. Châu Phức Nhã thích chơi hoa cảnh, mưa dầm thấm đất, anh cũng biết vài phần: “Chôn xuống đất còn phải bón phân, rồi thì nhiệt độ, ánh nắng, lượng nước, tất cả đều có yêu cầu.”

“Vậy làm sao bây giờ? Đợi hoa nở xong vứt đi ngay hình như hơi đáng tiếc.” Hề Vi nói.

Đỗ Hoài Lâm ngẫm nghĩ một lát, nói: “Biệt thự nhà chú có một vườn hoa nhỏ, có người làm vườn chăm sóc, khi nào hoa nở hết thì mang qua, năm sau hoa nở chú lại dẫn cháu đi xem.”

Hề Vi cố nén sự hưng phấn, giả vờ chê bai: “Mấy bông hoa còn phải phí sức chăm sóc. Nếu biết phiền toái như vậy thà cháu mua một cây trúc phú quý hay cây phát tài gì đó còn hơn.”

“Vậy cháu muốn phú quý hay là phát tài đây?” Đỗ Hoài Lâm cười.

Hề Vi mím môi, móc một đóa hoa hồng đỏ ra từ trong túi, giơ lên trước mặt anh.

“Phú quý hay phát tài gì đó cháu đều không cần.” Hề Vi nghiêm túc nói: “Được ở bên chú là đủ rồi.”

Đỗ Hoài Lâm vươn tay nhận lấy bông hoa. Anh từng được tặng hoa hồng bao giờ chưa? Hình như là rồi, nhưng là cách đây bao nhiêu năm?

Có một lần tặng hoa mà anh vẫn nhớ mãi. Rất nhiều năm trước, anh qua lại với một diễn viên nhỏ, sau này vì phát triển sự nghiệp đối phương bám vào một ông chủ lớn trong giới, hai người chia tay trong hòa bình. Anh tặng cho diễn viên đó một khoản phí chia tay không nhỏ kẹp trong một bó hoa hồng nở rộ.

Bây giờ diễn viên nhỏ năm ấy đã trở thành siêu sao cực kì nổi tiếng, vẫn có tin đồn yêu đương với nữ diễn viên nào đó. Thỉnh thoảng anh cũng nghe thấy mấy cô gái trong công ty sôi nổi bàn tán, nam thần nữ thần show ân ái phát kẹo làm nghẹn dân FA linh tinh, ai mà ngờ được cậu ta lại là người đồng tính chứ?

Anh không nhớ tâm trạng lúc đó như thế nào, chắc cũng từng nghĩ đến chuyện cùng cậu ta tiến thêm bước nữa, đáng tiếc cuối cùng lại hữu duyên vô phận.

Bao nhiêu năm quanh quẩn, gặp được Hề Vi mới biết rằng tình cảm của anh vẫn yên tĩnh nằm ở đó, chỉ chờ anh đi theo quỹ tích của số mệnh đến đúng thời điểm liền thúc đẩy mối nghiệt duyên này.

Anh trân trọng hôn nhẹ lên bông hoa, nói: “Cảm ơn cháu.”