Chương 21

Đỗ Hoài Lâm mạnh bạo hôn lên môi Hề Vi.

Đầu tiên Hề Vi sững người, sau đó cậu giãy dụa muốn đẩy anh ra. Nhưng cánh tay Đỗ Hoài Lâm giống như cốt thép quấn quanh eo Hề Vi, siết chặt như muốn ép cậu vào trong thân thể mình. Đầu lưỡi vội vàng cạy mở môi Hề Vi, quấn quýt không rời.

Hề Vi dần dần yên tĩnh lại, tay chuyển từ trước ngực anh ra sau lưng, dùng sức lực tương đương để ôm anh.

Dưới cơn mưa phùn che phủ, trên đường cái vắng lặng không một bóng người, bọn họ say sưa ôm hôn nhau. Nước mưa lạnh lẽo thấu xương, nụ nôn này lại nóng bỏng như muốn làm bốc hơi hết hơi ẩm xung quanh.

Hồi lâu sau bọn họ mới lưu luyến tách ra. Đỗ Hoài Lâm bọc kín Hề Vi, nước mưa cũng thấm ướt người anh từ đầu đến chân. Anh lau mặt, nói với Hề Vi: “Lên xe đi.”

Bọn họ đều ngồi ở ghế sau. Đỗ Hoài Lâm mở điều hòa, nhấn nút làm ấm ghế, cởϊ áσ khoác ngoài ướt đẫm ra, rồi lấy khăn lông ở cốp sau lau tóc, lau mặt cho Hề Vi. Ban nãy Hề Vi bị ngấm nước mưa từ ngoài vào trong, cậu không ngừng run rẩy, Đỗ Hoài Lâm đưa chăn cho cậu: “Cởϊ qυầи áo ra rồi đắp chăn lên, ướt hết cả rồi.”

Hề Vi run cầm cập cởi cúc áo, cúc áo sơ mi hơi chặt, tay cậu lại cứng đến mức mất cảm giác, cạy nhiều lần vẫn không cởi được. Đỗ Hoài Lâm do dự một chút, sau đó vươn tay cởi giúp cậu. Cởϊ áσ và đắp kín chăn cho cậu xong, anh liền quay đi mở cửa xe. Hề Vi níu cánh tay anh: “Chú Đỗ.”

Đỗ Hoài Lâm ngoảnh lại, Hề Vi rụt rè dò hỏi: “Sao vừa rồi lại hôn cháu, thấy tội nghiệp cháu nên an ủi sao?”

“Tất nhiên là không phải.” Đỗ Hoài Lâm đáp.

“Vậy thì là gì?.” Bàn tay lạnh như băng của Hề Vi thuận theo cánh tay anh trượt xuống, cầm tay anh: “Chú tốt với cháu rồi lại né tránh cháu… Chú sợ ư? Chú thích một cậu học sinh nhỏ hơn mình rất nhiều, chú không muốn tin, chú muốn trốn tránh tình cảm của mình nên mới trăm phương nghìn kế đẩy cháu ra xa… Chú sợ đúng không?”

Đỗ Hoài Lâm không nói mà chỉ nhìn cậu không chớp mắt. Vẻ mặt Hề Vi gần như sắp khóc: “Chú nói gì đi mà, cháu không sai, cháu không tự suy diễn, chú thích cháu đúng không?”

Biểu hiện bất an của cậu rõ ràng đến thế, Đỗ Hoài Lâm kéo cậu lại gần, ôm cậu thật chặt: “Ừ, chú thích cháu, không phải cháu tự suy diễn.”

Hề Vi bất ngờ vươn tay ôm cổ anh, gấp gáp hôn mặt anh, môi anh, cằm anh, hoàn toàn tự phát, giống như một đốm lửa nhỏ đột ngột bùng cháy, đi qua nơi nào nơi ấy liền nóng rực. Hề Vi vừa kéo vừa giật, cà vạt, áo sơ mi, từng món một rơi xuống. Nước trên lò còn chưa nguội đã thêm một bó củi, cháy mạnh hơn cả trước, tựa hồ chỉ thêm một chút nữa là sôi trào. Đỗ Hoài Lâm hít thở dồn dập, tay giữ gáy Hề Vi, ép cậu rời khỏi mặt mình, khẽ nói: “Đợi về nhà…”

“Cháu muốn, ngay bây giờ, ở đây.” Tấm chăn vây quanh người Hề Vi tuột xuống, nửa người trên trần trụi dưới ánh đèn vàng nhạt trong xe phiếm màu sắc mập mờ.

Một chút lý trí cuối cùng của Đỗ Hoài Lâm lên tiếng: “Không chuẩn bị, sợ làm đau cháu.”

“Cháu không sợ.” Hề Vi ghé vào tai anh, giọng khàn khàn: “Làm cháu đau đi chú Đỗ, giống như lần đầu tiên của chúng ta…”

Cuối cùng lửa cũng cháy đến kiệt cùng, hơi nóng cuồn cuộn đốt cháy dây thần kinh lý trí. Đỗ Hoài Lâm không nhịn được nữa, vươn tay tắt đèn trần xe, ôm chặt Hề Vi trong bóng tối.

Tựa như lữ khách đói khát đã lâu, hai người ra sức liếʍ mυ"ŧ nước bọt trong miệng nhau, hai tay lặng lẽ mà gấp gáp cởi thắt lưng của đối phương. Tay Hề Vi run run, mãi mới cởi được thắt lưng của Đỗ Hoài Lâm, cự vật cứng rắn bật ra, bị bàn tay lạnh buốt của cậu nắm giữ nó càng nóng dữ hơn như thép nung. Đỗ Hoài Lâm hít thở nặng nhọc, vòng tay ra sau lưng cậu luồn vào lưng quần. Hề Vi phối hợp nâng mông lên, qυầи ɭóŧ và quần ngoài đều bị kéo tuột xuống.

Hề Vi dang chân ngồi trên đùi Đỗ Hoài Lâm, Đỗ Hoài Lâm xoa bóp mông cậu, hình như nhớ ra cái gì, anh lục lọi mở ngăn kéo tay ghế lấy ra một thỏi son dưỡng, bẻ một đoạn, nhẹ nhàng bôi lên cửa sau của Hề Vi cho đến khi son tan hết, sau đó đưa từng ngón tay vào mở rộng – Tính chất của son dưỡng tất nhiên không hiệu quả bằng thuốc bôi trơn, nhưng có còn hơn không, anh không thể làm Hề Vi bị thương nữa.

Ngón tay thăm dò trong cơ thể Hề Vi, chất lỏng dinh dính làm dịu vách ruột. Hề Vi rêи ɾỉ, nhếch mông lên, chống trên dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của Đỗ Hoài Lâm, vô thức cọ sát.

“Được rồi…” Hề Vi nghiêng đầu, nói khẽ vào tai Đỗ Hoài Lâm.

Đỗ Hoài Lâm đệm tay vào gáy Hề Vi để cậu ngả xuống ghế, sau đó nâng hai chân cậu gác lên vai mình, hơi cúi người, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn nóng bỏng chống bên ngoài cửa hậu trơn mềm, chậm rãi cắm vào. Hề Vi kêu “A” một tiếng, trong lúc hoảng hốt liền bám vào cổ tay Đỗ Hoài Lâm đang chống bên eo mình.

“Đau à?” Đỗ Hoài Lâm vào một nửa, hỏi.

“Không đau.” Hề Vi đáp: “Chú vào đi, vào hết đi…”

Đỗ Hoài Lâm hít sâu một hơi, chôn thật sâu vào trong, nghỉ một lát, rồi bắt đầu rút cắm. Hề Vi khẽ rêи ɾỉ, vòng tay ôm cổ anh. Nhiệt độ trong xe tăng vọt, thân thể lạnh buốt của cậu dần dần nóng lên, nhưng đây chưa phải là nhiệt độ mà cậu khao khát, vẫn chưa đủ.

“Ôm cháu được không…” Hề Vi rêи ɾỉ theo nhịp điệu của anh, cố gắng rướn người lên. Đỗ Hoài Lâm đỡ lưng cậu ngồi dậy, kéo chăn bao quanh cậu, hôn nhẹ vành tai cậu nói: “Dựa vào chú, cẩn thận bị đυ.ng đầu.” Không gian trong xe có hạn, dùng tư thế này anh sợ cậu đυ.ng vào trần xe.

Hề Vi dính sát vào anh, ngoan ngoãn vùi đầu vào cổ anh. Đỗ Hoài Lâm va chạm kịch liệt, Hề Vi thở gấp định ngẩng đầu lại bị anh ấn trở về. Hề Vi hoa cả mắt, lọt vào tai toàn là tiếng nước lép nhép khi rút ra cắm vào, trong không gian yên tĩnh bị phóng đại đến vô hạn. Ngại ngùng trợ hứng cho kɧoáı ©ảʍ, đan xen nhau bốc lên khiến mắt cậu đỏ bừng rồi rơi lệ. Cuối cùng cậu không nhịn được kêu khóc: “Không được, a… Sâu, sâu quá, đừng…”

“Đau không?” Đỗ Hoài Lâm ghé vào tai cậu thổi khí, giọng nói gợi cảm mà lành lạnh như nước mưa hắt vào cửa kính xe.

“Đau…đau… Không, không…” Đầu óc Hề Vi như đang có nham thạch sôi ùng ục. Đau ư? Cậu không biết nữa. Nhưng cậu biết cậu cần cảm giác này, nó khiến cậu sung sướиɠ như chết đi sống lại.

Mỗi lần Đỗ Hoài Lâm xâm nhập vào một nơi nào đó trong cơ thể, triền miên cọ sát, lỗ niệu đạo của cậu đều ê ẩm như có thứ gì muốn chảy ra, mạnh mẽ khác thường. Cậu hoảng hốt muốn bắt lấy thứ gì đó, bám chặt vào tay vịn trần xe như cọng rơm cứu mạng. Lúc cao trào, cậu cố nhịn không hét lên, cắn chặt cổ Đỗ Hoài Lâm, bắn ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙, làm ướt lông mao của cả hai người.