Chương 3: Bữa ăn sau cùng

Khi Tử Kiều và Tử Ngạo đang đứng chờ thang máy thì gặp dì Thu ở lầu trên.

“ y da, Tiểu Kiều, trán của cháu…” Bỗng nghĩ đến chuyện là con gái thì luôn để tâm đến dung mạo của mình, cho dù bị tai nạn cũng không nên nhắc đến chuyện này, vậy là dì Thu liền chuyển sang chủ đề khác. “Mấy hôm trước, món canh vịt hầm lá sen cùng bí đỏ mà cháu dạy cho dì làm, cả nhà dì đều thích ăn và khen ngon đấy! Thím bảy ở tầng mười lăm tối qua định sang nhờ cháu thỉnh giáo, nhưng cháu lại không có nhà. Mấy hôm nay không thấy cháu đâu, các dì lo quá, cháu không gặp chuyện gì đấy chứ?”

Kể từ khi dì Thu nhìn thấy Tăng Tử Kiều, bà đã kéo tay cô, còn Tăng Tử Ngạo lặng lẽ đứng gọn sang một bên. Nhìn Tử Kiều cười nói vui vẻ, anh thực sự không hề biết cô còn hầm được canh, cứ tưởng với tính xa cách lạnh nhạt đó, cô chỉ có đúng một người bạn Viên Nhuận Chi thôi. Anh không thể tưởng tượng được, cô lại thân quen với những người hàng xóm ở đây như thế. Tăng Tử Ngạo chợt nhận thấy, tất cả mọi hiểu biết của anh với Tăng Tử Kiều chỉ bó hẹp từ trước khi anh sang Mỹ du học.

Tăng Tử Kiều quay mặt lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt dò thám của Tăng Tử Ngạo, cô nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, sau đó lại nói chuyện cùng dì Thu: “Ồ, cháu bất cẩn để bị thương thôi, không sao đâu ạ!”

“Ồ, cháu ở một mình nhất định phải cẩn thận đấy!” Dì Thu nhìn Tử Kiều bằng ánh mắt xót xa, đột nhiên lại thấy Tăng Tử Ngạo đứng cạnh bên, trông rất quen mắt nhưng vẫn chưa mấy tự tin nên đã hỏi: “Cậu này là ai thế? Bạn trai của cháu sao?”

“Ừm” Tăng Tử Kiều nhất thời không biết phải giới thiệu như thế nào về Tăng Tử Ngạo, nếu nói là chồng thì lúc nãy, cô vừa kí đơn ly hôn rồi.

Để tránh không khí ngần ngại, Tăng Tử Ngạo liền lên tiếng trước: “Cháu là ông xã của cô ấy.” Thực ra, anh cũng cảm thấy bức bối lắm, ít nhiều gì thì anh cũng đã ở khu này một khoảng thời gian, thế nhưng vì đi sớm về muộn nên chả quen biết hàng xóm nào cả.

“Ồ! Tôi nhớ ra rồi, anh chính là người trong tấm ảnh cưới.” Dì Thu vô cùng phẫn nộ nói thêm: “Trông bề ngoài thì cũng không đến nỗi nào, thế mà lại vô trách nhiệm như vậy.”

Dì Thu vốn là một người nhiệt tình, thế nhưng khi đã phê bình ai thì đúng là không biết điểm dừng. Khuôn mặt anh tuấn của Tăng Tử Ngạo bỗng sầm lại, vô cùng lúng túng và ngại ngùng. Anh nghiến răng nghiến lợi thầm phản kích trong lòng: Cháu xin đại thẩm đấy, con mắt nào của dì cho thấy cháu không có trách nhiệm chứ?

Bất ngờ Tăng Tử Ngạo thấy nụ cười trên khoé miệng Tăng Tử Kiều, thế nên cũng chỉ biết nhắm mắt đầy bất lực. Tự nhiên trở thành tên tội đồ đáng ghét, anh đành ngậm miệng không nói thêm gì, chăm chăm nhìn Tử Kiều.

Tăng Tử Kiều vội ho vài tiếng, ngắt ngang lời dì Thu còn đang mải giáo huấn: “Dì à, thật ngại quá, bọn cháu vẫn còn chút việc phải ra ngoài, cháu đi trước nhé, hôm khác dì cháu mình nói chuyện tiếp nhé!” Dứt lời, Tử Kiều liền bước vào thang máy trước.

Dì Thu quay sang nhìn Tăng Tử Ngạo, sau đó mỉm cười hân hoan nói với Tăng Tử Kiều: “Hôm khác cháu lại chỉ dì cách nấu canh nhé!”

“Dạ được, cháu nhất định sẽ sang ạ!”

Khi cửa thang máy đóng lại, không gian chật hẹp trong đó chỉ còn tiếng thở của hai người mà thôi.

“Thật không ngờ em lại biết nấu ăn.” Tăng Tử Ngạo bất ngờ lên tiếng.

“Thật ngại quá, tôi cũng chỉ mới biết bản thân mình biết nấu ăn.”

Không khí trong thang máy đột nhiên ngưng đọng.

Trước kia Tiểu Kiều thích các món ăn của Pháp, hôm nay Tăng Tử Ngạo định đưa cô đến một nhà hàng Pháp mới mở tại phía nam thành phố, món gan ngỗng ở đó rất ngon. Thế nhưng khi xe đi qua một con đường ẩm thực, Tử Kiều thấy cửa hàng ven đường có đề biển là “Sự mê hoặc của ớt”, đột nhiên cô bảo anh dừng xe rồi nói muốn ăn lẩu.

“Trán em vẫn bị thương, miệng vết thương còn chưa lành, bác sỹ nói tuyệt đối không được ăn thực phẩm cay nóng.”

“Tôi ăn bằng miệng chứ có phải là miệng vết thương ăn đâu, yên tâm đi, ăn vào không chết được đâu!” Tăng Tử Kiều nói xong, liền nhanh chóng xuống xe rồi bước vào cửa hàng lẩu đó.

Tăng Tử Ngạo tìm chỗ đỗ xe, đứng bên ngoài cửa hàng lẩu, anh do dự một hồi lâu. Kể từ sau khi về nước, rất ít khi anh đến những nơi như thế này. Trong quá khứ, Tiểu Kiều không bao giờ ăn những thứ này, vốn là một người mẫu trang bìa, cô rất chú ý đến ngoại hình. Khi dùng bữa cũng phải coi trọng môi trường xung quanh, tuyệt đối không để chút mùi vị tàn dư nào của thức ăn ngấm vào y phục. Nếu bảo Tử Kiều đến một nơi đầy mùi đồ ăn để dùng bữa, cô nhất định sẽ nho nhã ngồi thẳng người sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: “Dạo này em đang giảm cân, anh cứ ăn một mình đi!”

Bước vào cửa hàng, mùi thơm của nước lẩu sộc tới khiến Tăng Tử Ngạo cau chặt đôi mày. Tăng Tử Kiều vào cửa hàng trước và đã chọn được chỗ ngồi gần cửa sổ, thấy Tử Ngạo, cô giơ tay vẫy anh lại gần.

Tăng Tử Ngạo bước tới, thấy Tử Kiều đang gọi thức ăn liền nói: “Em có chắc là sẽ ăn tại nơi này không?”

Tử Kiều gấp cuốn thực đơn lại, cô ngẩng đầu mỉm cười dịu dàng, giọng điệu lạnh nhạt mà đầy giễu cợt: “Ừm, nếu Tăng tiên sinh không thích, vậy thì đợi tôi gọi món xong, thanh toán hóa đơn rồi hãy đi.”

Nói xong, Tử Kiều lại cúi đầu xuống, tiếp tục chọn món ăn. Câu nói của Tử Kiều khiến đôi mắt sáng trong của Tử Ngạo bỗng tối sầm, không phải anh không thích mà là sợ đợi đến lúc nồi lẩu được đưa lên, cô sẽ thấy hối hận. Kìm nén những phiền muộn trong lòng, Tăng Tử Ngạo không hề do dự đoạt thực đơn trong tay Tử Kiều, chọn mấy món ăn rồi đưa lại cho người phục vụ. Tăng Tử Kiều khẽ chau mày, sau đó nhún vai, ra hiệu ai chọn thì cũng như nhau cả thôi.

Một lúc sau, nước lẩu và món ăn cũng được đưa lên. Nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, toả ra mùi thơm vô cùng kí©h thí©ɧ vị giác. Tăng Tử Kiều nhìn những người ngồi ở bàn cạnh bên, học theo cách ăn của họ. Cô cầm đĩa thịt bò thái mỏng lên, khi đang định đổ tất cả vào nồi nước lẩu đỏ rực ớt thì đột nhiên Tăng Tử Ngạo ngăn lại: “Không phải làm như vậy đâu!”

Tử Kiều lặng người đi, ngước mắt nhìn Tử Ngạo, chỉ thấy đôi mày anh đang nhướng lên, lấy đĩa thịt bò từ tay cô rồi sau đó gắp một miếng nhúng vào nồi nước lẩu, đợi cho tới khi nó chín mới đặt vào bát Tử Kiều. Anh biết trước nay cô chưa từng ăn lẩu nên cũng chẳng biết phải làm như thế nào, thế là lặng lẽ nhúng từng miếng thịt cho cô.

Một miếng thịt bị dính vào bên cạnh nồi, phát ra tiếng kêu lèo xèo, tiếp theo khói bốc lên hướng về phía Tăng Tử Kiều. Tử Kiều không hề né tránh mà chỉ khẽ nhíu đôi mày, lặng lẽ ngồi nhìn anh nhúng thịt bò. Không bao lâu sau, bát cô đã chất đầy, lúc này anh mới từ từ đổ thịt viên, cá viên, đậu phụ vào nồi lẩu.

Gắp miếng thịt bò lên, Tử Kiều cắn một miếng rồi thích thú nói: “Ồ, ngon quá! Từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ ăn thứ gì ngon như thế này.” Đây là lần đầu tiên cô ăn lẩu, nước có mùi vị rất thơm ngon, thức ăn vào miệng cay mà không ngán, thật không ngờ trên thế gian lại có món ăn ngon thế này.

Tăng Tử Ngạo mỉm cười nói: “Trước kia em thường chê các quán lẩu nhiều mùi, sợ ăn xong y phục sẽ ngấm mùi khó chịu, cho nên sống chết cũng không chịu tới.”

“Thật sao? Tại sao trước kia tôi lại ngốc thế? Y phục ngấm mùi, chẳng phải giặt đi là sẽ hết sao?” Cô lại gắp thêm một miếng thịt bò nữa, sau khi đặt vào miệng lại than lên: “Ôi trời ơi, ăn miếng thịt bò ngon như vậy thật sự là rất hạnh phúc.”

Y phục bị ám mùi, chỉ cần giặt qua là sẽ hết. Đại đa số mọi người đều suy nghĩ như vậy, thế nhưng Tiểu Kiều của trước kia thà không ăn, chứ quyết không để người mình có mùi khó chịu. Tăng Tử Ngạo nhoẻn miệng mỉm cười: “Niềm hạnh phúc của em thật là đơn giản, nếu thấy ngon thì ăn nhiều vào nhé!”

Nói xong Tăng Tử Ngạo lại gắp thêm một miếng thịt bò nữa cho cô.

“Ừm!”

“Em ăn chậm thôi, cẩn thận không là bị bỏng đấy!”

“Ừm, ưm”

Trong cả bữa ăn này, Tăng Tử Ngạo dường như chẳng động đũa, anh chỉ không ngừng phục vụ cho Tăng Tử Kiều. Sau hai tiếng đồng hồ, tất cả những thứ trong nồi hầu như đã nằm trong bụng Tử Kiều.

Tăng Tử Kiều há to miệng, không ngừng hà hơi, hai bàn tay phẩy phẩy bên miệng như chiếc quạt, hi vọng sẽ giảm bớt cảm giác cay nóng. Tử Ngạo thấy Tử Kiều không có những hành động nhã nhặn, đoan trang như trước kia nữa thì đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Từ nhỏ đến lớn, mọi hành động của Tử Kiều đều rất chuẩn mực nho nhã, rất ít khi anh thấy cô cười. Cho dù có cười chăng nữa cũng phải giống người thời cổ đại, không lộ răng, e lệ, trang nhã, thanh tao.

Nhớ lại năm xưa, khi Tử Kiều nói muốn thi vào trường đại học H, anh đã nói ngay trước cả nhà rằng, đại học H không thích hợp với cô, trường đó vốn đã ít nữ sinh, cô đến đó học sẽ càng khó hòa nhập. Đại học H là trường thiên về các môn tự nhiên, những người con gái mà anh quen đại đa số có tính cách phóng khoáng, hào sảng như con trai. Nếu cô đến đó, với dáng vẻ thiên kim yểu điệu của mình, lại cộng thêm những trang phục nữ tính, nhã nhặn, bảo người ta làm sao mà chấp nhận được? Sẽ càng khiến những người xung quanh thêm phần tự ti, buồn bã. Anh vừa nói xong liền bị mẹ cầm gậy đuổi đánh quanh nhà.

Mãi cho tới lúc này, anh mới nhận ra rằng rằng, Tiểu Kiều suy cho cùng cũng chỉ là một người con gái bình thường mà thôi. Thấy cô nhấc cốc nước lạnh lên, anh vội ngăn lại, bảo nhân viên phục vụ lấy cho cô cốc nước ấm.

Khi nhân viên phục vụ đưa ly nước ấm đến, Tử Kiều mới lặng người đi. Thấy vậy, Tử Ngạo liền nói: “Em không thể uống nước lạnh được.”

“Tại sao chứ? Món ăn vừa rồi thực sự quá cay, lúc này lại đang giữa mùa hạ, anh còn bắt tôi phải uống nước nóng?” Tử Kiều chẳng để tâm đến lời phản đối của anh, đẩy ly nước ấm sang một bên, đưa cốc nước lạnh lên uống một hơi cạn sạch. Hành động này khiến Tử Ngạo cau mày, anh không hề tán đồng chút nào.

Đặt ly nước xuống, lòng bàn tay lạnh mát trắng nhợt, cảm giác sảng khoái mà cốc nước mang lại đã nhắc nhở Tử Kiều rằng, bữa ăn chia tay đã kết thúc. Cô liếʍ môi, cảm nhận dư vị thức ăn còn đọng lại trên đó, trước giờ cô chưa từng ăn thứ gì ngon lành như vậy.

Tăng Tử Kiều nhoẻn miệng mỉm cười: “Tăng tiên sinh, vẫn phải phiền anh đưa tôi quay về, trên người tôi lúc này không còn một đồng, hơn nữa, tôi cũng không nhớ đường về nhà.”

“Cho dù không nhớ chuyện trước kia nữa, em cũng không cần phải gọi anh là Tăng tiên sinh, cứ gọi là anh trai hoặc Tử Ngạo cũng được.” Ba chữ “Tăng tiên sinh” thực sự quá xa cách, cảm giác như họ là những người hoàn toàn xa lạ.

Tử Kiều bật cười ha ha vài tiếng, tiếp đó gật đầu nói: “Được thôi, vậy chúng ta đi thôi!” Sau đó, cô đứng dậy đi luôn.

Về đến lầu dưới của tiểu khu, Tăng Tử Kiều đột nhiên quay người lại. Tăng Tử Ngạo vẫn cúi đầu đi theo phía sau Tử Kiều, vì không để ý nên bất ngờ đυ.ng trúng người cô. Anh cảm thấy ngại ngùng, vội lùi lại phía sau vài bước, nhìn cô nghi hoặc.

“Anh dừng bước tại đây thôi!”

Tăng Tử Ngạo không hiểu, lúc nãy ăn lẩu vẫn còn bình thường, tại sao chỉ trong nháy mắt, cảm giác ấm áp đã tan biến cả rồi?

“Căn nhà trên đó, tôi nghĩ… số lần anh quay về có thể đếm trên đầu ngón tay, đúng không?” Tử Kiều nhìn thẳng vào mắt anh, sự thay đổi trong đôi mắt đó khiến cô chắc chắn được mọi chuyện. “Vậy thì… hôm nay cũng giống như mọi khi, anh hãy về nơi mà anh vẫn ở đi!”

Tăng Tử Ngạo không nói gì, trước đó, anh còn do dự không biết liệu có nên ở lại qua đêm tại đây không. Nếu quay về khu ở cũ, anh lo Tiểu Kiều sẽ xảy ra chuyện, thế nhưng chính miệng cô bảo anh đi chỗ khác qua đêm thực sự khiến anh cảm thấy không thoải mái.

“Còn nữa… có thể phiền Tăng tiên sinh giao luôn chìa khóa căn phòng trên kia cho tôi không?”

Tăng Tử Ngạo lặng người đi, hai đầu mày càng lúc càng cau chặt lại: “Như vậy là có ý gì?”

“Rất xin lỗi, tôi chỉ đòi quyền lợi cho mình theo đúng bản thỏa thuận ly hôn thôi. Bây giờ, cho dù là ai, đối với tôi cũng là người xa lạ hết, cho dù chúng ta đã từng kết hôn, từng thân thiết thì cũng vậy cả thôi. Bây giờ… nghĩ đến an toàn của bản thân, bảo vệ chính mình là trên hết. Rất xin lỗi, tôi nghĩ, tôi cần phải làm như vậy.” Nói xong, Tăng Tử Kiều mỉm cười rồi nhún vai, ra hiệu bản thân làm vậy cũng là bất đắc dĩ.

Cho dù trước khi mất trí hay là bây giờ thì cô đều có bản lĩnh khiến anh hoàn toàn bó tay chịu trận, không thể nào khống chế được. Anh rút một điếu thuốc theo thói quen, châm lửa, hít một hơi thật sâu rồi nhả khói đầy ảo não.

Trước những câu nói của Tử Kiều, Tử Ngạo thừa nhận anh là người yêu cầu ly hôn, thế nên lúc này cô nói như vậy hoàn toàn không quá đáng. Tuy nhiên, dù hai người không còn quan hệ phu thê thì nói cho cùng anh vẫn là anh trai trên danh nghĩa của cô, một lòng muốn tốt cho cô, muốn làm một người anh trai chăm sóc cô tận tình.

“An toàn bản thân? Tự mình bảo vệ? Được, rất được” Ngữ khí của Tăng Tử Ngạo mang theo sự phiền não và phẫn nộ, anh rút chùm chìa khóa từ trong túi ra, nắm trong tay, nhưng không đưa cho cô. Vài giây sau, anh bước thẳng vào lầu lớn rồi ném lại một câu: “Anh quay về căn nhà của mình chắc không phạm pháp chứ?”

Tăng Tử Kiều không còn dịu dàng như trước nữa, thét lên mà chẳng hề nể mặt anh: “Ai nói đây là nhà của anh chứ? Trong đơn ly hôn lúc nãy đã ghi rõ căn nhà này thuộc về tôi mà.”

Đàn ông, bản chất thực sự rất nhỏ nhen. Chỉ cần động đến việc phân chia tài sản là tuyệt đối vô cùng bủn xỉn và lằng nhằng. Nhìn xem, lúc nãy còn hào sảng nói tất cả mọi thứ ở đây đều thuộc về cô, bây giờ cô kí đơn rồi anh lại hối hận.

Tăng Tử Ngạo nghe thấy giọng thét của Tử Kiều bỗng lặng người đi, sau đó than dài một tiếng rồi đi thẳng vào thang máy. Lúc ấn nút lên tầng, anh đưa mắt nhìn cô, dường như đang nói: “Có muốn lên hay không là tùy em, dù gì thì chìa khóa cũng đang nằm trong tay anh.”

Tăng Tử Kiều não nề đi vào thang máy, mắt nhìn chăm chăm vào chìa khóa trong tay Tăng Tử Ngạo. Cô đang suy nghĩ liệu có nên thay đổi khóa nhà không. Bước vào nhà, Tăng Tử Ngạo uống liền mấy ly nước, quyết định ở lại qua đêm. Tăng Tử Kiều thấy anh đi lên phòng ngủ tầng trên, vội ngăn lại rồi nói: “Đợi chút đã, tối nay anh dự định ngủ ở đâu hả?”

“Trước kia ngủ ở đâu thì đêm nay sẽ ngủ tại đó.” Tăng Tử Ngạo dừng bước, quay đầu nhìn Tử Kiều, thấy nét mặt hoang mang của cô, anh nheo mắt lại. Dường như Tử Kiều rất sợ anh nằm lên giường của mình, lẽ nào trông anh giống cầm thú vậy sao?

“Không được, đêm nay anh không thể ngủ trên giường tôi được, đừng cho rằng ly hôn rồi vẫn có thể tùy tiện như vậy, sau này tôi còn phải lấy người khác nữa đấy!”

Quả nhiên là Tử Kiều sợ anh nằm lên giường của mình. Tăng Tử Ngạo nhướng cao đôi mày, nhìn Tử Kiều một lúc, mặt sầm hẳn lại, không nói thêm lời nào, đi thẳng vào phòng ngủ chính ở lầu hai. Tăng Tử Kiều căng thẳng chạy theo sau anh, nhưng chỉ thấy anh lấy vài bộ quần áo để thay, sau đó lại xuống dưới.

Khi đi ngang qua chỗ Tử Kiều, anh lên tiếng chễ giễu: “Em yên tâm, nơi an toàn nhất trong căn nhà này luôn luôn là căn phòng ngủ đó.”

Tăng Tử Kiều mỉm cười rồi gật đầu nói: “Nơi an toàn nhất cũng là nơi nguy hiểm nhất.” Nói xong, cô liền quay người đi vào phòng ngủ chính, vội đóng cửa lại, thậm chí còn khóa trong.

Tiếng khóa cửa chói tai vang lên khiến Tăng Tử Ngạo vô cùng khó chịu. Nơi an toàn nhất cũng là nơi nguy hiểm nhất? Lẽ nào anh là loài rắn rết mãnh thú sao? Trông anh thèm khát đến mức độ phải ức hϊếp một cô gái đang cuốn băng trên đầu sao? Hơn nữa cô gái đó còn là em gái của anh suốt hai mươi năm nay? Thứ cảm giác này vô cùng tồi tệ. Vào giây phút này, trong người anh phừng phừng lửa giận. Anh bực bội tháo cà vạt và nới lỏng cổ áo sơ mi, ngồi hút thuốc tại phòng khách tầng một.

Tử Ngạo bật đi bật lại các kênh trên ti vi, sau cùng cũng đành dập điếu thuốc kia rồi bước vào phòng ngủ dành cho khách. Còn việc bản thân tức giận việc gì, mất ngủ suy nghĩ cả đêm anh cũng chẳng thể nào hiểu nổi. Tự làm khổ mình là một chân lí thông thường, anh mắc phải chứng đó, cho nên khổ vẫn hoàn khổ.