Sáng hôm sau, Tăng Tử Kiều bị đánh thức bởi tiếng điện thoại reo tới tấp. Cô nhìn vào chiếc điện thoại đã ngưng chuông, ảo não vỗ vào đầu mình, sau đó nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, lúc này đã bảy giờ sáng. Nếu đợi tắm rửa xong và ăn sáng nữa thì chắc chắn lái xe sẽ phải chờ rất lâu. Thế nhưng, Tử Kiều thực sự cảm thấy rất buồn ngủ. Cô liền vùi mặt vào trong chăn, nằm thêm một lúc nữa, đột nhiên, cô nín thở, vài giây sau, cô hít một hơi thật sâu, chiếc chăn này có mùi hương quen thuộc, thế nhưng lại không phải của cô.
Tử Kiều liền kéo chăn sang rồi ngồi bật dậy, chiếc ga giường màu ghi hiện rõ trước mắt. Cô trợn mắt nhìn, rồi vội cúi xuống kiểm tra bộ đồ ngủ trên người mình, may mà nó vẫn còn ngoan ngoãn nằm trên người cô.
Chết mất! Đêm qua, Tử Kiều đã đọc thơ đến tận lúc ngủ quên. Cuối cùng cô cũng đã hiểu, tại sao người cổ đại lại thích ngâm thơ trước hoa tươi trăng sáng, thì ra là có tác dụng ru ngủ… Cô vội nhảy khỏi giường, chạy ra ngoài phòng khách.
Khi rời khỏi phòng, Tăng Tử Kiều không hề thấy Tăng Tử Ngạo đâu, cô vội lên tầng hai, quay về phòng ngủ của mình. Sau khi tắm rửa xong, lúc xuống nhà chuẩn bị bữa sáng, cô bất ngờ thấy Tăng Tử Ngạo mặc đồ ngủ, điềm nhiên như không ngồi trên sô pha đọc báo, mái tóc đen nháy vẫn hơi ướt, xem ra anh cũng vừa tắm xong. Không khí trong phòng vẫn thoang thoảng mùi hương sữa tắm.
Tử Kiều mím chặt môi, suy ngẫm xem ông anh trai quý hóa này rốt cuộc đi tắm từ lúc nào và tắm ở đâu?
Nghe thấy tiếng động, Tăng Tử Ngạo đưa mắt nhìn về phía cầu thang, Tăng Tử Kiều mặc bộ váy ngủ hoạt hình đi xuống nhà, mái tóc dài thẳng mọi khi giờ đây hơi xoăn buông xõa bên vai, thực sự không biết là cô đã chải hay chưa.
“Xin chào!” Anh đặt tờ báo trên tay xuống, nhìn về phía Tử Kiều.
“Xin chào!” Chào cái gì? Đã tám giờ sáng rồi còn chào chiếc gì nữa? Tăng Tử Kiều thầm chửi trong đầu. Anh làm ông chủ, thích đến công ty lúc nào chẳng được, thế nhưng đối với cô em gái kiêm nhân viên này, lúc nào cũng yêu cầu phải nghiêm chỉnh chấp hành quy định theo chế độ của công ty.
“Anh vừa ra ngoài mua bánh với sữa đậu nành.” Anh nói.
“Ồ.” Tử Kiều đáp lại một tiếng, sau đó đi vào bếp nấu bữa sáng.
Tên đàn ông vô sỉ này nhất định cảm thấy áy náy bởi chuyện tối qua, cho nên sáng nay mới chạy ra ngoài mua bánh và sữa đậu nành, trông bộ dạng có vẻ muốn nịnh nọt lấy lòng cô. Đừng có hòng! Cô cũng có lòng tự trọng của riêng mình, còn lâu mới đầu hàng trước thức ăn, cô muốn tự lực cánh sinh nên sẽ tự nấu.
Vốn dĩ Tử Kiều chỉ làm đồ ăn cho mình cô thôi, thế nhưng kết quả mùi thức ăn hấp dẫn đã thu hút anh, còn cô thì lại chẳng thể từ chối được nên đành để mặc anh ăn ké một cách vô sỉ.
Mỗi con người đều có lòng hư vinh, ai mà chả thích nghe những lời khen ngợi chứ. Đợi đến lúc thực sự có thể rũ bỏ anh, cô nhất định sẽ mở một nhà hàng cho riêng mình. Còn hiện nay, cô sẽ coi anh như một người thử nghiệm thức ăn trước vậy, những lời khen ngợi của anh coi như là thù lao trả cho cô.
Tử Kiều suy nghĩ trong lòng nhưng lại không ngừng thắc mắc, đàn ông gì mà lại thích ăn cháo hoa quả.
Bản thân cô trước đây, không biết đã tốn biết bao công sức học nấu ăn, cũng chẳng thể mời anh tới thưởng thức được, hiện nay chỉ là một bát cháo hoa quả đơn giản cũng khiến anh nhớ mãi không quên sao? Thật đúng là không còn gì để nói.
“Tối qua… chuyện đó”
Tăng Tử Ngạo đột nhiên đứng trước mặt Tăng Tử Kiều, khiến cô đang mải miết trong thế giới riêng bỗng giật nảy mình. Ngây người trong khoảng ba giây, cô mới định thần lại rồi hỏi anh: “Anh muốn biết chuyện xảy ra vào tối qua sao?” Thực ra, anh chỉ muốn biết tại sao cô lại nằm trên giường anh vào sáng nay thì đúng hơn.
Tăng Tử Ngạo gật đầu ra hiệu. Bỗng nhiên, Tử Kiều liền đưa chiếc thìa trong tay chĩa vào cổ anh, sau đó nhoẻn miệng cười tươi như hoa, giọng nói ngọt ngào: “Tối qua, anh đã uống rất nhiều rượu, cũng không ồn ào cho lắm, thế nhưng cứ tóm chặt lấy tôi không chịu buông, dính chặt như sam, hơn nữa còn nhất quyết lôi tôi vào phòng anh” Vừa nói được một nửa, đột nhiên cô dừng lại.
Sắc mặt Tăng Tử Ngạo biến đổi, hai đầu mày nhíu lại thành một đường thẳng, chiếc thìa chĩa ngay trước cổ khiến anh lùi về phía sau theo phản xạ.
Sáng sớm nay khi tỉnh dậy, vừa mở mắt ra, anh đã thấy cô nằm thu lu trong lòng mình như một chú mèo, còn bàn tay của anh thì đặt lên phần eo thon gọn của cô chẳng chút phép tắc nào. Ít nhất là trong khoảng một phút đồng hồ, anh chẳng dám động đậy, chỉ sợ vừa cử động sẽ khiến cô tỉnh dậy. Trong hơn mười phút đồng hồ, đầu anh hỗn loạn vô cùng.
Tăng Tử Ngạo cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, cổ họng nghẹn ngào lên tiếng hỏi: “Vậy… sau đó thì sao” Không biết tại sao, anh cảm thấy đó chẳng phải giọng nói của mình, cổ họng tắc nghẹn đến mức đáng sợ.
“Sau đó… anh ấn tôi ngồi lên giường của anh” Tăng Tử Kiều chớp mắt rồi chậm rãi lên tiếng, ánh mắt mơ màng, giọng nói điệu đến mức chảy nước. Cô giữ nụ cười tươi rói khiến mọi người đàn ông đều điên đảo mà gục ngã, nắm chặt chiếc thìa trong tay, cô tiến sát lên trước, khẽ sượt qua phần cổ họng anh.
Sắc mặt Tăng Tử Ngạo trắng nhợt lại, phần lưng đã chạm vào bờ tường phòng bếp, không biết lui đến đâu nữa, anh chỉ còn biết cau chặt đôi mày im lặng lắng nghe câu nói tiếp theo của cô.
“Sau đó” Tăng Tử Kiều lại từ từ tiến sát đến chỗ anh, khi khuôn mặt cô chỉ còn cách anh có vài phân, cô lại chớp mắt đầy trêu chọc.
Đầu mày Tăng Tử Ngạo càng lúc càng nhíu chặt hơn, cổ họng tắc nghẹn, đứng im bất động, đưa tay ra kịp thời nắm giữ đôi vai cô, định ngăn cô tiếp tục lên tiếng.
Cô liền ấn chiếc thìa về phía cổ anh, trợn trừng mắt, sau đó nghiến răng nghiến lợi thét lên đầy phẫn nộ: “Tăng Tử Ngạo, anh đúng là một tên biếи ŧɦái không hơn không kém. Xin anh đấy, sau này quá mười hai giờ đêm thì anh đừng có quay về nữa. Tôi đâu phải máy đọc, anh thích đọc thơ Đường, Tống từ, giả bộ phong lưu nho nhã vậy thì hãy thu âm giọng của chính anh ấy, uống say rồi thì tự bật lên mà nghe. Lần sau mà còn như vậy, tôi sẽ gϊếŧ chết anh!” Nói xong, Tử Kiều không quên ấn mạnh chiếc thìa vào cổ anh, sau đó quay người đi về bàn tiếp tục ăn cháo.
Tăng Tử Ngạo nghe Tử Kiều mắng, nhất thời chưa kịp định thần lại, tay đưa lên cổ ho không ngừng. Mãi đến khi bình tĩnh lại, anh mới hít sâu một hơi rồi hỏi cô đầy nghi hoặc: “Tối qua anh thực sự đã bắt em phải đọc thơ Đường với Tống từ cả đêm sao?”
“Cút đi!” Tăng Tử Kiều ảo não đẩy anh sang một bên.
Khóe miệng Tăng Tử Ngạo co giật liên hồi, sau đó dần dần thư giãn hơn, cúi xuống nhìn nền nhà rồi mỉm cười dịu nhẹ.
Chuyện tối qua, anh chỉ nhớ láng máng rằng, có một giọng nói rất hay không ngừng đọc những bài thơ sầu muộn cho anh nghe, giọng nói đó lúc ngừng lúc đọc, lúc rõ ràng khi lại mơ hồ. Buổi sáng tỉnh dậy, anh còn tưởng mình đã gặp một giấc mộng kì lạ, mãi cho tới khi thấy cô nằm cạnh bên, anh mới ý thức được chuyện này không đơn giản là một giấc mơ.
Lúc nãy khi Tử Kiều ấn chiếc thìa vào cổ anh, rồi bực bội nói những lời ấy, trái tim anh bỗng đập mạnh đến đáng sợ.
Anh vẫn luôn biết cách khống chế tửu lượng của mình, ít khi để bản thân say xỉn, số lần say dẫn đến thần trí không tỉnh táo có thể tính trên đầu ngón tay, thế nhưng mỗi lần uống say, anh đều gây ra những chuyện khiến người ta phải suy sụp tinh thần. Lần hoang đường nhất chính là thời đại học, anh đã xé tan quần áo của bạn cùng phòng kí túc xá, khiến cậu ấy tưởng anh định cưỡng đoạt bản thân, cả tuần liền không dám nói chuyện cùng anh.
Lúc bố qua đời, anh cũng uống say, tối hôm đó, anh ép Tiểu Kiều phải viết báo cáo thay cho mình. Còn lần khiến anh cả đời không quên chính là vào đêm khi mẹ qua đời, thậm chí đến bây giờ anh vẫn không dám nhớ lại. Cũng chính từ sau lần đó, mỗi lần uống nhiều rượu, anh nhất định sẽ bảo lái xe đưa anh về chỗ ở của mình, muốn làm gì khi say đều chẳng sợ làm phiền đến ai nữa.
Những chuyện hoang đường như say rượu làm bừa, nói một cách nghiêm túc thì đã nhiều năm nay không hề phạm phải, thế nhưng anh cũng không dám đảm bảo nhất định nó sẽ không xảy ra. Tuy rằng biết tối qua chẳng hề xảy ra chuyện gì nghiêm trọng cả thế nhưng anh vẫn thấy kinh hãi. Anh có cảm giác giữa hai người đang tồn tại một thứ gì đó không nói thành lời, bởi tư thế hai người ôm nhau rất hòa hợp, gần như từ rất lâu trước đây đã như vậy rồi.
Đưa mắt nhìn về phía Tiểu Kiều, đột nhiên, Tử Ngạo cảm thấy cô mất trí nhớ chưa chắc đã là một việc không tốt, nếu không, anh thực sự không biết phải xử lý thứ tình cảm cắt không đứt, gỡ thêm rối này như thế nào. May mà anh chỉ ép buộc cô đọc thơ từ thôi, không hề gây ra sai lầm đáng sợ nào khác.
Tăng Tử Ngạo cảm thấy may mắn, nhưng đột nhiên lại có cảm giác lạc lõng. Anh mỉm cười lúng túng, một lúc lâu sau mới nhìn vào lưng cô nói: “Có lẽ em không còn nhớ nữa, lúc bố qua đời, anh cũng uống say như vậy. Ngày hôm sau, khi em đưa bản báo cáo tin học cho anh, nói anh hãy nộp cho thầy giáo, anh đã thấy vô cùng kỳ lạ là tại sao em lại viết bản báo cáo đó. Hơn nữa anh đã tốt nghiệp khá lâu rồi, sao còn phải nộp báo cáo cho thầy chứ? Sau đó mẹ nói, anh đã uống quá nhiều rượu, ép em phải kể lại các thuật ngữ tin học như đọc truyện cổ tích, còn nhất quyết đòi em phải viết bản báo cáo kia. Thật không ngờ lần này anh lại bắt em đọc thơ Đường với Tống từ.” Anh vò đầu bứt tai, rồi mỉm cười nói thêm: “Anh có cảm giác mình như thể rất biếи ŧɦái, hôm khác anh phải tìm bác sỹ họ Mục kia để nói chuyện xem, phải chăng anh có gì khác lạ?”
Tăng Tử Kiều cảm thấy khá bất ngờ khi anh lại nhắc lại chuyện đó, cô bĩu môi đưa lời chế giễu: “Chứng cưỡng ép biếи ŧɦái.”
Tăng Tử Ngạo nghe vậy liền cười rồi nói: “Nói đến biếи ŧɦái, anh cảm thấy anh không thể bằng em được. Không ngờ em lại có thể kể những thuật ngữ tin học giống như truyện cổ tích được. Nói thật, anh thực sự không hiểu khi đọc mấy thuật ngữ tin học đó giống như đọc truyện cổ tích thì sẽ như thế nào? Hay là em đọc thử vài đoạn anh nghe xem nào!”
Tăng Tử Kiều kìm nén để bản thân không đâm thẳng chiếc thìa xuyên cổ anh, nghiến răng nghiến lợi, sau đó trợn mắt lườm anh: “Đồ biếи ŧɦái chết tiệt, tránh ra!” Cô vượt qua chỗ anh, bê bát cháo đặt lên bàn rồi tiếp tục ăn.
Tăng Tử Ngạo nhét tay vào túi quần, từ từ bước đến bàn ăn ngồi đối diện với Tử Kiều, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô đến mức lặng người đi.
Anh sắp quên dáng vẻ xinh đẹp nho nhã trước kia của cô rồi, khoảng thời gian gần đây, cô thường để mặt mộc. Hồi nhỏ anh thích nhất là nhéo yêu đôi má của cô, mịn màng, mềm mại, thế nhưng khi khuôn mặt bầu bĩnh trẻ thơ trở thành khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, anh lại chẳng thể nào nhéo má cô một cách tùy tiện như trước được nữa.
Tăng Tử Ngạo nhận ra, lúc không trang điểm trông làn da cô càng đẹp hơn, trắng trẻo, mịn màng, chính là câu “da trắng như tuyết” mà mọi người vẫn hay nói. Mái tóc xoăn nhẹ đó tuy hơi rối, nhưng kết hợp với bộ váy ngủ hoạt hình thì thực sự đáng yêu, nhìn vào thấy có cảm giác là người phụ nữ của gia đình. Tử Kiều trước mặt anh lúc này hiền thục, điềm tĩnh, hoàn toàn khác biệt với khi cầm chiếc thìa hung hãn ấn vào cổ anh khi nãy. Phụ nữ đúng là một cá thể nhiều mâu thuẫn.
Tăng Tử Kiều cảm thấy ánh mắt Tăng Tử Ngạo đang nhìn mình chăm chăm liền ngước mắt lên lườm anh một cái. Tử Ngạo nhận được lời cảnh cáo, lại mỉm cười như không có chuyện gì, sau đó đưa tay nhéo bờ má hồng hào, trắng mịn của Tử Kiều rồi nói: “Em tức giận nhiều là dễ xuất hiện nếp nhăn đấy, không xinh đẹp nữa đâu!”
Tăng Tử Kiều hoàn toàn không khách khí đập mạnh lên bàn tay đáng ghét của anh rồi tức giận nói: “Anh ngứa thịt đúng không?”
Tăng Tử Ngạo ngoan ngoãn dừng lại, anh biết nếu chọc giận con sư tử bé nhỏ này thì chắc chắn sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi, anh liền cầm thìa múc cháo ăn. Đúng lúc này, điện thoại bàn bỗng đổ chuông. Anh bước tới nhấc máy nghe: “Xin chào, xin hỏi là ai thế?”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, đôi mày của anh bất giác nhướng lên, anh cũng biết rằng người kia vẫn nghe, chỉ là đang suy nghĩ liệu có nên đáp lại lời anh hay không.
“Mau bảo Tăng Tử Kiều nghe điện thoại!” Là một giọng nói lạnh lùng như băng.
Người đàn ông dám nói chuyện với Tăng Tử Ngạo bằng giọng điệu này ngoại trừ vị nhϊếp ảnh gia Tần Vệ ra thì chẳng còn ai khác. Anh mím chặt môi lại, quay người nhìn về phía Tăng Tử Kiều đang ăn cháo, đặt điện thoại xuống rồi nói: “Có một tên đàn ông thối tha muốn tìm em.” Giọng nói của anh tràn đầy vẻ bất cần và bực bội.
Tăng Tử Kiều quay lại nhìn anh, chẳng hiểu mô tê gì cả. Tên đàn ông thối tha? Trong những người mà cô quen biết hiện nay, người thối tha nhất chính là anh.
Tử Kiều vội ra nhận điện thoại: “Alo? Xin hỏi ai thế?”
“Không phải cô nói là đã ly hôn rồi sao?” Vừa nghe thấy giọng Tử Kiều, Vệ Tần liền đưa lời chế giễu.
“Ồ, là anh hả?” Cuối cùng Tăng Tử Kiều đã biết người đàn ông thối tha mà Tăng Tử Ngạo nói là ai. Kể từ sau lần anh đến nhà cô gây chuyện, mãi đến hôm nay mới liên lạc lại, nếu để chậm thêm đôi chút, tin rằng cô sẽ quên khuấy mất người này.
Tử Kiều quay đầu lại nhìn Tăng Tử Ngạo, anh đang ngồi đó, cũng nhìn về phía cô, cô mím môi rồi nói tiếp: “Nếu ai cũng làm việc theo đúng hợp đồng thì thế giới này còn cần gì đến tòa án chứ?” Đây là câu nói mà cô xem được trong một bộ phim thần tượng, hi vọng anh nghe có thể hiểu.
Ở đầu dây bên kia, Vệ Tần cau chặt đôi mày, anh không phải là kẻ ngốc. Thế là không còn cằn nhằn về vấn đề này nữa anh hỏi: “Trưa nay cô có rảnh không?”
“Hiện nay tôi đang đi làm tại MK, buổi trưa chỉ có hai tiếng đồng hồ nghỉ ngơi thôi. Nếu cần nhiều thời gian hơn, tôi không biết có chắc chắn được hay không. Anh có chuyện gì sao?”
“Hai tiếng đồng hồ là được rồi! Công ty thời trang tôi hợp tác gần đây có một người mẫu đột nhiên phải nằm viện, hi vọng có thể tìm một mẫu khác có khuôn mặt đẹp tạm thời thay thế. Cho nên tôi đã tiến cử cô, người phụ trách sau khi xem những tác phẩm trước kia của cô đã rất hài lòng, hẹn trưa nay mời cô đến bàn chuyện.” Vệ Tần nói.
Tăng Tử Kiều nghĩ một hồi mới đáp: “Được thôi! Buổi trưa tôi tìm anh kiểu gì đây?”
“Mấy giờ cô được nghỉ trưa?”
“Mười một giờ ba mươi.”
“Được, vậy đúng mười một rưỡi trưa nay, tôi sẽ đợi cô dưới tầng một.”
“Được!”
Chỉ nghe thấy tiếng tút dài từ đầu kia truyền lại, Vệ Tần đã ngắt điện thoại và cũng chẳng thèm nói hai chữ “tạm biệt” hay bất cứ lời khách khí nào khác.
Tăng Tử Kiều đặt điện thoại xuống, bất giác mỉm cười, Tử Ngạo nói không sai chút nào, Vệ Tần đích thực là thối tha. Có điều, phong cách thích gì là làm đó lại khiến cô rất hâm mộ, ít nhất cũng không giống như cô hiện nay, đeo một chiếc mặt nạ mỉm cười bên ngoài. Cô quay về bàn ăn, tiếp tục bữa sáng của mình.
Nụ cười trên mặt Tử Kiều đã lọt vào tầm nhìn của Tăng Tử Ngạo. Anh không nói không rằng, thu bát đĩa lại, rửa sạch sẽ rồi sau đó ra khỏi phòng bếp bước về phòng ngủ của mình.
Căn phòng khách rộng lớn nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Tăng Tử Kiều nhai thức ăn trong miệng, ngước mắt lên nhìn vào cánh cửa kính của nhà bếp, cô có thể thấy rất rõ thân hình anh đang dời đi. Lúc nãy khi quay về bàn ăn, nếu cô không nhầm thì khuôn mặt anh hiện lên đầy nét khinh khi. Tuy rằng không biết trước kia là thế nào, có điều với tình trạng hiện nay mà nói, hai người đàn ông này nhất định không hề hợp nhau. Có điều, Tử Kiều chẳng bận tâm, dù gì một người luôn chuyển tiền sinh hoạt cho cô đúng hạn, còn một người có thể cho cô công việc kiếm tiền, như vậy đều là đại gia của cô rồi.
Tăng Tử Ngạo quay về phòng, vội thay bộ âu phục. Lúc thắt cà vạt, không hiểu tại sao hôm nay anh thắt nút vô cùng khó khăn. Anh tức giận kéo ra, nhưng không ngờ càng kéo lại càng chặt thêm. Nỗ lực cả mấy phút, anh vẫn chẳng thể nào gỡ được nút thắt đó ra, cuối cùng đành bỏ cuộc, cầm chiếc áo khoác ra ngoài phòng khách.
Lúc đi qua phòng khách, anh dừng bước lại, nói cùng Tăng Tử Kiều đang thu dọn bát đĩa: “Anh đợi em dưới nhà, cho em năm phút sửa soạn.” Nói xong, anh liền ra ngoài luôn.
Tăng Tử Kiều nhìn cánh cửa đóng lại, mãi lúc sau mới định thần được. Chẳng qua cô chỉ nghe điện thoại của Vệ Tần, anh có cần phải hành động điên cuồng như vậy không? Thậm chí còn thắt lệch cà vạt, có điều nhìn trông cũng không đến nỗi nhếch nhác quá, người đeo cà vạt tùy tiện như vậy trên ti vi rất nhiều, huống hồ chi, ngoại hình của anh trông lại ngông cuồng, bất cần, rất thích hợp với phong cách nổi loạn, hoang dã.
Tử Kiều vội thu dọn bát đĩa, sau đó thay quần áo, chỉnh lại dung nhan, rồi mới ra khỏi nhà.