“Tăng Tử Kiều, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.” Giọng nói Tăng Tử Ngạo cao vυ"t, nỗi tức giận càng lúc càng trào dâng.
“Vị khách hàng này, xem ra anh vẫn còn lơ mơ, để tôi giới thiệu cho anh vài loại nhé!” Tăng Tử Kiều nhoẻn miệng cười, hoàn toàn coi lời nói của anh như nước đổ lá khoai, bình tĩnh cầm gói hàng màu vàng số ba đặt trên bục thu ngân, thuần thục bóc vỏ bên ngoài ra rồi cầm một hộp nói với anh rằng: “Đây là bαo ©αo sυ được mệnh danh là mỏng nhất địa cầu, mặt hàng bán chạy nhất tại tiệm chúng tôi hôm nay, độ dày chỉ là 0,03 milimet, tôi sẽ giảm cho anh mười phần trăm, tất cả là hai bảy đồng.”
Sắc mặt Tăng Tử Ngạo biến đổi liên hồi, nhíu chặt đôi mày, cố gắng kiềm chế bản thân không xông tới giáo huấn cho Tử Kiều một trận nên thân. Anh nghiến răng, nắm chặt hai tay, lại bình tĩnh hỏi thêm một câu: “Tăng Tử Kiều, em đừng có vòng vo nữa, anh hỏi em rốt cuộc đang ở nơi này làm gì?”
“Không thích loại siêu mỏng sao? Được thôi, nơi này vẫn còn những loại khác nữa, loại 3D đầy cảm xúc, hương thơm ngào ngạt… tất cả đều giảm giá cho anh mười phần trăm hết.” Tăng Tử Kiều vẫn không thèm nhìn anh, đưa lời giới thiệu các loại sản phẩm khác, còn đưa cả hiện vật ra cho anh nhìn.
Tăng Tử Ngạo tức đỏ cả khoang mắt thét lớn: “Tăng Tử Kiều, em có biết bản thân lúc này trông giống cái gì không?”
“Không thích sao? Được thôi, tiệm chúng tôi còn có loại cuồng luyến điên loạn, khiến anh có thể tận hưởng những kɧoáı ©ảʍ khác thường, mang đến cảm giác kí©h thí©ɧ cả thị giác và xúc giác cho anh. Tôi sẽ tính rẻ cho anh, một trăm năm mươi đồng.” Tăng Tử Kiều bình tĩnh lấy máy tính ra bấm giá tiền, anh nói câu nào là cô đáp lại ngay câu đấy, không hề kém cạnh.
“Tăng Tử Kiều.” Tăng Tử Ngạo phẫn nộ thét lớn, tóm chiếc máy tính trên tay cô rồi ném mạnh vào giá hàng phía sau.
Tăng Tử Kiều không lên tiếng nữa, bình thản nhìn vào đôi mắt phẫn nộ của anh mà trong đó hiện rõ hình bóng cô.
Viên Nhuận Chi vẫn trốn dưới gầm quầy thu ngân kinh ngạc nhìn hai người trong cửa tiệm, một người tức giận đùng đùng, một người bình thản như không. Lúc này cô sợ hãi đến mức nhét cả bàn tay vào miệng. Tiểu Kiều nhất định là điên rồi, làm như vậy chẳng khác nào nhổ lông đuôi hổ, đổ thêm dầu vào lửa. Nét mặt sư huynh thực sự đáng sợ, có lẽ gân xanh trên trán đã nổi hết cả lên, đôi mắt đỏ rực như sắp phun tia lửa.
Máy tính bị ném vào giá hàng vang lên chói tai, ngay sau đó chuông đồng hồ cũng điểm mười hai giờ đêm.
“Xin lỗi quý khách, đã đến giờ đóng cửa tiệm, có nhu cầu gì thì xin mời quý khách ngày mai quay lại.” Tăng Tử Kiều vẫn giữ nguyên nụ cười nói với Tăng Tử Ngạo, ngay sau đó, cô thay bằng khuôn mặt lạnh giá như băng, quay sang nói cùng không khí: “Chi Chi, chúng ta đóng cửa thôi.”
Dưới chân Tử Kiều dường như có mắt, nắm được mọi nhất cử nhất động của Viên Nhuận Chi. Cô quay người sang, với lấy túi xách, sau đó đẩy Viên Nhuận Chi đang ngồi chắn đường sang một bên, đi vòng qua chỗ Tăng Tử Ngạo rồi bước thẳng ra ngoài.
Tăng Tử Ngạo, đưa tay day hai huyệt thái dương, chán nản hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Thế nhưng vừa thấy Viên Nhận Chi đang bò trên mặt đất, anh nhìn chằm chằm vào cô, nghiến răng thét lên: “Viên Nhuận Chi, món nợ này sau mùa thu tôi sẽ tính sổ.” Anh không ngu ngốc đến mức cho rằng một người mất trí nhớ như Tăng Tử Kiều lại có thể tìm được công việc làm thêm này trong vòng mấy tiếng ngắn ngủi. Nói xong, anh mang theo bao nỗi tức giận, quay người dời khỏi như một trận cuồng phong.
Trong cửa tiệm bán đồ dùng tìиɧ ɖu͙© bé nhỏ này, nhanh chóng chỉ còn lại một mình Viên Nhuận Chi đau khổ buồn bã. “Sau mùa thu sẽ tính sổ”, cô quả thực sắp phải chết rồi
Tăng Tử Ngạo đuổi theo Tăng Tử Kiều, mãi cho tới khu quảng trường có đài phun nước trước cửa hộp đêm, anh mới thét một câu vào thân hình gầy guộc phía trước: “Tăng Tử Kiều, em đứng lại cho anh!”
Tăng Tử Kiều dừng bước, từ từ quay người lại, nhìn về phía người đàn ông đứng cách mình có vài bước, giọng nói mang đầy phiền muộn: “Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?”
Tăng Tử Ngạo bước lại gần chỗ Tử Kiều: “Câu này phải là anh hỏi em mới đúng. Rốt cuộc em muốn thế nào đây? Tăng Tử Kiều, đây là cuộc sống hoàn toàn mới mà em đã nói sao? Cho dù em đã mất trí nhớ rồi, thì điều đó cũng không có nghĩa là đầu óc không tỉnh táo để phân biệt thị phi đúng không? Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Một cô gái mà canh ba nửa đêm vẫn ở bên ngoài chưa về nhà, chạy đến cửa hàng bán đồ dùng tìиɧ ɖu͙© thì giống cái gì hả? Em có biết hai người đàn ông mua hàng lúc nãy nhìn em bằng ánh mắt gì không? Chẳng khác nào dành cho những cô tiếp viên trong hộp đêm. Anh cho rằng, buổi chiều em chỉ tức giận mà nói với anh vậy, thật không ngờ đến tối, em lại tới đây bán thứ đó thật. Em có cần thiết phải hạ thấp bản thân đến mức này không?”
“Đủ rồi!” Tăng Tử Kiều ngắt ngang lời anh: “Tôi bán đồ dùng tìиɧ ɖu͙© thì liên quan gì đến anh? Tôi, một không thua bạc, hai không cướp giật, ba không lừa gạt, bán đồ dùng tìиɧ ɖu͙© thì phạm pháp sao? Nước mình có điều luật nào cấm bán đồ dùng tìиɧ ɖu͙© chứ? Lẽ nào anh làʍ t̠ìиɦ cùng người yêu lại không dùng những thứ đó? Anh có tư cách gì mà nói tôi, lẽ nào anh canh ba nửa đêm không về nhà, đến hộp đêm tìm gái thì cao thượng hơn tôi đi bán đồ dùng tìиɧ ɖu͙© sao?”
“Ai nói với em là anh đến hộp đêm tìm gái? Anh chỉ tiện đường qua đây thôi!” Dưới ánh đèn đường, Tử Kiều có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của Tăng Tử Ngạo rực đỏ lên vì phẫn nộ, chẳng thể phân biệt nổi là do men rượu hay do tức giận nữa.
“Hầy, anh đúng là biết chọn đường mà tiện thể quá nhỉ!” Tiện đường qua đâu không qua, lại vừa hay đi ngang qua hộp đêm? Hơn nữa trên người còn toát ra toàn hơi rượu và mùi nước hoa phụ nữ. Anh coi cô là đứa trẻ ba tuổi dễ bị lừa sao? Đừng hòng!
“Tăng Tử Kiều, em đừng có chuyển đổi chủ đề.”
“Tăng tiên sinh, tôi muốn anh làm rõ mọi chuyện. Hiện nay tôi chẳng là gì của anh cả, tôi đã kí đơn ly hôn rồi, cùng lắm cũng chỉ là mối quan hệ giữa vợ chồng cũ mà thôi. Nửa đêm tôi ở ngoài không về nhà, bán đồ dùng tìиɧ ɖu͙© hay làm gì đều là việc của tôi, không liên quan đến anh.”
“Em đừng quên rằng, anh là anh trai em. Em trụy lạc như thế này, cái hay không học toàn học cái hư, anh có quyền quản lí. Thứ em mất đi chỉ là một đoạn kí ức, có thể tìm lại được chứ không phải là bản tính của mình. Con người nho nhã, đoan trang của em trước kia tuyệt đối sẽ không làm những chuyện thế này. Bố mẹ đã mất rồi, anh lại càng không thể để mặc em được.”
Lại thế rồi, anh là anh trai của cô, câu nói này cô nghe đến mòn cả tai rồi.
“Ai cần anh làm anh trai của tôi? Nửa tháng nay sống không người thân thích, một mình tự do tự tại, tôi cảm thấy rất tốt, vô cùng tốt, cực kì tốt. Tại sao lại phải quay về như trước kia? Tăng Tử Kiều của trước kia nho nhã đoan trang đến mức nào chứ? Nếu đã được như vậy, tại sao anh lại muốn ly hôn, còn ép tôi thành tình cảnh bây giờ? Tôi đã kí tên, đồng ý ly hôn rồi, lẽ nào anh không buông tha cho tôi sao? Nếu anh nhất định bắt tôi phải đăng báo thanh minh muốn thoát li quan hệ anh em với anh, thì tôi sẽ làm.”
Cuộc sống nửa tháng nay với Tử Kiều thật bình lặng, không gặp ác mộng, không có những đau buồn bởi ký ức trước kia. Thế nhưng, tất cả mọi thứ đều bị phá hủy kể từ chiều nay, sau khi gặp lại anh. Trong đầu cô lại bắt đầu hiện lên những cảnh tượng khiến cô căm ghét, chán chường, thậm chí là phát điên.
Khó khăn lắm mới quên lãng được những kí ức đau khổ đó, tại sao lại bắt cô phải nhớ lại? Cô thực sự căm ghét, vô cùng căm ghét.
Tử Kiều hít một hơi thật sâu, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên sầm lại, bình tĩnh lên tiếng: “Tăng Tử Ngạo tiên sinh, xin anh hãy nghe cho thật kĩ, tôi - Tăng Tử Kiều, từ nay về sau sẽ không phát sinh bất cứ quan hệ nào với anh. Nếu anh còn làm phiền tôi, đừng trách tôi báo cảnh sát đó.”
Hoàn toàn phớt lờ nét mặt kinh ngạc, thất vọng ảo não của Tăng Tử Ngạo, Tử Kiều lạnh lùng nhìn anh thêm vài giây rồi quay người bước đi. Đột nhiên, ánh đèn lấp lánh tỏa ra, tiếng nhạc sập sình vang lên, đài phun nước im lìm nãy giờ bỗng phun ra mười hai tia nước. Đây chính là đài phun nước âm nhạc được thiết kế đặc biệt khi người chủ xây dựng hộp đêm “Mười hai giờ đêm”.
Ống dẫn nước của đài phun đều chôn sâu dưới lòng đất, nước phun lên sẽ biến hóa theo điệu nhạc, người ta có thể đứng cạnh đài phun, đưa tay chạm vào những tia nước đó. Những người thường xuyên ra vào hộp đêm đều biết rằng vào đúng hai tư giờ hàng đêm, đài phun nước âm nhạc sẽ bắt đầu, với hàm ý một ngày cũ vừa qua đi, một ngày mới lại bắt đầu, cũng tượng trưng cho những thời khắc điên cuồng nhất tại “Mười hai giờ đêm” thực sự bắt đầu.
Tăng Tử Ngạo thất vọng và ảo não, hoàn toàn không biết bản thân đang đứng giữa trung tâm đài phun nước, mười hai tia nước đồng thời bắn về phía anh, không tránh kịp, anh bị nước phun ướt hết từ đầu đến chân. Hai ba tốp người đứng quanh quảng trường đều nhìn về phía anh đầy kinh ngạc.