- Năm đó anh nói em chờ anh, vì sao em không chờ? - Đột nhiên, anh thì thầm bên tai cô bằng chất giọng buồn bã. - Vì lúc đó em ghét anh sao?
- Không phải. - Tuyết Ly vội vã đẩy anh ra, nhìn anh bằng ánh mắt hoảng hốt. - Không phải đâu, em chưa bao giờ ghét anh.
- Vậy vì sao em lại chạy? - Anh nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi. - Em có biết ngày đó anh đã chờ em bao lâu không? Nhưng mà em lại chạy mất, còn chuyển nhà, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với anh. Anh đã luôn nghĩ phải chăng mình làm sai chuyện gì mới khiến em bỏ đi một cách tuyệt tình như vậy.
- Em... - Tuyết Ly cắn môi, khó xử nhìn sang hướng khác. Cô ấp úng giải thích. - Em... em cứ nghĩ anh đến với Bình An, nên...
- Bình An?
- Hôm đó... em nghe thấy em ấy tỏ tình với anh, còn xin anh cúc áo, mà... mà anh thì mỉm cười với em ấy, sau đó... giật cúc áo ra. Cho nên...
- Nên em nghĩ anh đồng ý lời tỏ tình của cô ấy sao? - Gia Bảo bóp lấy má cô, bày ra vẻ mặt tức giận. - Nếu đã nghe lén rồi thì sao không nghe cho hết đi? Sao lại chơi cái trò bỏ chạy giữa chừng như trên phim vậy chứ? Mười năm, chúng ta bỏ lỡ nhau mười năm em hiểu không? Nếu như thời gian đó anh thích người khác thì sao? Nếu anh đã có gia đình thì em định làm thế nào? Hả?
- Em... vì em không muốn nghe, cũng không muốn thấy cảnh hai người gần gũi với nhau... nên... - Tuyết Ly cố gắng giải thích, nhưng hai má bị anh vò qua vò lại khiến cô cực kỳ khó chịu.
- Em có biết lúc đó anh đã nói gì với cô ấy không? Có biết vì sao anh giật cúc áo ra trước mặt cô ấy không? - Gia Bảo mím môi, nới lỏng tay ra, đau lòng xoa lên vết đỏ mà bản thân đã tạo ra trên má cô. - Anh nói rằng, anh chỉ có một chiếc cúc áo, cũng định sẵn sẽ chỉ tặng cho một người.
Ý của anh lúc đó chính là, trong tim anh đã có người khác, vậy nên sẽ không tiếp nhận tình cảm của bất cứ ai.
Chỉ là không ngờ, cô gái anh chờ lại không xuất hiện. Không chỉ không xuất hiện, cô còn dùng cách tàn nhẫn nhất để rời xa anh, khiến anh hiểu lầm trong một thời gian dài, khiến anh lúc gặp lại cô cũng phải cẩn thận chi li từng bước, chỉ sợ bản thân quá sồ sã mà dọa cô bỏ chạy một lần nữa.
Cô gái ngốc nghếch này thật sự khiến anh phải khốn khổ và chật vật quá nhiều trong thời gian qua rồi. Nghĩ đến đây, anh nheo mắt lại nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm.
- Cho nên, em phải trả lại cho anh mười năm tương tư vô nghĩa ấy. Em phải đền cho anh.
- Đền... gì cơ? - Tuyết Ly mở lớn mắt ngơ ngác nhìn anh. Anh mỉm cười, cúi xuống hôn lên môi cô. Lần này không còn là chuồn chuồn đạp nước nữa, anh tách môi cô ra, mơn trớn mọi ngóc ngách trong khoang miệng, cướp hết toàn bộ oxy trong phổi cô. Cho đến khi cô không chịu được nữa anh mới lưu luyến rời đi, thích thú ngắm nhìn khuôn mặt đã đỏ bừng như quả cà chua chín của cô, nói.
- Đền anh một cô bạn gái. Phạt em phải ở bên anh suốt đời! Được không?
Dẫu khuôn mặt của Tuyết Ly vẫn đang trong tình trạng nóng bừng đến mức muốn bốc cháy, song cô vẫn nhào tới ôm lấy anh, dụi dụi vào ngực anh, khẽ đáp.
- Được ạ.
Hai người bịn rịn ôm nhau một lúc, đến khi Tuyết Ly không chịu được nữa hắt xì một cái rõ to, Gia Bảo mới giật mình kéo cô vào trong xe, mở điều hòa.
Thời tiết đã sang thu nên sáng sớm sương dày đặc, nhiệt độ cũng thấp. Anh nhìn bộ đồ ngủ mỏng manh của cô, không thể không nhíu mày trách cứ mấy câu, nhưng vì Tuyết Ly đang chìm đắm trong mộng đẹp của tình yêu nên chỉ cười hềnh hệch mỗi lần anh lên tiếng.
Bất lực, anh véo mũi cô một cái.
- Em có nghe anh nói gì không vậy?
- Em nghe mà. - Tuyết Ly vẫn cười tủm tỉm. Gia Bảo nhìn cô một cái rồi khẽ thở dài. - Chuyện mấy ngày qua sao em không nói với anh? Nếu anh không vô tình đọc được thì em định giải quyết thế nào?
Cô biết anh đang nhắc tới những vụ lùm xùm trên mạng mấy hôm nay.
Tuyết Ly gãi gãi đầu, nụ cười trên môi dần nhạt đi. Cô nói.
- Thật ra em cũng mới biết chuyện thôi, cho nên em chưa biết phải làm thế nào cả. - Nói đến đây, cô nhìn anh một cái. - Nhìn là biết tất cả mọi chuyện đều cố ý nhắm vào em, mà cả anh lẫn đạo diễn đều bị kéo vào một cách vô lý như vậy khiến em cảm thấy không thoải mái. Hôm nay em mới xin đạo diễn cho em rút khỏi dự án này, nhưng anh ấy không đồng ý, còn mắng em.
Tuyết Ly mím môi ra chiều ấm ức. Gia Bảo chợt nghĩ tới chuyện gì đó, nhíu mày hỏi.
- Chuyện anh ta vào phòng em lúc nửa đêm là thế nào? - Nói tới đây, mặt anh lạnh hẳn. - Anh ta dở trò với em sao?
- Không có không có, anh đừng hiểu nhầm. - Tuyết Ly vội vã xua tay liên tục. Nhưng khi thấy ánh mắt săm soi của anh, cô đành nhìn sang hướng khác, thái độ né tránh và bối rối rất rõ ràng. Cô cười gượng. - Anh Phong và em không phải cái mối quan hệ kia đâu.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Tuyết Ly len lén nhìn anh, nhưng anh vẫn đang nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng. Bấy giờ anh mới cất tiếng.
- Cho nên ý em là, mặc dù bây giờ anh đã là bạn trai của em nhưng em vẫn không muốn nói rõ cho anh biết, mặc anh suy nghĩ thế nào, mặc anh cảm thấy ra sao. Đúng không?
- Em... - Cô còn chưa nói xong, điện thoại trong túi rung lên. Như sợi dây cứu mạng giúp cô thoát khỏi tình cảnh khó xử, cô nhìn anh cười hối lỗi rồi vội vã lấy điện thoại ra. Hồng Hoa gọi cho cô, khi cô vừa bắt máy đã nghe thấy giọng bạn mình liến thoắng không ngừng.
- Này, đây gọi là sóng thần chứ không phải bão nữa đâu. Không ngờ cũng có một ngày mày có thể khiến cộng đồng mạng chao đảo liên tục như thế đấy. Quá bùng nổ! Cho tao xin bí quyết được không?
- Mày đang nói cái gì thế? - Tuyết Ly rơi vào mơ màng, ngay lập tức, Hồng Hoa phì cười, bảo. - Mày xem mấy bài đăng tao gửi đi. Thật là nhẹ cả người, tao còn chưa kịp nhờ sếp xử lý mà đã có một đống người đứng ra giúp mày rồi. Tính ra thì mày nên cảm ơn bạn trai hờ của mày đấy, nhờ anh ta lên tiếng mới có được hiệu ứng dây chuyền như bây giờ.
Nói xong, Hồng Hoa cúp máy, gửi cho cô một loạt liên kết. Tuyết Ly tò mò bấm vào cái đầu tiên. Khi đọc được nội dung, cô trợn tròn mắt, kích động đến mức suýt chút nữa đứng bật dậy.
Bài đăng đó là của Đình Phong, thời gian đăng bài chỉ sau Gia Bảo tròn năm phút, nội dung cũng rất đơn giản, nhưng lời lẽ lại chẳng lịch sự chút nào.
Anh viết: “Anh em ruột thì làm ăn được cái quần què gì mà phốt? Đùa không vui nhé! Rảnh vậy kiếm gì đó mà làm đi! Ông bảo vệ em gái ông mà cũng cần lý do à? Ông cứ thích thiên vị người nhà thế đấy, làm sao? Cần bằng chứng chứ gì? Mở mắt to ra mà nhìn đi! Còn mấy người phát ngôn không để ý trước sau kia, mấy người bịa đặt và vu khống, còn đăng ảnh và quay video mà chưa có sự cho phép của tôi và em gái tôi, mấy người chuẩn bị tinh thần nhận giấy mời của tòa đi là vừa!”
Bên dưới đính kèm rất nhiều ảnh, là ảnh của cô và anh chụp cùng nhau từ lúc còn rất nhỏ cho đến khi lớn lên, mỗi độ tuổi một ảnh, còn chú thích rất rõ ràng. Cuối cùng là một bản chụp trích xuất sổ hộ khẩu.
Lúc này Tuyết Ly mới biết, hóa ra mỗi một khoảnh khắc trôi qua trong cuộc đời cô đều được anh giữ gìn cẩn thận như vậy.
Tuyết Ly chỉ chăm chăm nhìn vào bài đăng, mỉm cười vuốt ve từng khung ảnh, hoàn toàn không quan tâm tới hơn một nghìn bình luận phía dưới.
- Sao vậy? - Thấy thái độ của cô khác lạ, Gia Bảo hỏi. Tuyết Ly nhìn anh bằng đôi mắt đã có ánh nước, sau đó đưa điện thoại của mình cho anh, nói khẽ. - Anh đọc đi.
Gia Bảo nhận lấy, chỉ vài phút sau, mắt anh mở to quay phắt sang nhìn cô, thấy cô vẫn đang mỉm cười với mình, anh bỗng thấy mọi thứ trở nên thật vô nghĩa.
Cuối cùng, anh thở hắt ra, đưa tay lên che mặt.
Mất mặt quá! Vậy hóa ra lâu nay mình ghen với anh trai của cô ấy sao?