Type: Hà Trâm
“Anh ngại mở lời phê phán người khác sao? Vậy để tôi khơi chuyện giúp anh.” Tần Vũ Phi rất hiểu lòng người, nhúng một miếng gà chiên vào tương cà chua rồi bỏ vào miệng một cách đầy hưởng thụ, sau đó nói: “Ừm, chuyện là thế này, tôi đồng ý hẹn hò với Triệu Hồng Huy là vì anh ta đẹp trai”. Ngưng một chút, cô nhấn mạnh: “Anh ta đúng là rất đẹp trai, phải không?”.
“Nhảm nhí. Em ít được gặp trai đẹp à?” Cố Anh Kiệt tức giận nói.
“Không ít, trước mặt có một người này.” Tần Vũ phi nhìn hộp thức ăn, “Sợ là tương cà chua không đủ ăn, muốn nhờ trai đẹp đi lấy thêm chút nữa, như vậy có quá đáng không?”.
“Rất quá đáng.” Cố Anh Kiệt nhíu mày nhìn hộp thức ăn của cô, rõ ràng anh đã lấy rất nhiều tương cà chua mà. “Em ăn ít thôi, loại tương này vị rất nặng, ăn nhiều quá không tốt.”
“Ừ.” Tần Vũ phi gật đầu, “Phải chấm ít lại, nếu không sẽ không đủ. Thật ra thì gặp qua không ít trai đẹp và đồng ý hẹn hò với trai đẹp đâu có gì mâu thuẫn. Cũng như người thấy qua rất nhiều tiền nhưng vẫn muốn đi kiếm tiền vậy thôi. Anh Cố này, anh nói chuyện theo logic nào vậy?”.
“...” Cố Anh Kiệt nghẹn lời, thật ra anh chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, đừng nhất thời xúc động mà mờ mắt, chọn bừa một người bạn trai để phủi sạch quan hệ với anh, thật sự không cần thiết.
“Tôi có quen Triệu Hồng Huy, nhưng không thân lắm. Hôm đó nghe bạn bè nhắc đến anh ta, nói anh ta khoe khoang rằng đã theo đuổi được em, tôi cũng trò chuyện vài câu với người bạn kia.” Cố Anh Kiệt giải thích lý do anh biết được chuyện của cô và Triệu Hồng Huy. “Lấy bạn gái ra để khoe khoang này nọ thật đáng ghét, đúng không?”
Tần Vũ Phi lắc đầu: “Nếu bạn gái có thể khiến cho bạn trai đi khoe khoang khắp nơi, chứng tỏ người bạn gái đó rất tốt, có giá trị, tốt hơn nhiều người bị đem giấu nhẹm đi, không phải à?”. Cô hỏi lại.
“Nghe nói tính cách anh ta rất xấu, thích khoe khoang, đua đòi, còn bá đạo nữa.” Nói xấu sau lưng người khác không phải phong cách của Cố Anh Kiệt, nên anh dùng từ đã nói giảm nói tránh đi rồi.
Tần Vũ phi gật đầu: “Bá đạo không phải rất tốt sao? Tiểu thuyết cũng có viết, tổng giám đốc bá đạo yêu em, đây mới là tố chất của nam chính đó”.
“Vậy sao?” Cố Anh Kiệt càng thêm bực, “Vậy tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết đó yêu cô tiểu thư bá đạo như em à?”.
“Vậy thì không có. Thường là mấy cô thỏ con dịu dàng, ngọt ngào.”
Cố Anh Kiệt nhướng mày với cô. Tần Vũ Phi cũng nhướng mày. Cuối cùng vẫn là Cố Anh Kiệt phải nhường bước: “Được, tôi quả thật cũng không thân với anh ta, chỉ nghe nói tiếng tăm của anh ta không được tốt, nên muốn nhắc nhở em cẩn thận chút thôi”.
“Yên tâm đi.” Tần Vũ phi cười cười liếʍ ngón tay, “Nếu nói đến tiếng tăm không tốt, chắc anh ta không hơn tôi được đâu, tôi cũng không bị thiệt”.
Cố Anh Kiệt thở dài: “Thật ra lời tôi muốn nói là, Tần Vũ phi, nếu em với anh ta thật lòng yêu nhau thì tôi không có gì để nói, nếu em chỉ nghĩ muốn tìm một người bạn trai để xóa sạch quan hệ với tôi, muốn chứng minh rằng chúng ta không thân thiết với nhau thì không cần thiết. Đều là người trưởng thành, tôi có thể hiểu ý của em, tôi cũng hy vọng em có thể tin tưởng tôi, chuyện tôi đã hứa với em thì nhất định sẽ làm được”.
Tần Vũ Phi không lên tiếng, chỉ nhìn anh, sau đó lại tiếp tục ăn những món ăn được nhúng đầy tương cà chua của mình.
Cố Anh Kiệt nhìn chằm chằm cô, sau đó thở dài: “Tần Vũ Phi, em cần bạn bè”.
Lần này Tần Vũ Phi đáp lại anh: “Tôi có rất nhiều bạn”.
Cố Anh Kiệt mặc kệ lời phản bác của cô, tiếp tục nói: “Tôi liên lạc với em, gọi điện thoại cho em, vì tôi quan tâm em như bạn bè. Tôi tức giận với em, đó là vì em bướng bỉnh tự cho mình là đúng, giống chuyện lần đó của Mễ Hi vậy, cô ấy chẳng làm gì cả, em muốn chứng minh không có quan hệ gì với tôi mà đột nhiên nói tuyệt giao với cô ấy, chuyện này khiến cô ấy rất buồn”.
“Anh đau lòng cho cô ấy chứ gì.”
“Tôi cũng đau lòng cho em.” Cố Anh Kiệt nhanh chóng cản cô lại. “Tần Vũ Phi, kết giao bạn bè thật sự không cần phải lo sợ nhiều như thế đâu.”
Tần Vũ Phi nhìn hộp thức ăn đầy tiếc nuối, đã ăn hết sạch tương cà chua rồi nhưng gà rán và khoai tây chiên vẫn còn lại không ít. “Tôi biết rồi.” Tâm trạng cô giờ rất xấu. “Lần trước anh đã mắng tôi rồi.”
“Tôi nào dám mắng em.”
“Mắng cũng mắng rồi, còn nói dám có với chẳng không.” Cô lầm bầm, buông hộp thức ăn xuống, “Có khăn giấy không?”. Cô quên mang theo rồi.
Cố Anh Kiệt lấy bịch khăn giấy trong túi ra đưa cho cô, Tần Vũ Phi rút lấy một tờ, phần còn lại đem trả cho anh. Cô chậm rãi lau miệng và tay, thấy Cố Anh Kiệt không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm, cô hỏi: “Bài giáo huấn lần này xong chưa?”.
Cố Anh Kiệt hậm hực: “Tôi còn chưa nói vào trọng điểm đâu”.
“Vậy thì nói nhanh chút, tôi phải đi rồi.”
“...” Cái này thật là, Cố Anh Kiệt rất muốn bóp chết cô, muốn nói chuyện một cách đoàng hoàng với cô sao khó khăn thế. “Trọng điểm là chuyện em lo sợ rằng tôi sẽ bám riết lấy em không tha không thể nào xảy ra, tôi bảo đảm, nên em không cần lo lắng. Nếu tôi có gọi điện thoại cho em thì cũng nhất định là chuyện chính đáng, em có thể nhận. Đương nhiên, tôi cũng đảm bảo sẽ cố gắng hạn chế gọi điện cho em. Nếu em có chuyện gì cần giúp đỡ, mong rằng em sẽ không cố ý né tránh tôi.”
“Được.” Tần Vũ Phi rất ngoan ngoãn nhận lời. Cô nhảy lên, cầm hộp thức ăn còn thừa lại lên, đi qua Cố Anh Kiệt hướng về phía cầu thang đi xuống. Đến cửa cầu thang, cô xoay người lại, thấy vẻ mặt cau có tức giận của Cố Anh Kiệt. Cô bật cười, dáng vẻ tức giận của anh nhìn cũng vừa mắt lắm. “Cố Anh Kiệt này, cảm ơn anh, tạm biệt.” Vậy là cô không thiếu anh câu cảm ơn, cũng không thiếu một câu tạm biệt.
Đêm đó, Tần Vũ Phi về đến nhà liền lấy một tô tương cà chua thật lớn, ăn hết gà rán và khoai tây chiên mà Cố Anh Kiệt làm cho cô. Cô ngồi bên cửa sổ vừa ngắm sao vừa ăn, cô nhớ đến những ngôi sao khi nãy thấy trên ban công cũng sáng như thế, nhớ đến việc Cố Anh Kiệt nói là anh hiểu cô liền cười khổ, tên ngốc đó thật ra không hề hiểu cô, anh cho rằng cô sợ anh bám riết lấy cô không tha à? Đúng là sai lầm lớn. Tên ngốc đó, phong độ đàn ông quá mức cũng không phải chuyện hay.
Đêm đó Tần Vũ Phi ăn quá nhiều đồ chiên và tương cà chua, nửa đêm bị đau dạ dày mà tỉnh ngủ. Hôm sau cô xin nghỉ phép làm cho Cừu Chính Khanh tức muốn chết, tối qua mới phê bình nói không hài lòng với thái độ của cô, hôm nay cô đã không đi làm.
Kế đó là cuối tuần, rồi chớp mắt đã là thứ hai.
Thứ hai, Tần Vũ Phi lại tiếp tục xin nghỉ phép vì ốm. Cừu Chính Khanh tức đến nỗi xông vào phòng làm việc để chất vấn thư ký của cô: “Tần Vũ Phi hôm nay lại lấy lý do gì?”. Đau dạ dày ba ngày mà chưa hết? Trừ phi đến mức phải nhập viện.
“Ơ...” Mặt thư ký đỏ lựng lên, đại tiểu thư bị đau bụng sinh lý, loại chuyện này có thể nói cho cấp trên nam nghe không?
Dáng vẻ ấp a ấp úng của thư ký càng khiến Cừu Chính Khanh giận hơn. “Bỏ đi, tự tôi đi hỏi.” Anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Tần Vũ Phi ngay trước mặt thư ký: “Tần Vũ Phi, hôm nay cô nghỉ vì lý do gì? Tốt nhất là chuyện chính đáng”.
Tần Vũ phi trả lời rất nhanh: “Dì cả ghé thăm, bụng đau dữ dội”. Lý do này vô cùng chính đáng.
Cừu Chính Khanh sầm mặt, nghiến răng nói: “Giọng cô nghe rất có sức sống”.
“Chẳng lẽ phải hơi thở yếu ớt như vừa đau đến ngất đi tỉnh lại mới có thể chứng minh là tôi đau thật à?” Tần Vũ Phi vẫn rất có sức sống mà trả lời, bây giờ cô đang ôm túi nước nóng mà vùi mình trong chăn, đau đến bực cả mình, “Chuyện cần làm tôi đều dặn dò Robert hết rồi, tất cả mọi việc cậu ta đều hiểu rõ, cậu ta sẽ theo sát. Tôi phải dưỡng bệnh đây, tạm biệt Cừu phó tổng”.
Điện thoại bị ngắt, Cừu Chính Khanh giận đến đen mặt, đúng là đại tiểu thư kiêu căng vô trách nhiệm mà. Thư ký của Tần Vũ Phi thấy ánh mắt anh ta quyết qua lập tức cúi đầu, vờ như không thấy gì. Cừu Chính Khanh nghiêm nghị bỏ lại một câu: “Nhắn Robert tới gặp tôi, báo cáo sơ lược tiến độ công việc của bên các cô”.
Thư ký gật đầu lia lịa, không dám nói rằng Robert đang đứng ngay sau lưng anh đó ngài lãnh đạo à. Ngài lãnh đạo vừa đi, thư ký và Robert nhìn nhau một cái, mạnh ai nấy lo.
Tần Vũ Phi nằm trên giường, tâm trạng rất tệ. Cô rất ghét đau bụng. Cô cầm điện thoại, viết một tin nhắn: Cố Anh Kiệt, tôi đau bụng.
Không phải anh nói có gì cần giúp thì có thể tìm anh sao? Dì cả đến thăm cần giúp có tính không?
Tần Vũ Phi nhìn tin nhắn đó, suy nghĩ một lúc tâm trạng bình tĩnh hơn chút. Thôi bỏ đi, cố ý chọc cho anh tức nhảy dựng lên như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì, cũng không phải ở ngay trước mặt, cô không nhìn thấy. Nếu không nhìn thấy, cũng chẳng được vui lắm. Cô vẫn sợ mình tự gây rắc rối, kích động làm hỏng chuyện.
Ném điện thoại qua một bên, tin nhắn đó yên lặng nằm trong hộp thư nháp. Trong đó còn một tin nhắn nữa, được soạn vào sáng thứ sáu, trong đó viết: Cố Anh Kiệt, anh lấy nhiều đồ ăn quá, tôi ăn đến đau dạ dày rồi.
Tin nhắn đó cũng không được gửi đi, bị bỏ quên trong hộp thư nháp rồi.