Type: bjh
Tần Vũ Phi bay về nước.
Cô không nói cho Cố Anh Kiệt biết. Cố Anh Kiệt vẫn ngày ngày ngây ngốc hỏi khi nào thì cô về, hành động phải quyết đoán, muốn đánh gãy chân thì đừng chậm trễ.
Kết quả Doãn Đình cho anh biết: “Hôm qua Vũ Phi ăn cơm với em, bọn em có nhắc đến anh. Cậu ấy nói anh thật đáng ghét.”
“…”
“Đương nhiên, cô ấy chỉ nói thế thôi, anh không đáng ghét đâu.” Thiên sứ Doãn Đình an ủi anh.
Đây rõ là nói thừa, Cố Anh Kiệt hậm hực, đại tiểu thư hung dữ là làm nũng, làm nũng đó em có hiểu không.
“Em nói với cậu ấy anh bây giờ thế nào rồi? Cậu nói anh đáng ghét như thế, rơi vào tay người khác cậu ấy không yên tâm, cho nên cậu ấy phải đích thân xử lý anh.”
Vậy thì cô ra tay nhanh đi, anh đợi lâu lắm rồi. Muốn xử lý thì phải gặp mặt, anh ra tuyệt chiêu chẳng phải vì muốn gặp cô sao? Gặp mặt!!! Nhưng cô gái vô lương tâm này về nước rồi lại không nói tiếng nào với anh, đã về hai ngày rồi, vậy mà có thể không nói với anh.
“Cậu ấy bảo vừa về là muốn đi tìm anh rồi. Nhưng bây giờ đổi ý, quyết định bỏ lơ anh vài hôm, vì anh khiến cậu ấy rất tức giận.” Doãn Đình chớp mắt hỏi, “Anh Cố à, sao anh lại chọc giận chị ấy rồi?”
“Anh chỉ là…” Cố Anh Kiệt thẹn quá hóa giận, “Dù sao nói em cũng không hiểu đâu.”
“…” Doãn Đình nhíu mày, “Anh không nói sao biết em không hiểu?”
“Không cần nói cũng biết em không hiểu rồi.”
“Anh Cố, anh như vậy có phải là đang có thái độ không tốt với em không?” Doãn Đình hỏi.
“Thế nào, vậy là muốn đi cáo trạng rồi hả?” Cố Anh Kiệt muốn nói thái độ của mình rất tốt, phong độ lịch thiệp vậy cơ mà. Kết quả Doãn Đình nói tiếp: “Em hỏi Vũ Phi rốt cuộc muốn thế nào, cậu ấy nói đang cố gắng không để tâm nhiều quá, sau đó lại nói phải xem thái độ anh với con gái ra sao. Nếu thái độ quá tốt, cậu ấy vẫn thấy không vui.”
Cố Anh Kiệt vội đem lời nói nuốt lại: “Vậy em cứ xem như thái độ của anh không tốt đi.”
“Anh chẳng có nguyên tắc gì cả.” Doãn Đình chê bai anh. “Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút nói rồi, có thể do anh chiều Vũ Phi quá, thực lực hai bên không cân xứng rất khó phối hợp, không thể hợp tác lâu dài được.”
Lúc đầu Cố Anh Kiệt nghe không hiểu cô đang nói ai, nhưng nghe cách so sánh ở nửa câu sau thì anh biết rồi, là Cừu Chính Khanh.
“Phiền em chuyển lời lại cho Cừu tổng, đợi khi nào anh ấy yêu đi rồi hãy nhận xét.”
“Anh ấy chắc cũng sắp rồi, gần đây hoa đào của anh ấy đang nở mà, em đang giúp anh ấy để ý.” Doãn Đình nói.
Thôi xong, nhờ vị quân sư theo mãi không được anh chàng nào như Doãn Đình đoán chừng đường tình duyên của Cừu Chính Khanh rất đáng lo ngại.
“Em vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi.”
“Không phải em đang đợi anh giới thiệu đó sao.” Doãn Đình trông mong nhìn anh.
Cố Anh Kiệt bỗng thấy đau đầu, hay thật, bây giờ chuyện của mình anh chưa lo xong, còn muốn lo cho người khác, chắc chắn cũng là một người không thể tin cậy được. Không được, không thể bị động như thế. Tuyệt chiêu rõ ràng có tác dụng mà, đã khiến cô sốt ruột mà chạy về rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Thực lực hai bên không cân xứng rất khó phối hợp, không thể hợp tác lâu dài. Những lời quái quỷ thế mà ngẫm nghĩ lại thấy rất có lý. Cố Anh Kiệt hạ quyết tâm, được, không thể tiếp tục chiều cô nữa. Anh cũng tìm cách thôi.
Cố Anh Kiệt trở về tìm bố mẹ mình. Anh nói mình rất nghiêm túc với Tần Vũ Phi, muốn sau này có thể tiếp tục qua lại, muốn bố mẹ tìm nhà họ Tần nói chuyện một chút, ăn bữa cơm cùng vợ chồng Tần Văn Dịch. Hai bên gia đình chính thức gặp nhau.
Bà Cố vừa lẩm bầm “rõ là muốn bố mẹ giúp con thôi đâu cần nói vòng vo như thế” vừa gọi điện thoại cho bà Tần.
Hai bà mẹ hàn huyên vài chuyện vặt vãnh, bà Cố dưới cái nhìn sít sao của Cố Anh Kiệt, rốt cuộc nói: ‘Vũ Phi gần đây thế nào? Lâu rồi tôi không gặp con bé. Lần trước nó đi mua sắm với tôi, còn có lòng nấu cơm cho tôi ăn nữa, tôi vẫn ghi nhớ trong lòng này.”
Không biết bà Tần ở đầu dây bên kia đã nói gì, bà Cố bật cười lớn. Cố Anh kiệt đang thấp thỏm. Cuối cùng nghe mẹ mình nói: “Tôi làm trưởng bối không đáp lễ lại sao được. Hơn nữa, đây là lần đầu tôi được một cô gái đặc biệt làm cơm cho ăn đó. Còn thằng con trai tôi nữa, da mặt dày chạy đến nhà bà ăn ké một bữa. Cho nên cứ để nhà tôi làm chủ, hai nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm đi. Quan hệ hai bên đã khác trước, bọn trẻ cãi nhau là chuyện của bọn chúng, chúng ta cũng nên gặp nhau trò chuyện chứ, đã lâu không gặp rồi.”
Bà Tần ở bên kia lại nói, bà Cố lại bật cười, sau đó nói: “Được, cứ thế đi, tối mai nha, ngày mai tôi nhắn tin địa chỉ cho bà. Vũ Phi nhất định phải đến đó.”
Cố Anh Kiệt gật đầu thật mạnh, đúng, đúng, đây chính là trọng điểm.
Bà Cố hung hăng trừng con mình.
Nói xong, bà Tần đặt điện thoại xuống, Tần Vũ Phi nhanh chóng chạy qua: “Có chuyện gì thế? Mẹ anh ấy nói gì?”
“Muốn mời chúng ta ăn cơm, người ta nói rồi, bảo Vũ Phi nhất định phải đến đó,”
Tần Vũ Phi hơi căng thẳng, “Là chuyện tốt mà nhỉ? Lần trước con chẳng có chút thể diện nào cả.”
“Không phải chuyện xấu đâu. Người ta cũng đâu thể mời bố mẹ con đi cùng rồi làm khó con trước mặt họ. Nghe giọng điệu và ý tứ, chắc là muốn xác định chắc chắn chuyện này. Cố Anh Kiệt sốt ruột rồi?” Bà Tần ghẹo con gái.
Tần Vũ Phi suy nghĩ, bà Cố chắc chắn không sốt ruột đâu, cô không phải con dâu lý tưởng trong lòng bà, nên chắc chắn là Cố Anh Kiệt rồi. Tần Vũ Phi quay đầu nhìn ánh mắt mang ý cười của mẹ mình, đỏ mặt, la lên: “Con đi mắng anh ấy”, dứt lời liền đùng đùng chạy lên tầng.
Vào đến phòng việc đầu tiên cô làm là lấy điện thoại gọi cho Cố Anh Kiệt, tiếng chuống đầu tiên còn chưa dứt Cố Anh Kiệt đã bắt máy.
“Anh biết là em sẽ gọi cho anh mà. Mai gặp nhé, bạn gái của anh.”
“Hứ, em có đồng ý đi sao?”
Cố Anh Kiệt không cười cô bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, chỉ nói: “Mai anh sẽ mặc chiếc áo khoác mà em mua cho anh.”
Trong lòng Tần Vũ Phi ngọt lịm: “Anh có mặc gì cũng không đẹp.”
Cố Anh kiệt cười khẽ.
“Cười gì mà cười?”
“Em về mà không chịu cho anh biết.”
“Ai bảo anh nói những lời như thế. Tối em thấy ác mộng kìa.”
“Ác mộng?” Cố Anh Kiệt sầm mặt, “Phản ứng của người bình thường không phải là than vãn thời gian thoi đưa, trân trọng người trước mặt, đừng để phải nuối tiếc sao?”
“Vậy anh em nên khóc lóc chạy về nói với anh là chúng ta đừng cãi nhau nữa, phải trân trọng từng giây từng phút chúng ta bên nhau à?”
“Cái này cũng đúng mà nhỉ? Người bình thường đều sẽ nghĩ như thế.”
“Em-không-phải-người-bình-thường.”
Cố Anh Kiệt ngừng lại, bật cười: “Ừ, đúng là không bình thường.”
“Anh đang khen em đó hả?”
“Đúng, tất nhiên rồi. Em không phải đẹp bình thường, không phải đáng yêu bình thường, không phải giàu có bình thường.”
“Mồm miệng dẻo quẹo!”
Cố Anh Kiệt ho khẽ hai tiếng, bổ sung thêm một câu: “Kĩ năng cũng không phải tốt bình thường.”
Tần Vũ Phi đỏ mặt, nhẹ giọng “hừ” anh một tiếng.
Cố Anh Kiệt yên lặng hai giây, nhỏ giọng nói: “Hay là, tối nay chúng ta gặp nhau đi, anh qua đón em.” Giọng nói anh trầm thấp, có chút rời rạc, rất cuốn hút.
Tần Vũ Phi biết anh đang muốn gì, vì cô cũng đang có cảm giác giống vậy. Nhưng cô không muốn thỏa mãn yêu cầu của anh. “Anh cố mà nhìn đi, anh Cố à.”
“Anh có thế kiềm chế được, chẳng phải vì em sao.”
“Hài hước lắm đó.” Tần Vũ Phi vừa đỏ mặt vừa hừ lạnh.
“Vậy mai ăn cơm xong, em có tiện đi cùng anh không?”
“Da mặt anh dày đến cỡ nào vậy hả?” Tần Vũ Phi thấy mặt mình nóng như muốn bỏng đến nơi. Ngày mai phụ huynh hai nhà đều có mặt, ăn cơm xong mà đi theo anh thì họ sẽ nghĩ như thế nào.
Cố Anh Kiệt ho khẽ hai tiếng, lầm bầm: “Thật sự rất nhớ em mà.”
“Mẹ em nói con gái thì phải biết làm giá.”
“Bác gái nói đúng lắm.” Cố Anh Kiệt than thở.
Tần Vũ Phi bật cười.
“Bữa tốt em ăn những gì?” Cố Anh Kiệt bắt đầu nói chuyện linh tinh.
“Anh còn chưa xin lỗi em đó.”
“Sao anh nhớ mình đã nói tám trăm lần rồi nhỉ?”
“Anh hại em gặp ác mộng.”
“Được, anh xin lỗi.” Sớm biết vậy thì không cất công chạy qua Mỹ một chuyến rồi. Anh còn tưởng đây là một chủ ý hay, không ngờ cách suy nghĩ của cô gái hung dữ nhà anh khác với người ta.
“Phải hứa anh sẽ chú ý an toàn, tuân thủ luật lệ giao thông, mắt nhìn tám phương tai nghe sáu hướng, lái xe phải tập trung, không được phóng quá nhanh, đi đường cũng phải chú ý, không vượt đèn đỏ, không lấn làn.”
“Được. Anh hứa mình sẽ sống đến một trăm tuổi.” Cố Anh Kiệt cười trộm, anh muốn rút lại lời khi nãy, chiêu này thì ra dùng được, chuyến đi Mỹ không hề uổng phí. “Vũ Phi à, đèn ánh sao đã không còn, cái cũ không tốt sẽ được thay bằng cái mới tốt hơn, chuyện quá khứ em đừng để trong lòng nữa, phải có lòng tin với anh.”
“Sao em nghe như anh đang muốn đợi em cũ đi rồi sẽ có người mới tốt hơn thay thế em vậy.”
“Tần Vũ Phi!” Cố Anh Kiệt nghiến răng, rõ ràng anh đang nói tên khốn trong quá khứ bị người ta vừa mới vừa tốt là anh thay thế mà, cô biết, lại cứ thích nói ngược lại.
“Hung dữ thế.” Tần Vũ Phi lầm bầm.
“Phải đó.” Cố Anh Kiệt nói, “Ngữ văn em học
không tốt nên anh sốt ruột thay cho giáo viên của em. Để anh qua đón em, dẫn em về nhà để ôn bài lại.”
Tần Vũ Phi bật cười, sao nói vài câu lại vòng lại chuyện này rồi. “Thôi đi. Để mai xem biểu hiện của anh có tốt không đã.”
Cố Anh Kiệt chợt thấy lo lắng: “Bố mẹ em có nói gì về anh không?”
“Có chứ, bố thấy anh chọc cho en tức giận như thế, bố nói người này không cần nữa, đổi đi.”
Cố Anh Kiệt ngẩn người, bình tĩnh một lúc mới nói: “Em dọa anh thì có.”
“Anh cũng dọa em đó thôi.”
“Tần Vũ Phi à, em có thẻ trẻ con thêm chút nữa không, đó là anh nói lời tình tứ mà.”
“Trình độ tình tứ kém thế mà anh còn dám nói à?”
“Em bịa lời bố mẹ em để gạt anh mới là kém.”
“Được thôi, nói chuyện không hợp thì cúp máy đi.”
Mười giây sau, Cố Anh Kiệt hỏi: “Sao còn chưa cúp?”.
Nữ vương hung hăng nói: “Anh không thèm níu kéo gì à?”.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Cố Anh Kiệt, Tần Vũ Phi tức anh ách, cúp máy.
Xem như là cuộc gọi kết thúc trong cãi vã nhỉ? Nhưng đêm đó Tần Vũ Phi ngủ rất ngon giấc, không thấy ác mộng nữa, cũng không vì chuyện ngày mai hai bên gia đình chính thức họp mặt mà lo lắng đến mất ngủ. Phải có lòng tin, cô nghĩ, phải có lòng tin.
Đối với anh, và đối với chính mình.
Cố Anh Kiệt có chút hồi hộp đối với bữa tiệc tối, anh dậy thật sớm để chọn xong quần áo giày dép, đúng trước gương soi hơn mười phút, chải tóc cũng hơn nửa ngày. Đến công ty, cả đồng nghiệp cũng nhìn ra được hôm nay anh có buổi xã giao rất quan trọng. Anh hào phóng nói, hôm nay phải đi gặp bố mẹ bạn gái.
Câu này nói ra Cố Anh Kiệt thấy đặc biệt thoải mái trong lòng. Anh không nhịn được gọi điện thoại cho Tử Ngôn Sướиɠ, chỉ để nói một câu hôm nay anh phải đi gặp bố mẹ Tần Vũ Phi.
“Đừng ở đó mà khoe khoang với mình, cái giọng điệu đang yêu cuồng nhiệt của cậu thật buồn nôn mà.” Tử Ngôn Sướиɠ cười nhạo anh. Cố Anh Kiệt bật cười lớn.
Giữa trưa có một người bạn gọi điện đến rủ anh đi đánh tennis, Cố Anh Kiệt nói tối nay không rảnh, anh phải đi gặp bố mẹ bạn gái. “Đúng rồi, vẫn chưa nói với cậu, bạn gái mình là Tần Vũ Phi.”
Người bạn kia cười ha hả, nói chúc mừng. Sau đó lại nói: “Cậu chỉ là đi gặp bố mẹ vợ thôi, đâu cần dùng giọng điệu của chú rể sắp kết hôn mà nói chuyện chứ hả?”.
Cố Anh Kiệt không thấy ngại chút nào. “Được chia sẻ tin vui của mình là vinh dự của cậu đó.”
“Cút đi!”.
Cố Anh Kiệt không để tâm, cúp điện thoại rồi nhìn đồng hồ, sao còn chưa tan sở nữa, nhanh chút xem nào, gặp phụ huynh là chuyện thứ yếu, anh muốn gặp cô gái hung dữ nhà anh thôi. Không biết tối nay có cơ hội để đưa cô về nhà hay không, vừa gặp cha mẹ xong lại dẫn con gái người ta về nhà hình như hơi quá đáng nhỉ? Không hay lắm? Kệ, nếu Tần Vũ Phi đồng ý theo anh thì anh dẫn thôi.
Trái ngóng phải trông, cuối cùng cũng đến giờ!
Cố Anh
Kiệt tức tốc lái xe vào dòng xe cộ đang đi. Điện thoại đổ chuông, là Tôn Diệc Anh gọi đến. Cố Anh Kiệt nhớ lời dặn của Tần Vũ Phi, thế là đeo tai nghe lên bắt máy rồi nói: “Sam, mình đang lái xe, lát nữa gọi lại cho cậu sau nhé.”
Tôn Diệc An đồng ý. Cố Anh Kiệt cúp máy rồi tiếp tục vui vẻ lái xe, nghĩ thầm trong lòng, bà xã ơi anh nghe lời chưa này, tối nay em theo anh về nhà đi.
Cố Anh Kiệt đến nhà hàng thì vợ chồng Cố Văn Quang đã ở đó. Cố Anh Kiệt ngồi xuống chưa được vài giây thì đã thấy Tần Văn Dịch dẫn theo vợ và con gái bước vào phòng.
Tần Vũ Phi búi tóc, đeo hoa tai và vòng cổ bằng pha lê, để lộ cái cổ thon dài và trắng nõn, chiếc váy màu hồng nhạt khiến cô vô vùng xinh đẹp. Nhất thời trong mắt Cố Anh Kiệt không còn thấy người nào khác, chỉ cười và nhìn cô chằm chằm.
Vợ chồng họ Cố đứng lên đón khách, đương nhiên Cố Anh Kiệt cũng phải đứng lên chào hỏi, chỉ là ánh mắt anh vẫn không hề rời khỏi Tần Vũ Phi, bà Cố không nhịn được âm thầm đá anh một cái: “Con đàng hoàng chút đi.” Chẳng ra sao cả, thật tức chết mà.
Hai gia đình chào hỏi nhau, Tần Vũ Phi gọi “bác trai, bác gái”, dưới ánh mắt nóng bỏng của Cố Anh Kiệt mà đỏ mặt, lẳng lặng ngồi xuống một bên. Kiềm chế, trong trường hợp như thế này phải kiềm chế.
Cố Anh Kiệt nhanh chóng săn sóc, kéo ghế cho vợ chồng Tần Văn Dịch, mời họ ngồi xuống. Sau đó thì thừa cơ kéo tay Tần Vũ Phi, dắt cô qua ngồi bên cạnh mình. Mặt Tần Vũ Phi càng đỏ hơn, lén đưa mắt trừng anh. Bốn người lớn tuổi vờ như không nhìn thấy. Thanh niên ngày nay à, nhìn thêm vài cái có thể mù thật đó.