Type: Phương Phương
Từ Ngôn Sướиɠ đi rồi. Anh ấy nói làm người không thể dễ dãi như thế, phải về nhà kiểm điểm lại.
Cố Anh Kiệt biết bạn tốt lo cho tâm trạng của anh thôi. Anh vừa nghe đã bị cho vào danh sách đen, vội vàng lấy điện thoại mình ra gọi cho Tần Vũ Phi, quả nhiên không gọi được. Lần này tâm trạng của Cố Anh Kiệt đã xuống đến cực điểm rồi, không muốn nói chuyện, không muốn để ý đến người khác, cũng không muốn uống rượu.
Từ Ngôn Sướиɠ nhìn ra được, không đợi bạn mình lên tiếng đã tự mình ra về. Lúc về còn chọc ghẹo vài câu, hy vọng Cố Anh Kiệt có thể thấy khá hơn. Anh ấy còn nói mình kiểm điểm nhanh thôi, bảo Cố Anh Kiệt lúc nào cũng có thể gọi.
Cố Anh Kiệt nói cảm ơn. Cửa vừa đóng lại, trong nhà chỉ còn lại mình anh.
Cố Anh Kiệt ngồi rất lâu, nhớ đến rất nhiều lần cùng Tần Vũ Phi ngồi trên chiếc sô pha anh đang ngồi cười nói thân mật, lại nhớ khi họ chưa hiểu rõ tâm ý của nhau, giữa họ đã có rất nhiều tia lửa mơ hồ. Anh nhớ lần cô đánh Triệu Hồng Huy, anh đưa cô về nhà, cô ở trên sô pha này lấy gối dựa đánh lên người anh, sau đó họ mất kiểm soát mà hôn nhau.
Anh vẫn nhớ vẻ mặt cô khi đó, kinh ngạc và nhiệt tình, chỉ trong chớp mắt, vừa thẹn thùng vừa kiên cường…
Cố Anh Kiệt nhắm mắt lại, ngã người lên sô pha.
Lần đó cô chạy mất, sau đó cô lại chạy mất lần nữa, sau đó nữa lại chạy mất… lần này lại chạy mất rồi!
Cố Anh Kiệt bật dậy.
Nhưng lần nào cô chạy mất đều quay trở lại. Lần này chắc chắn cũng không ngoại lệ! Anh không thể nhụt chí, không thể nản lòng! Cô chỉ là muốn được dỗ dành, muốn được chiều chuộng, anh biết, anh phải cố gắng.
Cố Anh Kiệt nhảy lên, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Khi dọn đến phòng bếp, thấy trong đó có một mớ hỗn độn, có thẻ thấy được sự hoảng loạn và không chắc chắn lúc Tần Vũ Phi nấu cơm. Là anh không tốt, anh nên về sớm hơn, là anh không tốt.
Đổ thức ăn thừa đi, rửa sạch bát đũa. Cố Anh Kiệt quyết định phải nói rõ với Tần Vũ Phi, sau này việc nhà không cần cô làm, đến lúc đó họ sẽ mời người giúp việc đến quét dọn và nấu cơm. Cô ở nhà là đại tiểu thư, ở chỗ anh cũng thế, mặc kệ mẹ anh nói gì, anh muốn cô có thể sống thật thoải mái, không cần vất vả, không cần miễn cưỡng bản thân làm nhưng chuyện mình không thích, cũng không phải sở trường của mình.
Những khuyết điểm của anh cũng phải sửa, sửa cho đến khi cô hài lòng mới thôi. Anh nhất định phải đối với cô thật tốt thật tốt.
Cố Anh Kiệt làm xong, đói đến rã rời, chợt nhớ ra bữa sáng bữa trưa đều không có gì vào bụng. Thế là anh lấy chìa khóa đi ra ngoài, định đi mua chút thức ăn, sẵn mua điện thoại mới và vài cái sim, cô chặn một số thì anh thay một số, dù sao cũng không thể bỏ mặc như thế được. Lúc trước anh theo đuổi cô thế nào, chẳng phải cũng nhờ bám chặt không buông đó sao.
Anh bước vào thang máy, bấm tầng một, thang máy chầm chậm đi xuống. Cố Anh Kiệt lại nhớ trước đây có Tần Vũ Phi bên cạnh, có lần anh quay đầu nhìn cô, phát hiện cô cũng đang nhìn mình, ánh mắt mang theo ý cười, hai má ửng hồng, anh không nhịn được kéo cô vào lòng mà hôn. Cho đến khi thang máy đã đến tầng một hai người vẫn chưa bước ra, lại bấm trở lên tầng nhà anh, trở vào trong nhà lăn lộn. Cơm chưa kịp ăn, cuối cùng hai người cùng nhau ăn mỳ trứng gà.
Nhớ lại chuyện cũ, lòng Cố Anh Kiệt lại đau như dao cắt.
Hạnh phúc ngọt ngào như thế. Anh không cách nào tưởng tượng nếu mất đi cô thì phải sống thế nào.
Cố Anh Kiệt tùy tiện ăn một chút, sau đó chạy đến trung tâm điện máy mua điện thoại và thẻ sim. Về đến nhà, anh chuẩn bị tâm lý, sau đó bắt đầu dùng sim điện thoại mới gọi cho Tần Vũ Phi. Điện thoại kết nối được rồi, nhưng chỉ một lát sau đã bị cô ngắt máy.
Không phải bị nhận ra nhanh vậy chứ? Cố Anh Kiệt ngẫm nghĩ. Nghĩ theo hướng tốt, có thể là thấy số lạ, tâm trạng cô không tốt nên không bắt máy thôi, hôm nay lại là chủ nhật, sẽ không phải là điện thoại công việc, cho nên cô mới dứt khoát ngắt máy. Ừ, chắc chắn là vậy.
Cố Anh Kiệt đợi một lúc rồi gọi lại. Bình thường nếu cùng một số điện thoại gọi đến hai lần, người ta sẽ nghĩ là có chuyện gấp thật, sẽ bắt máy thôi.
Quả nhiên, lần này sau vài tiếng chuông, Tần Vũ Phi đã nghe máy. Nghe cô nói: “Alo, ai vậy?”, Cố Anh Kiệt vội nói: “Vũ Phi, em đừng cúp máy, nghe anh nói đã, anh biết lỗi rồi…”.
Chưa dứt lời điện thoại đã cúp.
Cố Anh Kiệt ngây người, vội gọi lại, lần này không gọi được.
Bị chặn rồi, tốc độ nhanh thật.
Cố Anh Kiệt cắn răng, đổi sim khác, gọi lại từ đầu. Lần này bị ngắt thẳng thừng. Anh lại gọi, lại bị chặn.
Phụ nữ một khi đã nhẫn tâm thì không phải kiên quyết kiểu bình thường đâu.
Cố Anh Kiệt đổi sim khác, vừa đổi vừa nhớ đến lúc hai người còn chưa yêu nhau, Tần Vũ Phi không nhận điện thoại của anh, không trả lời tin nhắn anh, sau đó hẹn anh ra yêu cầu xóa sổ, lúc đó, cô kháng cự anh như thế, nhưng chưa từng cho anh vào danh sách đen.
Cố Anh Kiệt càng nghĩ càng chua xót. Họ đến được với nhau nào phải dễ, thế mà xa nhau dường như chỉ sau một cái chớp mắt mà thôi.
Thay sim khác, số phận cũng giống những cái trước.
Cố Anh Kiệt cầm điện thoại, thiếu chút nữa thì ấm ức đến bật khóc. Anh nghĩ mình khóc thật cũng không tệ, anh sẽ chụp hình lại cho cô xem, nói không chừng cô sẽ mềm lòng. Nhưng từ sau khi trưởng thành thì chưa từng khóc, bây giờ hối hận đau buồn mấy cũng khóc không được. Muốn ra vẻ đáng thương cũng không thể.
Cố Anh Kiệt lại thay một sim khác, đây là sim cuối cùng anh mua ngày hôm nay, nếu lại tử trận thì anh sẽ đi mua thêm mười cái nữa.
Lần này anh đổi cách khác, không gọi nữa, còn chưa nói xong thì đã mất mạng thật oan ức, anh nhắn tin, tốt xấu gì cô cũng có thể xem qua một lần. Thế là Cố Anh Kiệt vắt hết chất xám ra nghĩ xem viết gì. Thật ra thì quan trọng nhất là dùng cách gì mới có thể khiến cô không tức giận, hoặc không tức giận đến thế.
Anh nghĩ rồi lại nghĩ, thật sự không biết phải viết gì. Hình như những lời cần nói mấy lần trước đã nói hết rồi, nhưng một chút dấu hiệu mềm lòng cô cũng không có, còn ném anh vào danh sách đen.
Cuối cùng anh viết: “Những lời anh muốn nói em đều biết cả rồi, anh chỉ bổ sung một câu thôi: Anh biết lỗi rồi, anh sẽ sửa. Anh đợi em hết giận rồi đến tìm anh. Anh sẽ luôn luôn chờ đợi. Anh nghe lời, không quấy rầy em nữa, em đừng cho anh vào danh sách đen nữa mà”.
Tin nhắn đã gửi đi. Cố Anh Kiệt đợi, mãi vẫn không thấy hồi âm. Tần Vũ Phi không có chút động tĩnh nào. Cố Anh Kiệt rất muốn biết số này có bị chặn hay chưa, nhưng lại không dám gọi. Lỡ như chưa bị chặn, gọi qua đó liền tử trận thì thảm.
Anh đợi thêm một lúc, không nhịn được mà nhắn tin qua: “Em chặn số anh chưa vậy?”.
Lần này chưa bao lâu sau điện thoại đó đã đổ chuông, Cố Anh Kiệt giật mình, cầm lên xem, là Tần Vũ Phi! Nữ vương nhà anh gọi lại rồi! Cố Anh Kiệt vui mừng, suýt nữa thì không biết bắt máy thế nào. Vừa kết nối anh liền gọi: “Vũ Phi, Vũ Phi…”.
Tần Vũ Phi lửa giận ngút trời: “Cố Anh Kiệt anh xong chưa vậy hả? Muốn chết sao!”.
“Không có, không có. Anh chỉ muốn nói chuyện với em mà thôi.”
“Bây giờ tôi không muốn đếm xỉa tới anh!”
“Vậy thì cứ mặc kệ anh, nguôi giận đã. Anh chỉ muốn nói sẽ đợi đến khi em muốn để ý đến anh thôi, lúc nào cũng có thể tìm anh, anh đợi em.”
“Nếu tôi không thèm để ý đến anh luôn thì sao?”
Cố Anh Kiệt im lặng, cảm thấy buồn vô cùng. “Anh…” Anh không biết có thể nói gì, “Phải làm sao thì em mới tha thứ cho anh đây?”.
“Em cũng không biết.” Cố Anh Kiệt trả lời rất miễn cưỡng, nhưng lại không dám cãi lại. Ít ra thì bây giờ cô đã chịu nói chuyện với anh. Anh nắm bắt cơ hội, nói thêm vài câu: “Bây giờ em ở đâu? Anh mang ít thức ăn cho em nha? Khoai tây chiên, gà rán hay tương cà gì đó”.
“Lúc cần quan tâm thì không thấy anh đâu, bây giờ lại giở trò này, ai thèm hả?” Tần Vũ Phi không chút nể tình, nói cho Cố Anh Kiệt không có đường lui.
“Xin lỗi.” Anh thành tâm thành ý nói.
Nhưng Tần Vũ Phi không hề mềm lòng, cô hỏi anh: “Cố Anh Kiệt bây giờ anh thấy buồn không?”.
“Buồn.”
“Buồn cỡ nào?”
“Rất buồn.” Thật sự là tan nát cõi lòng mà, anh nghĩ.
“Tốt lắm, hãy tiếp tục duy trì đi.” Dứt lời, Tần Vũ Phi liền cúp máy.
Cố Anh Kiệt ôm điện thoại nằm trên sô pha, trong lòng chỉ có một câu: Đúng là tự làm tự chịu, đáng đời.
Đến khuya bà Cố gọi điện thoại qua, hỏi Cố Anh Kiệt tình hình thế nào. Cố Anh Kiệt có sao nói vậy, Tần Vũ Phi còn đang giận, không thèm để ý anh. Bà Cố nói: “Vậy con cũng đừng nôn nóng, con gái tức giận một lúc là hết thôi, con cứ bình tĩnh, đợi khi con bé nguôi giận rồi hãy tìm nó nói chuyện”.
“Không được,” Cố Anh Kiệt nói: “Lúc cô ấy tức giận con mà không đuổi theo quan tâm dỗ dành, cô ấy sẽ nghĩ con không quan tâm cô ấy”.
Bà Cố lầm bầm: “Làm gì mà hẹp hòi thế chứ”.
Cố Anh Kiệt không vui nói: “Mẹ, cô ấy không hẹp hòi, cô ấy rất tốt”.
Bà Cố nổi nóng: “Sao lại không hẹp hòi, bây giờ con thích nó, trong mắt con nó làm gì có khuyết điểm chứ”.
“Không phải đâu mẹ.” Cố Anh Kiệt tựa lưng lên sô pha nghĩ đến dáng vẻ của Tần Vũ Phi. “Con đúng là rất thích cô ấy, nhưng cũng biết cô ấy có rất nhiều khuyết điểm, con cũng có, ai lại không có chứ. Chỉ là con thích cô ấy, thích luôn cả những khuyết điểm kia.”
Bà Cố im lặng vài giây, đáp lại: “Vậy thì tiếc thật, rõ ràng nó không thích luôn cả những khuyết điểm của con”.
Cố Anh Kiệt im lặng, bà Cố thấy mình đã lỡ lời, bình thường bà nói chuyện đúng là hơi khó nghe, nhưng hôm nay tâm trạng con trai không tốt, bà nói vậy khác nào đả kích anh. Nhưng trong lòng bà thiên vị con trai, thấy Tần Vũ Phi nổi nóng như vậy hơi quá đáng. “Được rồi, ý của mẹ là con đừng có để tâm quá, khi yêu có ai mà không cãi vã giận hờn chứ.”
Cố Anh Kiệt hỏi: “Mẹ, hôm qua hai người đã nói những chuyện gì với nhau, cô ấy vui như thế, còn nói mẹ đã đồng ý chuyện chúng con. Con còn tưởng mẹ sẽ giữ nguyên ý kiến chứ”.
Bà Cố hơi ngượng ngùng: “Mẹ đã nói đồng ý đâu, chỉ nói nếu hai đứa tốt đẹp thì mẹ sẽ không ngăn cản. Tự con bé dễ dàng vui mừng thôi”.
Cố Anh Kiệt nhớ đến sự vui mừng của Tần Vũ Phi, khẽ cong khóe môi: “Vậy sao mẹ lại nói như thế? Mẹ thấy cô ấy rất đáng yêu, đúng không?”.
Bà Cố ngẫm nghĩ, khẽ thở dài: “Con bé rất có lòng. Mẹ không vừa lòng cái gì khác cả, chỉ là con bé nói hai đứa đều rất cố gắng, muốn có một kết quả tốt đẹp. Mẹ liền cảm thấy nó sẽ đối tốt với con, nào biết vừa quay lưng đã thành ra thế này rồi”.
Cố Anh Kiệt thấy tim mình nhói lên, nhất thời nói không nên lời.
Cô nói hai người họ đều rất cố gắng, muốn có được kết quả tốt đẹp. Nhưng khi cô vất vả lấy lòng mẹ anh, quay đầu lại phát hiện anh đang dây dưa không rõ với bạn gái cũ. Cố Anh Kiệt không cách nào hình dung được sự xót xa trong lòng, chỉ đành nói với mẹ là mình rất mệt, muốn đi nghỉ, sẽ ghi lại cho mẹ sau.
Cúp máy xong, anh thấy hốc mắt mình nóng lên, đưa tay lên liền chạm vào nước mắt.
Thì ra đàn ông cũng sẽ rơi lệ.
Vì anh cũng biết đau lòng.