Type: Hà Trâm
Bà Cố và Tần Vũ Phi ăn trưa xong, thấy thời gian còn khá nhiều, lúc sáng đi dạo cũng mệt rồi, bà không muốn đi nữa, còn sớm vậy mà đến chỗ con trai thì chỉ có bà và Tần Vũ Phi, bà lại không có gì nhiều để nói cả. Thế là nói Tần Vũ Phi cùng đi làm tóc. Tần Vũ Phi vui mừng vô cùng.
Trong lúc làm tóc bà Cố nhắm mắt dưỡng thần, Tần Vũ phi ngồi một chỗ khá xa tường thuật trực tiếp lại biểu hiện xuất sắc và thu hoạch to lớn của mình trong hôm nay với Cố Anh Kiệt. Lúc đầu tốc độ trả lời của Cố Anh Kiệt còn khá, sau đó có thể do bận quá nên cũng không thích cực trả lời nữa. Tần Vũ Phi thấy mình có chút không hiểu chuyện, thế là không nói nhiều nữa. Cô chỉ dặn Cố Anh Kiệt năng lượng trong hôm nay cô dùng hết rồi, làm bữa tối là chiêu cuối cùng, cô nhất thời kích động, bây giờ mới nhớ cô chỉ theo đầu bếp học được ba lần, tuy lần nào cũng làm rất khá, nhưng lần này cô phải tự mình làm, cô sợ không ứng phó nổi, không tự tin cho lắm. Tài nghệ nấu nướng của Cố Anh Kiệt tốt hơn cô, cô bảo Cố Anh Kiệt không có việc gì thì nhất định phải về sớm mà giúp một tay. Cố Anh Kiệt nhận lời cô, nói mình nhất định sẽ về sớm.
Thời gian sau đó Tần Vũ Phi liên tục dùng điện thoại để xem công thức nấu ăn, cố gắng nhớ lại từng bước mà đầu bếp đã dạy. Cô động viên mình chắc chắn không có vấn đề gì, hôm nay thần may mắn đang đứng về phía cô mà, tất cả sẽ suôn sẻ cả thôi.
Làm tóc xong, bà Cố ngồi xe Tần Vũ Phi về nhà Cố Anh Kiệt. Ngồi một lúc thì bà hỏi cô định làm món gì, liệt kê danh sách ra bà sẽ bảo tài xế đi mua, hai người họ không cần phải đi thêm một chuyến nữa. Tần Vũ Phi thấy ý kiến này rất hay. Bởi vì cô chưa từng đi mua rau, lúc học nấu ăn đều dùng nguyên liệu chế biến sẵn. Đúng là sợ đi mua sẽ thành trò cười mất. Thế là cô liệt ra một danh sách, định làm món cá hấp, xào ít thịt, rau xanh và nấu canh rong biển sườn heo.
Bà Cố vào bếp nhìn một lượt, mở tủ lạnh xem thử, sau đó thêm vài món như hành, gừng,... vào danh sách, viết thêm chút gia vị, xong rồi mới gọi điện cho tài xế, bảo tài xế đi mua những thứ theo danh sách mà bà đưa.
Lúc này Tần Vũ phi thật sự cảm thấy căng thẳng, cô quên mất, bà Cố là người thường xuyên ninh canh tẩm bổ cho con trai, tài nghệ nấu nướng nhất định rất tốt. Ôi trời ạ, cô đúng là ngốc quá mà, thế nào gọi là vui đến quên trời quên đất, chính là kiểu ngu ngốc như cô đây. Lỡ như cô không thể hiện cho tốt, nấu không được ngon, sẽ không bị trừ điểm chứ?
Tần Vũ Phi lo lắng không yên, bà Cố thì đã lo liệu đâu vào đấy, thấy mệt rồi, bèn nói đến phòng cho khách chợp mắt một chút. Tần Vũ Phi vội vàng đưa bà đi, sắp xếp ổn thỏa cho bà Cố ngủ trưa, Tần Vũ Phi trốn trong phòng ngủ gọi điện cho Cố Anh Kiệt, muốn hỏi anh lúc nào thì về được, cô nấu ăn thật sự cần đến sự động viên và giúp đỡ của anh.
Kết quả điện thoại đang bận. Tần Vũ Phi không để ý, lại mở công thức nấu ăn ra xem, xem hết một lượt từng bước một của quá trình nấu rồi lại gọi cho Cố Anh Kiệt, vẫn đang bận. Cô tiếp tục đọc công thức, lần này xem lại ba lần, chắc chắn mình có thể đọc vanh vách từng bước một rồi, trong lòng cũng yên ổn hơn chút. Gọi lại cho Cố Anh Kiệt lần nữa, máy vẫn đang bận.
Tần Vũ phi bắt đầu thấy rối loạn, có trực giác không tốt. Cô bắt đầu tự kiểm điểm, sao lại tái phát rồi, không phải đã đỡ hơn rồi sao? Không được quá đa nghi, không được đυ.ng một chút là suy nghĩ lung tung. Sự việc đều là do người ta nghĩ mà xấu đi cả. Cô bây giờ do áp lực quá lớn, quá căng thẳng, phải bình tĩnh, đừng nổi nóng, đừng tức giận, Cố Anh Kiệt cũng vất vả lắm, cuối tuần rồi còn phải đi làm, công chuyện của anh chắc chắn rất gấp gáp, anh vừa làm vừa phải nghe cô nói chuyện mua sắm, chuyện bà Cố, chắc chắn cũng vất vả.
Tần Vũ Phi hít thở thật sâu, nói với chính mình đừng lo lắng, đừng nổi nóng, Cố Anh Kiệt nhất định sẽ về. Anh đã hứa rồi, bây giờ đừng quấy rầy anh.
Tuy nghĩ thế nhưng một lúc sau cô vẫn không nhịn được mà gọi cho anh lần nữa. Lần này máy vẫn đang bận.
Cô cố đè nén sự không vui trong lòng. Cô lấy công thức ra đọc lần nữa, sau đó đi vào bếp chuẩn bị. Lấy chảo ra, thớt cũng bày ra, dường như làm vậy cô có thể tăng thêm niềm tin để nấu ăn.
Một lúc sau, tài xế nhà họ Cố mang những thứ đã mua đến. Tần Vũ Phi cảm ơn, nói với ông là bà Cố đang nghỉ ngơi. Thế là tài xế để đồ lại và ra về, chỉ nhắn lại bà Cố có gì cần thì gọi điện.
Sau khi tài xế đi, Tần Vũ Phi thay quần áo trong nhà, đeo tạp dề lên, bắt đầu nấu nướng. Đầu tiên cô lấy từng món một bày ra, sắp xếp theo thứ tự từng bước, một đống nguyên liệu thiếu chút nữa thì không để được hết lên. Sau đó cô mất vài phút suy nghĩ xem làm sao chia thứ tự cho đống lộn xộn này. Một đống lớn như thế, với người mới mà nói đúng là có chút khó khăn.
Lúc nào bà Cố vừa ngáp vừa đi đến trước cửa phòng bếp, thấy rau đã được đưa đến, hỏi vài câu. Sau đó thì hỏi Tần Vũ Phi: “Có cần bác giúp không?”.
“Không cần, không cần đâu ạ. Bác nghỉ ngơi thêm chút đi, cháu tự mình làm được rồi.” Nói đùa, cô tay chân vụng về như thế mà để bà Cố thấy sao được, mất mặt biết mấy. Dù sao làm xong, ăn được là được rồi. Quá trình này bà Cố không biết vẫn tốt hơn.
Bà Cố nhìn phòng bếp được bày biện ra thế kia, cũng hiểu Tần Vũ Phi đang lo cái gì. Quả thật bà vẫn còn rất buồn ngủ, thức dậy nhìn xem cũng là theo phép lịch sự, nay Tần Vũ Phi đã nói vậy, bà chỉ nói: “Vậy bác đi ngủ thêm một lát, A Kiệt về thì đánh thức bác”.
Tần Vũ Phi lập tức vâng dạ.
Một mình Tần Vũ Phi ở trong bếp lóng ngóng tay chân. Cô quyết định cái nào dễ làm trước, rửa sạch rau rồi đem xào. Kết quả rau hơi quá lửa, nhưng trông vẫn còn khá tốt, cô nếm thử một miếng, mùi vị xem như không tệ. Cô rất vui, miễn cưỡng xem như thành công. Cô để món rau qua một bên, chợt nghĩ ra, thế này thì đợi đến khi các món khác xong thì nó đã nguội mất rồi? Nhưng đã xào rồi, thôi kệ vậy, lát nữa hâm lại là được. Dù sao họ cũng đâu có biết.
Sau đó cô bắt đầu thái thịt. Có miếng to miếng nhỏ, miếng mỏng miếng dày, nhưng đã thuận lợi thái xong. Cô lại quyết định, dù sao xào chín rồi thì nhìn cũng như nhau, cũng cho vào miệng ăn mà, lớn nhỏ dày mỏng không quan trọng. Thể tích khác nhau lại càng thêm phong phú.
Thịt thái xong thì đem ướp, sau đó thì nghiêm túc suy nghĩ, phải rút kinh nghiệm từ lần xào rau, không thể xào xong để đó cho nguội được. Chi bằng bắc cá lên hấp rồi hẵng xào thịt. Đợi đã, canh sườn vẫn chưa nấu. Cô phải nhanh chóng nấu canh đã.
Tần Vũ Phi làm đến trán lấm tấm mồ hôi. Sườn được rửa sạch bỏ vào nồi, cô nhớ phải vớt bọt nữa, thế là không dám rời đi, cứ đứng đó nhìn nó sôi lên nổi bọt, cô chăm chú vớt sạch, đậy nắp lại, mặt đã bị hơi nước làm cho nóng lên. Tần Vũ Phi xem lại công thức trên điện thoại, nhân tiện nhìn đồng hồ, sao Cố anh Kiệt vẫn chưa về nhỉ? Có anh giúp cô một tay thì hay rồi.
Nhưng bây giờ Tần Vũ Phi không rảnh mà trách cứ Cố Anh Kiệt, cô phải đi làm cá. Mấy người bán cá đã gϊếŧ cá trước rồi, nhưng không cắt mấy đường trên thân nó. Tần Vũ Phi làm theo những bước đầu bếp đã dạy, nhưng cá rất trơn, vất vả lắm cô mới giữ chặt được, dao cũng dùng không quen, mỗi lần cứa xuống là kêu thảm một tiếng. Đến đường dao cuối cùng, cô cắt luôn một mẩu móng tay và chút da của mình. Tia máu chảy ra. Tần Vũ Phi giật mình tức tốc đưa ngón tay ngậm vào miệng, vị tanh của cá sống lập tức lan tỏa, cô ghê tởm vội vàng nhổ một ngụm nước, dùng nước sạch rửa tay súc miệng.
Sau đó cô nhìn lại ngón tay mình, may mà chỉ cắt trúng da, hút máu xong rồi thì không bị gì nữa. Chỉ là thiếu mất một mẩu móng tay khiến cô rất khó chịu. Lúc này Tần Vũ Phi thật hy vọng Cố Anh Kiệt nhanh chóng trở về.
Tần Vũ Phi bắc cá lên hấp. Cắt ớt chuẩn bị xào thịt, nhưng ớt rất cay, nước thấm vào vết thương trên ngón tay cô đau rát, cô nhịn, khóe mắt ngứa ngứa, cô đưa tay lên dụi, vị cay lập tức xông vào mắt. Cô vội vàng rửa tay, lấy nước lau lên mắt, đau đến chảy nước mắt. Cô im lặng đứng trước bồn nước nửa ngày, đợi cho mắt không còn khó chịu nữa. Mãi một lúc sau mắt vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng cô ráng nhịn, tiếp tục cắt ớt và những nguyên liệu khác. Dù bây giờ cô đã bực đến mức muốn ném chảo, nhưng cô vẫn nhịn không nổi nóng, cô thấy mình thật sự tiến bộ rất nhiều rồi.
Lúc này cửa lớn mở ra, Cố Anh Kiệt bước vào. Tần Vũ Phi rất vui mừng, vừa định gọi anh thì điện thoại anh đổ chuông. Anh đi đến hôn lên mặt cô, “Xin lỗi, anh nghe điện thoại chút”. Sau đó thì anh đi vào phòng ngủ.
Tần Vũ Phi không để tâm, thật ra thì bây giờ cô đang rất vui, nghe xong điện thoại thì Cố Anh Kiệt sẽ ra giúp cô rồi. Bữa cơm này sẽ làm xong rất nhanh, hôm nay đúng là một ngày thuận lợi mà.
Tần Vũ Phi kiểm tra lại một lượt những nguyên liệu đã cắt, đợi mãi vẫn chưa thấy Cố Anh Kiệt ra, nhưng lại nghe tiếng bà Cố thức dậy, đang đi vào bếp. Tần Vũ Phi giật mình, vội mở lửa, đổ dầu, đổ nguyên liệu vào chảo, lấy xẻng đảo qua đảo lại ra dáng đầu bếp chuyên nghiệp, bà Cố đã vào đến phòng bếp, đang đứng ở cửa nhìn, không đánh giá gì về việc nấu nướng của Tần Vũ Phi, chỉ hỏi: “A Kiệt đã về chưa?”.
Tần Vũ Phi vội đáp: “Dạ rồi ạ, anh ấy đang ở trong phòng ngủ nghe điện thoại”. Tần Vũ Phi dè dặt liếc mắt quan sát. Bà Cố quay người đi rồi, cô thở phào một hơi.
Lúc này mới phát hiện dầu của cô còn chưa nóng mà cô đã đổ rau vào, giờ xào một lúc thì màu sắc thật sự rất xấu. Thôi kệ, cho thịt vào thì sẽ không nhìn ra đâu. Cô nghĩ thế liền đổ thịt vào.
Thịt đã xào xong. Cô phát hiện cá đã hấp quá lâu rồi. Bỏ đi, bỏ đi, cô buồn bã nghĩ, dù sao có thể ăn là được rồi. Cô nếm thử một miếng, nhạt, còn rất tanh nữa. Chợt nhớ ra cô chưa ướp cá, cũng quên cho gừng vào. Bỏ đi, bỏ đi, ăn không đau bụng là được rồi. Cô đổ rất nhiều nước tương lên con cá, hy vọng có thể che đậy được những sơ suất kia.
Lúc này Cố Anh Kiệt vẫn chưa ra. Tần Vũ Phi không có tinh thần mà đi giục anh, hơn nữa bà Cố đã dậy rồi, Tần Vũ Phi cũng không dám ở trước mặt bà mà sai bảo con người ta. Cô xem nồi canh, chưa đủ lửa, vị chưa được đậm đà. Dù sao nêm muối vào cũng ăn được. Cô vừa nghĩ không biết bà Cố có chê cô nấu ăn không ngon hay không vừa bỏ rong biển vào. Sau khi bỏ vào cô mới sực nhớ ra rong biển còn chưa rửa.
Tần Vũ Phi thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Cuối cùng đành gửi gắm hết hy vọng vào món thịt xào. Nhưng vừa ăn một miếng, cô suýt thì bật khóc. Thịt quá cứng, lại rất mặn.
Đúng lúc này bà Cố và Cố Anh Kiệt vừa nói vừa đi về hướng này. Cố Anh Kiệt cười với cô, ôm lấy cô hôn một cái: “Nấu xong cơm rồi à? Giỏi thật đấy”.
Tần Vũ Phi gắng cười cười, lén nhìn bà Cố, nhỏ giọng nói: “Không được ngon cho lắm ạ”.
“Không sao đâu.” Cố Anh Kiệt động viên cô. Nhưng Tần Vũ Phi thấy ánh mắt anh có chút hờ hững, hình như không được tập trung. Cô lần nữa tự trách mình suy nghĩ nhiều quá, quá đa nghi, bệnh thần kinh lại tái phát rồi.
Cố Anh Kiệt vào phòng bếp bưng thức ăn ra đặt lên bàn ăn, gọi bà Cố ngồi xuống trước. Tần Vũ Phi đi lấy bát đũa, sau khi sắp xong bát đũa ra bàn thì cô sững người. Lúc nãy làm lo thức ăn quá, cô quên nấu cơm rồi.
Tần Vũ Phi cúi đầu, chỉ hận không có cái lỗ cho mình chui xuống. Cô thấy rất mất mặt, vô cùng vô cùng mất mặt.
Lúc này bà Cố cũng phát hiện ra có chỗ không đúng, nhưng bà không nói gì, chỉ im lặng đưa tay múc canh. Tần Vũ Phi cắn chặt môi, rất muốn nói cho bà biết rằng rong biển chưa rửa, nhưng cô thật sự không có mặt mũi nào nói ra.
Cố Anh Kiệt cười cười: “Hay là nấu ít mỳ để ăn nhé, mỳ nấu nhanh lắm”. Anh dứt lời liền xoay người đi đun nước, sau đó thì quay lại nói: “Ăn thức ăn trước đi, chút nữa nước sôi là có mỳ ngay”.
Tần Vũ Phi lén nhìn bà Cố, thấy bà uống một ngụm canh rồi thì không đυ.ng đến nữa. Tần Vũ Phi chột dạ, quay đầu lại nhìn thức ăn trên bàn, rau thì nguội, thịt thì cứng, cá thì tanh, món nào món nấy không mặn chát thì nhạt nhẽo. Sắc mặt bà Cố không dễ coi chút nào, Tần Vũ Phi muốn khóc.
Cố Anh Kiệt còn chưa kịp nếm thử thì điện thoại lại đổ chuông. Tần Vũ Phi nghe rõ tiếng anh khẽ thở dài, lại thấy anh dường như do dự một chút rồi mới nói: “Anh đi nghe điện thoại”.
Tần Vũ Phi nhìn theo bóng lưng anh đi vào phòng ngủ, cảm giác bất an trong lòng ngày một nặng nề. Không khí trên bàn cơm có chút lúng túng. Tần Vũ Phi không biết có thể nói gì, bà Cố cũng không động đũa nữa, nước trong phòng bếp sôi rồi, người nấu mỳ là Cố Anh Kiệt vẫn chưa trở ra. Tần Vũ Phi định vào phòng bếp nấu mỳ, bà Cố đã đi đến, hờ hững nói: “Để bác làm cho”.
Tần Vũ Phi không muốn giành, cũng không có mặt mũi nào giành làm. Cô nhường vị trí lại cho bà rồi đi ra.
Bà Cố nầu ba bát mỳ trứng gà. Khi dọn mỳ lên thì rốt cuộc Cố Anh Kiệt cũng trở ra. Sắc mặt anh hơi khó coi, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra thoải mái: “Mỳ thơm quá đi”.
Tần Vũ Phi lẳng lặng nhìn anh, hoàn toàn không có tâm trạng để phối hợp diễn cùng anh. Cô cảm thấy lần này thật sự không phải do cô đa nghi.
Ba người yên lặng ăn mỳ. Cố Anh Kiệt sau khi nếm thức ăn trên bàn, cũng không đυ.ng đến chúng nữa. Tần Vũ Phi thấy trong lòng rất khó chịu. Nhưng cô không muốn miễn cưỡng tạo không khí kêu gọi mọi người ăn, cũng không muốn miễn cưỡng buộc bản thân ăn. Người ta đã không ăn rồi, cô cần gì làm thế.
Mỳ còn chưa ăn xong, điện thoại Cố Anh Kiệt lại reo lên.
Anh nhíu mày, Tần Vũ Phi cũng nhíu mày, nói với anh: “Anh đi nghe đi”.
Cố Anh Kiệt hơi lưỡng lự, đi nghe máy.
Tần Vũ Phi ngồi một lúc, cũng đứng dậy đi vào phòng ngủ. Mở cửa ra, liền nghe Cố Anh Kiệt nói: “Được rồi, em đừng khóc nữa. Làm vậy chẳng giải quyết được vấn đề đâu. Anh bảo Jason qua giúp em không được sao? Em cần gì phải như thế chứ”.
Dứt lời, anh ngẩng đầu lên, thấy Tần Vũ Phi đang lạnh lùng nhìn anh.
Cố Anh Kiệt thấy chột dạ, nói vào điện thoại: “Anh đã gọi điện cho Jason rồi, cậu ta sẽ giúp em mà. Nếu tình hình thật sự không ổn, em báo cảnh sát đi. Anh phải cúp rồi. Không phải, em đừng như thế, em nói vậy là có ý gì? Đừng nói chết với không, anh thật sự phải cúp đây”. Anh nhìn Tần Vũ Phi, sau đó liền cúp máy.
“Ai muốn chết?” Tần Vũ Phi hỏi. Bây giờ cô cảm thấy trong lòng rất lạnh, đầu óc thì rất nóng, lửa giận đã không cách nào kiềm chế được nữa.
“Là Abby. Bạn trai cô ấy có khuynh hướng bạo lực, vì cô ấy muốn chia tay, nên đang gây phiền phức cho cô ấy. Cô ấy đến cầu cứu anh.”
Abby? Cô bạn gái cũ đó? “Vậy ra em gọi cho anh mãi không được là do anh đang nói chuyện với cô ta?”
Cố Anh Kiệt mấp máy môi, lúc chiều đúng là anh bị điện thoại của Abby quấn lấy, cho nên mới về muộn. Anh không thể nói dối, đành nói: “Bố mẹ cô ấy ở nước ngoài, ở đây lại không có ai có thể giúp cô ấy, tình huống hôm nay hơi xấu, cho nên cô áy mới gọi cho anh”.
“Vậy sao?” Giọng nói của Tần Vũ Phi lạnh lùng đến không thể lạnh lùng hơn, hỏi anh: “Hôm anh đến nhà gặp bố mẹ em, tối về có phải cũng nói chuyện điện thoại rất lâu với cô ta hay không?”.
Cố Anh Kiệt ngây người.
Tần Vũ Phi cười lạnh, cô đã hoàn toàn không muốn kiềm chế tính khí của mình nữa rồi. “Xin hỏi anh Cố định giúp cô ấy thế nào đây? Đánh nhau với anh bạn trai có khuynh hướng bạo lực của cô ta? Hay thấy cô ta không chốn dung thân, cứ bị quấy rrầy suốt, anh Cố đón cô ta về tận tâm bảo vệ?”
Cố Anh Kiệt bắt đầu lo lắng, “Em đừng nghĩ nhiều quá. Anh đã khuyên cô ấy báo cảnh sát rồi, nhưng cô ấy nói đã báo một lần, cảnh sát không lo, nói là tình nhân cãi nhau, khuyên vài câu rồi đi mất. Anh biết mình không nên gần gũi với cô ấy quá, nên khi cô ấy bảo anh qua đó anh đều từ chối. Anh có tìm Jason giúp, anh sẽ giải quyết chuyện này mà”.
Tần Vũ Phi không lên tiếng. Cố Anh Kiệt đến kéo tay cô, cô hung hăng hất tay anh ra.
“Giải quyết chuyện này? Từ khi cô ta đến bệnh viện thăm anh, đưa ra đề nghị muốn tái hợp với anh đến nay, anh giải quyết được tốt lắm, càng dính càng chặt rồi đó.”
Cố Anh Kiệt nhíu mày: “Cô ấy gặp rắc rối, còn liên quan đến an toàn nữa, anh không thể bỏ mặc cô ấy không lo, dù sao cũng từng qua lại, cho dù chia tay rồi…”. Anh nói đến đây thì lập tức ngậm miệng lại, sắc mặt của Tần Vũ Phi cho anh biết, anh nói sai rồi, sai rất trầm trọng.
“Cố Anh Kiệt.” Tần Vũ Phi lạnh lùng lên tiếng, “Khi anh đến thăm nhà em, trong lúc em đang vô cùng vui mừng, cảm thấy không thể lấy ai khác ngoài anh nữa, anh lại đang nói chuyện điện thoại với bạn gái cũ của anh đến không dứt được. Trong lúc em tận tâm tận sức liều mạng lấy lòng mẹ anh, hy vọng tương lại chúng ta có thể đơm hoa kết trái, lúc em không biết lượng sức mà lóng ngóng tay chân làm ra mấy món khó ăn muốn chết kia, mong anh có thể về giúp đỡ, anh lại đang nói chuyện điện thoại với bạn gái cũ, chu đáo giúp cô ta giải quyết rắc rối của mình. Vì hai người từng qua lại, có tình cảm…”. Cô không nói nổi nữa, cô nhìn chằm chằm Cố Anh Kiệt, nhìn không chớp mắt, sau đó dứt khoát xoay người bỏ đi.
“Vũ Phi.” Cố Anh Kiệt ở phía sau gọi với theo. Cô mặc kệ, bước đi thật nhanh.
Đến phòng khách, cô thấy bà Cố đang kinh ngạc nhìn mình. Chắc hẳn bà đã nghe tiếng họ tranh cãi.
“Xin lỗi bác. Là cháu quá tự đề cao bản thân, để bác chê cười rồi, cháu xin lỗi. Cháu đi trước ạ.” Cô cầm túi xách lên, cố đề nén nước mắt đi ra ngoài. Ngày hôm nay còn chưa hết, nhưng cô đã thấy rất mệt mỏi, không còn chút sức lực. Từ sáng sớm đến giờ, tâm trạng lên lên xuống xuống, dường như đã làm rất nhiều việc, căng thẳng, vui mừng, hưng phấn, ảo não, buồn bực, tức giận, dường như mọi cảm xúc đều được nếm trải hết trong một ngày này.
“Vũ Phi.” Cố Anh Kiệt từ trong phòng đuổi ra.
Tần Vũ Phi mặc kệ anh, cô nhanh chóng đi đến cửa thay giày, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, cô sợ nước mắt mình sẽ rơi xuống mất.
Điện thoại của Cố Anh Kiệt ở phía sau lại đổ chuông. Tần Vũ Phi sững người, thấy tiếng chuông đã dứt. Cố Anh Kiệt đã ngắt máy. Cô mặc kệ, tiếp tục thay giày, Cố Anh Kiệt chạy đến kéo tay cô, cô hất ra, anh lại kéo.
Cô ngước mắt trừng anh: “Buông ra, nếu không em sẽ không để ý đến anh nữa”.
Cố Anh Kiệt sững người, cô nhân lúc này hất tay anh ra. Cô ở cửa bước ra, đúng lúc này điện thoại anh lại đổ chuông.
Tần Vũ Phi dừng chân lại, không bước nữa.
Cố Anh Kiệt tức muốn chết. Thật sự muốn ném cái điện thoại này đi cho rồi, anh trừng mắt nhìn tên Abby hiển thị trên màn hình, đang muốn ngắt máy, một bàn tay đưa tới, giật mất điện thoại của anh.
Cố Anh Kiệt đứng ngây ra, nhìn Tần Vũ Phi bắt máy. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt cương quyết, nói vào điện thoại: “Không được khóc! Đừng có ra vẻ đáng thương! Cô nghe rõ cho tôi, tôi là Tần Vũ Phi, là bạn gái hiện tại của Cố Anh Kiệt. Bất luận cô trải qua chuyện gì, gặp phải chuyện gì, chuyện cô dây dưa với bạn trai tôi khiến tôi rất không vui. Cô không cần nói, tôi chưa cho phép cô nói! Cô có tự trọng cần có của một cô gái hay không vậy! Cô muốn tìm người giúp đúng không? Cô bị bạn trai ức hϊếp đúng không? Cô cần giải quyết rắc rối đúng không? Tôi cho cô một cơ hội, chỉ một. Cô cho tôi biết giờ cô đang ở đâu? Còn tên đàn ông ức hϊếp cô đâu? Đừng nói với tôi những lời đó, tôi nói rồi, chỉ cho cô một cơ hội. Tốt lắm! Cô cứ đợi đó!”.
Tần Vũ Phi nói xong liền cúp máy, rồi đem chuyển cuộc gọi từ số điện thoại đó đến máy của mình. Sau đó lạnh lùng ném điện thoại lên người anh, quay đầu bỏ đi.
Cố Anh Kiệt vội vàng đón lấy điện thoại, may mà không bị rơi hỏng. Đợi đến khi anh đuổi ra đến nơi thì cửa thang máy đang đóng lại trước mặt anh. “Vũ Phi!” Anh lớn tiếng gọi, tiếc là chỉ kịp thấy được gương mặt tức giận của cô.
Cố Anh Kiệt vội vàng gọi cho Tần Vũ Phi, bị cô ngắt máy. Cố Anh Kiệt vô cùng buồn bực, trở vào nhà, thấy bà Cố đang rất kinh ngạc, rõ ràng bà vẫn chưa lấy lại tinh thần sau khi thấy dáng vẻ mạnh mẽ của Tần Vũ Phi. Cố Anh Kiệt bây giờ cũng không có tâm trí mà an ủi bà, anh gọi cho Abby, hỏi cô ta đã nói gì với Tần Vũ Phi, sau đó thì lớn tiếng gầm lên: “Sao em lại nói địa chỉ cho cô ấy? Bạn trai em đâu? Cái gì? Anh ta đang chặn trước cửa nhà em? Shit! Abby, nếu Vũ Phi gặp chuyện gì ở chỗ em, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho em đâu”.
Cố Anh Kiệt vội chạy vào phòng lấy chìa khóa xe, vừa đi vừa gọi điện cho Từ Ngôn Sướиɠ, anh gấp đến nỗi nói năng lắp bắp, chỉ nói Tần Vũ Phi muốn đi tìm Abby, tên bạn trai bạo lực của Abby vẫn đang ở đó, anh sợ xảy ra chuyện, bảo Từ Ngôn Sướиɠ nhanh chóng qua giúp đỡ, bây giờ anh cũng qua đó.
Bà Cố cũng bắt đầu lo lắng, đi theo con trai ra cửa, nói với anh: “Con đừng kích động, tài xế đang đợi dưới tầng, để ông ấy đưa chúng ta đi, cũng có thể giúp một tay”.
“Mẹ, chuyện này mẹ đừng lo.”
“Tính khí của Vũ Phi như thế, có người lớn ở đó thì nó cũng bình tĩnh hơn chút.”
Cố Anh Kiệt nghĩ, nói vậy cũng đúng, thế là không cản bà nữa, cùng mẹ ngồi xe tài xế nhanh chóng đến chỗ Abby.