Sáng ngày thứ hai, mùi bí đỏ bay đầy lâu đài đã thông báo rằng ngày lễ Halloween của các tiểu phù thủy đã đến, ngay cả đống bánh chất đống ở trên bàn dài của Gryffindor cũng đã chuyển thành vị bí đỏ. Sáng sớm Harry thuần thục dọn dẹp ra chỗ ngồi của mình từ núi bánh bích quy, ngồi xuống bắt đầu hưởng dụng bánh bí đỏ. Rất nhanh, một người liền ngồi nở bên cạnh cậu, Harry tự nhiên lên tiếng chào: “Sớm a Sa… Phốc!!!”
Cậu không kịp lau miêng, trợn mắt hốc mồm chỉ vào hắn: “Sa… Sa… Tại sao cậu…”
“Không được gọi tôi là Sasa.” Salazar sửa đúng. Hắn nghi hoặc nhìn Harry, không hiểu tại sao cậu lại cũng bắt đầu gọi mình là ‘Sasa’, chẳng lẽ cũng mắc chứng si ngốc của tuổi già? —— cái loại bệnh này cũng truyền nhiễm sao?
“Salazar… Cái kia…” Harry dùng sức mà dụi dụi con mắt, còn lấy kính mắt xuống lau nhiều lần, lại vẫn nhìn thấy là…”Cậu tại sao lại… Đỏ?!”
Mỗi một phần da lộ ra bên ngoài của Salazar đều đỏ bừng, rất giống như con cua đã bị nấu chín. Chợt thấy hình ảnh buồn cười… Khụ khụ khụ, sợ hãi như vậy, Harry phí hết hết sức lực mới nói ra được một câu đầy đủ.
“Bởi vì sáng sớm lão sư thức dậy lại phát hiện ra tôi bị hắn đè bẹp.” Salazar nhắm mắt lại lục lọi hộp bánh quy, mở ra ăn: “Cho nên hắn nhấc tôi lên xoa tròn…”
Harry: “…”
Cái này cũng được?!
Cậu thực sự không phải là xà cao xu mà là Vũ Xà sao?!
“Không sao, tí nữa là được rồi.” Salazar lộ ra biểu hiện đã quen
Harry ồ một tiếng, còn tiếp tục nhìn hắn. Nhìn một chút, đầu cậu lặng lẽ liền đi lệch —— nếu như Voldemort thật sự là gia gia của mình, vậy thì chẳng phải Salazar là tổ tiên của mình sao?!
“Cái kia… Cậu nghĩ tôi lớn lên giống cậu không?” Cậu nhịn không được hỏi.
Salazar gật đầu: “Rất giống a!”
Harry: “… Thực sự?!”
“Hừm, tóc và mắt của chúng ta đều cùng một màu.” Salazar chỉ chỉ tóc và mắt của mình, vừa chỉ chỉ cậu: “Nhìn giống hệt như song bào thai a!”
Giống như con người không phân biệt được các loại xà, Salazar phân chia con người cũng chỉ có thể dựa vào sự khác biệt về màu sắc, cho nên hắn thấy mình sau khi biến hóa giống hệt màu mắt và màu tóc của Harry, cùng lắm cũng chỉ có một chút khác biệt nho nhỏ, giống như màu sắc và hoa văn của vảy rắn cũng không giống nhau lắm.
Harry không hiểu rõ sự khác biệt giữa thẩm mỹ của xà và nhân loại hoảng hốt cắm dĩa ăn vào tay.
Trời ạ, nói như vậy chẳng lẽ ta thực sự là hậu duệ của Slytherin?!
Sứ mạng của ta chính là đánh bại gia gia của ta sao?!
Gia gia của ta tại sao lại muốn lấy một cái nghệ danh trung nhị như vậy?!
… Câu cuối cùng hình như không đúng lắm nhưng mà ta thực sự rất khϊếp sợ không cần so đo với ta!
Thẳng đến Ron đặt mông ngồi ở bên cạnh cậu, hỏi thăm cậu định hóa trang thành ai trong lễ Halloween, Harry còn đang đầy mặt hoảng hốt dùng dĩa ăn đâm tới đâm lui ở trên mu bàn tay của mình.
“Há, cậu muốn giả thành Thực Nhân Ma?” Ron thần kỳ hiểu lầm ý tứ của cậu.
Harry lấy lại tinh thần: “Không, tớ chỉ là..”
“Thực Nhân Ma quả thực rất thú vị, tớ đã nói với cậu chưa, trên gác xép nhà của tớ có một Thực Thi Quỷ! Tớ đoán bọn họ có cùng một nguồn gốc!” Ron tràn đầy phấn khởi nói: “Cậu có thể bôi một đống tương cà chua vào trong miệng, làm bộ mình vừa mới ăn no!”
Harry: “Cái kia…”
“Có lẽ treo vài miếng nội tạng ở trên người cũng không tồi? Fred có lần cầm một cái gan lợn đến nói với tớ là đó là thứ mà Thực Thi Quỷ ăn còn dư lại…”
Harry: “Tớ không phải…”
“… Cũng có thể là George, cậu biết, tớ vẫn là không phân biệt được hai người bọn họ. Căn bản không ai có thể phân rõ được a, nhất là bọn họ còn gọi nhau là ‘Fred’!”
Harry: “…”
“Halloween tất cả mọi người đều muốn hóa trang thành Thực Nhân Ma sao?” Salazar tò mò chen vào.
Ron mãnh liệt quay đầu lại. Sau khi trải qua một đoạn thời gian ở chung hắn cũng không còn e ngại Salazar, cho nên trả lời coi như dễ dàng: “Đương nhiên không, Halloween tất cả mọi người sẽ hóa trang thành những hình dáng dọa người, ai đáng sợ nhất thì người đó có thể ăn nhiều kẹo nhất!”
Dọa người = kẹo?
Salazar biểu thị mình rất thích cái hoạt động này.
Ron bày mưu tính kế cho hắn: “Kỳ thực tôi nghĩ ngài hóa trang thành chính mình cũng đã rất đáng sợ …”
“Ý của cậu là như thế này đúng không?” Salazar nói xong đột nhiên biến thành một phù thủy cao gầy hói đầu, có làn da xám trắng như người chết, hai con mắt máu đỏ phù thũng, râu mép và nếp nhăn lộn xộn trên mặt khiến cho hắn làm như thế nào trông cũng không giống như đang có ý tốt. Hắn giơ lên móng vuốt khô gầy với Ron, lộ ra hàm răng so le không đồng đều, thâm trầm cười lạnh: “Khà khà khà khà!”
Ron: “A a a a a a a a a a a!!!!!”
Salazar biến trở lại hình dáng cũ, đưa tay muốn kẹo.
Ron chưa tỉnh hồn lấy toàn bộ đống kẹo bạc hà trên bàn nhét vào tay hắn: “… Thứ mà cậu thay đổi là cái gì?”
“Không phải cậu nói tôi nên hóa trang thành chính mình sao?” Salazar vô tội bóc vỏ kẹo: “Trong sách của các cậu không phải vẽ tôi thành như thế sao? Cậu nhất định là không học hẳn hoi!”
Ron: “…”
Song bào thai ngồi ở một bên nghe trộm bọn họ nói chuyện cười thầm.
“Kỳ thực ngài cũng có thể hóa thành Medusa.” Fred nghiêm trang nói: “Cái loại đầu người đuôi rắn ý, chúng tôi cho rằng ngài ở phương diện này có ưu thế trời cho!”
“Không sai, dù sao không có mấy người thực sự dài một cái đuôi rắn!” George tán thành.
Salazar nghiêm túc suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Hình như cũng không phải không được…”
Nhóm tiểu phù thủy xung quanh ánh mắt lấp lánh nhìn lại!
Kỳ thực chúng ta chỉ là chờ mong bình thường Salazar thân người đuôi rắn!
Thật không có đặc biệt chờ mong!!!
“Để tôi nghĩ một chút.” Salazar nhíu mày, ở trong đống kiến thức truyền thừa khổng lồ của mình tìm kiếm phương thức khiến cho phần trên biến thành người.
Nhóm tiểu phù thủy tiếp tục ánh mắt lấp lánh!
Từ từ suy nghĩ không nên gấp gáp! Chúng ta có thể chờ a!!!
Rất nhanh, Salazar niệm một chú ngữ, một trận lục quang hiện lên, bên dưới áo choàng của hắn thực sự có một cái đuôi rắn!
Song bào thai lập tức nhiệt liệt vỗ tay.
Salazar có chút không quen vẫy vẫy đuôi, muốn đứng lên, kết quả bẹp một chút té xuống đất. Harry lại càng hoảng sợ, nhanh chóng đỡ hắn lên. Salazar cầm lấy cánh tay của cậu muốn ổn định lại thân thể của mình, thế nhưng lại không có cách nào cân đối, loạng choạng như uống rượu say.
“Không được, tôi đứng không vững.” Hắn co thành một đoàn ở trên ghế dài: “Nửa người trên quá nặng, trọng tâm cách mặt đất rất cao, căn cứ nguyên lý đòn bẩy tôi cần một lực lớn hơn để chống đỡ, nhưng những sợi cơ ở đuôi rắn đã định trước không có cách nào duy trì lực liên tục, huống chi đuôi rắn cùng mặt đất tiếp xúc quá hẹp, khi mà bên trên tạo áp lực xuống càng thêm khó chống đỡ, rất dễ mài mòn lân phiến ở bụng!”
Bọn nhỏ nhà Weasley toàn bộ bị nói mộng ép: “…”
Vì cái gì lại có kết luận khoa học như thế, chúng ta điều không phải ở thế giới ma pháp sao?
“Ngyên lý đòn bẩy… Sức chịu nén gì gì đó…” Ron đầy mặt luống cuống: “Đều là gì?”
Salazar dùng ánh mắt của học bá nhìn xuống học tra mà nhìn hắn, từ trong bao móc ra một quyển “Nuôi heo bách khoa toàn thư” đưa cho hắn, lời nói thấm thía: “Tôi nghĩ các cậu hẳn là phải đọc nhiều sách.”
“… Tôi học được cách nuôi heo là có thể hiểu được ngài đang nói gì sao?” Ron duy trì biểu tình mờ mịt nhìn quyển sách trong tay, con heo trắng trắng mềm mềm trên bìa giống như đang nhìn hắn bằng một ánh mắt chế nhạo.
“Há, cầm nhầm.” Salazar lục lọi một lần nữa móc ra một quyển sách từ trong túi. Hắn vẫn dựa theo Ade Ryan chỉ thị nhắm mắt lại, cho nên không nhìn thấy mình lấy sách gì ra, chỉ có thể dựng bìa sách lên cho Harry xem: “Đây là cái gì?”
Harry: “Ây… “Bá đạo Cự Long thích ta”?”
“Cũng không phải quyển này, đây vốn là quyển lão sư viết cho tôi nhìn.” Salazar gập sách lại: “Ngô, đặt ở chỗ nào…”
Harry tâm tình phức tạp: “Tại sao muốn viết cho cậu xem cái này…?”
“Bởi vì ngoại trừ tôi không ai muốn nhìn thứ mà hắn viết.” Salazar thành thực nói.
Vậy ngài cũng không cần xem a!!! Tam quan của ngài đã đủ làm tôi lo lắng!!! Sách này vừa nghe liền biết không phải thứ tốt gì!!! Ngài làm một con rắn nghiêm chỉnh không được sao!!! Harry ở trong lòng rít gào.
“Tìm được rồi!” Salazar rốt cục lấy ra quyển sách mà hắn muốn cầm, bỏ vào trong tay Ron, lời nói sâu xa: “Quyển “Vật lý sơ trung” này cho cậu, cậu nhất định phải đi học cho giỏi, làm một thiếu niên giỏi khoa học.”
Ron: “…”
Slytherin các hạ, họa phong này của ngài không đúng lắm a?
“… Cậu đều xem hiểu?” Harry tâm tình phức tạp.
Chúng ta còn không hiểu tri thức khoa học bằng cổ nhân ngàn năm trước!
“Kỳ thực tôi cũng không hiểu hết.” Salazar nói: “Ví dụ như, trên đó nói chung ta ở trên một thứ hình cầu, mặt trời là tròn, ánh trăng cũng là tròn, ngay cả sao trời cũng là tròn, hơn nữa tất cả đều không ngừng chuyển a chuyển… Thế nhưng vẫn rất có đạo lý! Tôi đã đặc biệt bắt một con cự quái cùng một con chó ba đầu cùng thả từ trên tháp xuống dưới, chúng nó thực sự đồng thời rơi xuống đất!”
Harry: “…”
Thật không hỗ là tổ tiên của ta ngay cả làm thí nghiệm đều uy vũ khí phách như thế!
Mau tỉnh lại Harry, tại sao cậu lại dễ dàng tiếp nhận thiết lập này dễ dàng như vậy?!
Thật chẳng lẽ thực sự muốn gọi Voldemort là gia gia sao?!
Có thể hay không khiến bệnh hậm hực của Dumbledore giáo sư càng nặng thêm a, cụ mắc chứng si ngốc tuổi già đã rất cực khổ rồi!
… Được rồi chó ba đầu và cự quái rốt cuộc là từ đâu tới a!
“Harry, sắc mặt của cậu không đúng lắm.” Hermione ân cần nhìn cậu: “Cậu trúng phải câu thần chú gì sao, mặt của mặt của cậu quả thực như bảy sắc cầu vồng.”
Buổi chiều, Salazar và Draco đi thăm Godric ở trong phòng y tế. Vốn có cũng muốn gọi Harry, thế nhưng cậu ta tinh thần hoảng hốt, không nghe được lời mời này, bọn họ không thể làm gì khác hơn là tự mình đi. Khi đến trước cửa phòng y tế, Draco có chút do dự: “Bà Pomfrey không quá thích người đi vào quấy rối bệnh nhân…”
“Godric không có bệnh, hắn chỉ là bị thương, cho nên không tính là bệnh nhân.” Salazar nói.
Draco: “…”
Hình như rất có đạo lý nhưng căn bản không phải vậy có được không?
Salazar đã đẩy cửa phòng y tế ra.
Bà Pomfrey đang bận rộn gì đó trước tủ ngẩng đầu nhìn hắn, phản xạ có điều kiện đưa cho Salazar một hộp bánh quy, sau đó mới nói: “Các ngài là tới thăm Gryffindor tiên sinh?”
Salazar cắn bánh bích quy gật đầu.
“Bọn họ đang ở bên trong.” Pomfrey nhìn bộ dáng nhu thuận ăn bánh quy của hắn, mang theo một nụ cười của mẹ nhẹ nhàng tránh ra.
Draco yên lặng đi theo phía sau hắn bước vào phòng y tế. Cái thế giới xem mặt này hắn càng ngày càng không hiểu.
Godric sớm đã thức dậy, đang tựa ở đầu giường xem thư. Hắn nghe tiếng bước chân của hai người, cất sách vào trong túi quần của mình, cười lên tiếng chào: “Sớm a, Draco, Sasa.”
“Không được gọi tớ là Sasa!” Salazar răng rắc răng rắc cắn bánh bích quy, nghiêng mắt nhìn hắn.
Draco đã có thể không nhìn đối thoại thông thường của mọi người. Hắn nhìn thấy đống độc được ở đầu giường của đối phương rất là đồng tình: “Những thứ này đều là ngài uống sao?”
“Đúng vậy, nửa đêm hôm qua thực sự rất khát, tìm không được nước liền uống hai bình bổ huyết tề.” Godric gật đầu.
Draco: “… Hắc?”
Đây là vị giác vĩ đại như thế nào mới có thể coi bổ huyết tề là nước a!!!
“Cũng khá tốt, còn tốt hơn cơm mà tôi nấu.” Godric nhún vai.
… Cậu rốt cục nấu ăn tồi tệ như thế nào a!!! Draco phá vỡ. Cơm đều có thể nấu thành vị con chuột của bổ huyết tề, ngài giống như là đang trêu ta!!!
“Hắn am hiểu chỉ có nướng thịt mà thôi.” Ilhani ở một bên lành lạnh nói.
Godric không phục: “Tôi chỉ là cần luyện tập thêm!”
“Không không không, tớ có thể rõ ràng nói cho cậu biết, thủ nghệ của cậu luôn luôn chưa từng thay đổi, tất cả học sinh của cậu đều có thể chứng minh.” Ilhani mắt trợn trắng.
“Đệ tử của tôi?” Năng lực bắt lệnh trọng điểm của Godric và Salazar lại một lần nữa làm cho suy nghĩ của họ thay đổi: “Đúng nha, sau này tôi cũng thu đệ tử a… Tôi chắc chắn sẽ không thu loại đệ tử hay khóc nhè như Malfoy này, đệ tử của tôi nhất định phải dũng cảm mới được!”
Dậu duệ của Malfoy – Draco: “…”
Tại sao đang thảo luận trù nghệ lại đột nhiên cũng bị đâm một đao, tổ tiên của ta chính là hay khóc nhè thì! làm! sao!!!
“Các ngài đã nghĩ xong chuyện Halloween giả trang thành cái gì sao?” Draco lãnh tĩnh nói sang chuyện khác.
Godric nói: “Tôi muối giả thành Vu Yêu Vương…”
Draco: “… Godric ngài biết rõ Blizzard công ty năm nay vừa mới thành lập sao? Ngài nghe được từ Vu Yêu Vương từ đâu a!!!”
“Không biết, dù sao tôi là nghe lão sư nói, cảm giác rất lợi hại.” Godric lấy ra kiếm của mình: “Kiếm của hắn là Frostmourne, nghe rất tuyệt… Nhưng mà tôi am hiểu ma pháp hệ lửa, kiếm của tôi phải gọi là gì đây?”
“Lưỡi kiếm sắc bén của Gryffindor?” Ilhani đề nghị.
“…” Godric coi như không thấy tên tinh linh đã nghiện Game Online kia: “Salazar, cậu cảm thấy thế nào?”
Salazar chống má nhìn kiếm. Đây là bọn họ lén lấy từ trong bảo tàng của một lão giáo chủ, Godric lần trước trộm bảo đã thèm nhỏ dãi nó thật lâu, cho nên Salazar lần này cũng đem nó thành một trong những mục tiêu trộm, vì thế bọn họ vẫn cùng mười mấy vị Thánh Kỵ Sĩ liều mạng ngươi chết ta sống, cuối cùng khi độn thổ thì chẳng biết sai ở chỗ nào mà đi thẳng tới ngàn năm sau. Thanh kiếm này vô cùng có ý nghĩa với bọn hắn, đương nhiên phải có một cái tên đặc biệt.
“Frostmourne nghe lạnh như băng, không tốt đẹp gì cả!” Salazar suy nghĩ một chút: “Mới nãy cậu nói là am hiểu ma pháp hệ hỏa, không bằng…”
Draco nín hơi nhìn hắn. Trong ghi chép của lịch sử, thanh trường kiếm do yêu tinh chế tạo này của Godric vẫn không có một cái tên cụ thể, cách gọi lưu truyền từ xưa đến nay cũng chỉ là “Trường kiếm của Gryffindor”. Hắn biết mình sắp được chứng kiến một sự kiện lịch sử—— về tên gọi đích thực của trường kiếm Gryffindor rốt cục là gì!
Salazar nhận ánh mắt mong chờ của ba người, hắng giọng một cái: “Không bằng… gọi Hòa Diễm đi!”
Draco: “…”
Godric: “…”
Ilhani: “…”
Qua thật lâu, Godric mới hít sâu một hơi, hút linh hồn bay ra ngoài trở về. Hắn mặt không thay đổi nhìn Ilhani: “Tôi nghĩ tên của cậu tốt vô cùng, cứ quyết định như vậy đi, nó sẽ được gọi là Trường kiếm Gryffindor!”
“Nhưng mà tớ nói là Lưỡi kiếm săc bén của Gryffindor…”
” Trường kiếm Gryffindor!” Godric kiên định nhìn y. Ánh mắt của hắn đang thiêu đốt, giống như sư tử, trên mặt tràn ngập —— ai dám lại lấy một cái tên kỳ cục ta sẽ liều mạng với kẻ ấy a a a a a a a a a a a a!!!!
“… Được rồi, Trường kiếm Gryffindor.” Ilhani không thể làm gì khác hơn là thừa nhận tên này. Y quay đầu nói với Draco đang tan vỡ: “Hài tử, có có biết là cậu vừa mới chứng kiến lịch sử không?”
Draco: “… Ha hả.”
Loại hắc lịch sử này ta không muốn gặp một chút nào a!!!