Buổi tối, Godric ngủ ở phòng chữa bệnh.
Harry đến thăm hắn vô cùng giật mình: “Chúng ta chỉ không gặp một ngày, tại sao cậu lại làm cho mình thành như vậy?”
“Nếu như cậu có một lão sư có thể đè gãy xương sườn của mình, còn có một bằng hữu cho dù bị buộc vào cột cũng có thể dùng đuôi quật mình từ trên tháp rơi xuống thì cậu cũng sẽ giống như tôi.” Godric nói.
Ilhani nằm ở bên cạnh lành lạnh bổ sung: “Cậu nên thêm một cái điều kiện nữa —— mà cậu lại rất am hiểu tìm đường chết.”
Harry nghe vậy quay đầu nhìn y, lại lấy làm kinh hãi: “Anh là tinh linh lúc sáng? … Tại sao anh cũng bị thương?”
Ilhani nhìn trời: “Nếu như cậu bị một con cự long chán ghét tinh linh bắt được, thì cậu…”
Harry: “…”
“Tuy rằng không quá có thể hiểu được… Nhưng hai người muốn ăn táo không?” Cậu hỏi.
“Tôi không tìm thấy logic ở trong câu này ở đâu.” Ilhani nói: “Tôi muốn ăn.”
“Tôi cũng muốn!” Godric giơ lên cánh tay bị quấn đầy băng vải.
Cậu bé ngoan Harry bắt đầu gọt táo, vừa gọt vừa nói: “Trước khi tới tôi đã nhìn thấy sư phụ của cậu… Ách… Ade…”
“Ade Ryan.” Godric tri kỷ nói.
“Đúng, Ade Ryan tiên sinh, hắn cầm lấy Salazar đi ngủ.” Harry nói: “Có nên lo không? Tôi thấy Salazar giống như không vui lắm…”
“Hắn hẳn là sớm đã thành thói quen đi, lão sư rất thích ôm hắn đi ngủ, dù sao hắn chính là đồ cất giấu trân quý nhất của lão sư… Ngay cả khi có lúc lão sư không cẩn thận xoay thân đè bẹp hắn.” Godric buông tay: “Cậu phải tin tưởng, Salazar thực sự rất chịu ép, nếu không hắn không có khả năng sống lâu như vậy…”
“Hình như tôi đã hiểu tại sao Salazar lại mất hứng.” Harry đồng cảm nói. Mỗi lần cậu bị biểu ca Dudley đặt ở trên mặt đất đều cảm thấy mình sắp bị ép chết, cái loại cảm giác này vô cùng không tốt đẹp
“Không nói cái này, hôm nay các cậu có học gì hay không?” Godric hỏi.
“Phi hành khóa tính sao?” Harry nói: “Tôi cảm thấy rất tốt, Draco hình như không mấy vui vẻ, bởi vì lần đầu tiên tôi bay cao hơn hắn, cho nên hắn không chịu đi cùng tôi đến nhìn cậu.”
“Tôi vẫn không thể nào lý giải được logic của các cậu.” Ilhani xen mồm.
“Lẽ nào lúc cậu mười một tuổi không nói sai ngữ pháp sao?” Godric bất mãn hỏi.
“Lúc mười một tuổi tớ vẫn còn ở trên mẫu cây, sẽ không nói. Lúc tinh linh bọn tớ rơi xuống đất thì đã 100 tuổi.” Ilhani nói.
Godric: “…”
Harry: “…”
Tuy rằng Salazar không ở đây, nhưng tam quan cũng không vì vậy mà cảm thấy dễ dàng a…
“Phi hành khóa là ngồi trên chổi bay bay sao?” Godric gặm một miếng táo mà Harry đã gọt xong. Nể mặt quả táo, hắn không nói nốt câu ‘Cậu không cảm thấy ma sát sao (Ý của bạn ý là khi ngồi chổi không bị cọ vào chỗ mà ai cũng biết đó)’.
“Đúng, còn có Quidditch.” Nói lên cái đề tài này Harry rõ ràng hưng phấn hẳn lên: “Cậu biết Quidditch sao? Đó là một loại vận động ở trên chổi!”
“Nghe rất thú vị.” Godric lại cắn một cái, mơ hồ không rõ hỏi: “Cụ thể như thế nào?”
“Tôi còn không hiểu quy tắc lắm, chỉ nghe Ron và Draco nói qua một chút, hình như phải ném quả bóng vào trong cầu môn của đối phương, còn có một quả bóng bay tới tay lui quấy rầy đội viên, cùng với một quả Golden Snitch rất nhỏ, chỉ khi bắt được nó mới có thể chấm dứt trận đấu.” Harry nói.
Godric suy nghĩ một chút: “Quy tắc còn thật đơn giản…”
Nằm ở một bên Ilhani không lên tiếng nhìn bọn họ, trong mắt có vật gì lóe lên. Nếu như y nhớ không lầm, ‘Quidditch’ thật ra là Godric phát minh, một ngày nào đó hắn đột nhiên dựng lên hai cái cột dài bằng hai người, gọi đám học sinh của mình cầm chổi chơi một trò chơi. Hắn nói cho học sinh của mình loại trò chơi này là Quidditch, cũng nói qua quy tắc. Loại trò chơi này rất nhanh đã nhận được sự hoan nghênh, bọn họ từng đời một truyền thừa xuống phía dưới, dần dần, một cầu môn biến thành ba, bỏ Golden Snitch, hai loại bóng khác cũng có tên, mà quy tắc cũng biến thành càng kỹ càng hơn…
Thời gian thật là một thứ kỳ diệu.
Ilhani cô đơn nở nụ cười.
Đáng tiếc…
“Đây, táo của anh.” Harry đem một quả táo đã gọt xong cho y.
“Cảm ơn.” Ilhani nở nụ cười với cậu.
Harry có chút tò mò nhìn y vươn tay, trên mu bàn tay có hai vết thương nhìn qua là đã biết là do xà làm: “Anh đã từng bị rắn cắn sao?”
“Đúng vậy, bị một tiểu độc xà ghê gớm, có thói quen ẩm thực khác thường, có ba cái sừng cắn.” Ilhani thu tay về. Trên tay hắn còn lưu lại hai cái lỗ nhỏ mà hôm đó bị Salazar cắn ở Hẻm Xéo.
Godric nhìn về phía y, không chú ý mình lại nói ra xà ngữ: “Cậu mà nói như vậy trước mặt Salazar xem hắn có cho cậu một vết đối xứng ở tay bên kia không!”
“Mời nói tiếng Anh.” Ilhanni liếc hắn. Cho dù vì để dễ nói chuyện hơn với Salazar mà y đã học qua xà ngữ, nhưng một ngàn năm không có luyện tập đã sớm quên sạch được không.
“Nguyên lai là Salazar cắn?” Harry không chú ý Ilhani nói gì, cậu giật mình nhìn Godric: “Hắn là xà có độc sao?”
“Đương nhiên, chẳng lẽ cậu không biết xà ba sừng đều là xà có độc?” Godric làm cái mặt quỷ, đột nhiên sửng sốt: “Đợi đã…tại sao cậu lại biết nói xà ngữ?!”
“Cái gì?” Harry mờ mịt.
“Xà ngữ! Cậu đang nói xà ngữ!” Godric chuyển sang tiếng Anh, khϊếp sợ nhìn cậu
“… Tôi nói xà ngữ?” Harry không biết rõ tình huống: “Thật sao? Ách… Hình như là, tôi có thể nghe hiểu xà ngữ, cho nên chắc là cũng sẽ nói đi…?”
Godric thoáng cái ngồi dậy từ trên giường: “Điều đó không có khả năng! Nhân loại không có khả năng học được xà ngữ, trừ phi cậu đã từng có một khế ước với một con xà, có lẽ có huyết mạch…Slytherin…”
Hắn hoảng sợ chuyển hướng Ilhani: “Cậu bảo với tôi Salazar là gay!!!”
“Đừng có mà làm lớn chuyện như thế, cậu đã quên Voldemort cũng sẽ nói xà ngữ rồi sao, hắn chính là hậu duệ của Slytherin, chỉ là không có quan hệ gì tới Salazar mà thôi.” Ilhani liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn một chút Harry: “Tôi nhớ huyết mạch của Slytherin chỉ còn lại có một người, xem số tuổi của cậu… Cậu là tôn tử của Voldemort sao?”
Harry: “… Hả?!!!”
Voldemort không phải là cừu nhân gϊếŧ cha của tôi sao?! Hơn nữa ba mẹ của tôi cũng không có họ... Đợi đã, Voldemort rốt cuộc họ gì?
Harry rơi vào trầm tư.
Voldemort, tên này vừa nghe liền biết không phải là tên thật, có lẽ giống như nghệ danh của những minh tinh kia… Cho nên trước khi hắn xuất đạo rốt cục có tên là gì? Cũng không thể là Evans, cả nhà mẹ đều là Muggle… Cho nên hắn kỳ thực họ Potter?
Lại nói tiếp, vì cái gì mình lại không có một thân thích nào họ Potter chứ? Lẽ nào…
Một suy nghĩ đơn giản được hình thành trong đầu Harry: Voldemort là người theo chủ nghĩa thuần huyết, có lẽ là hắn bất mãn với việc ba ba cưới mẹ xuất thân từ Muggle, cho nên đuổi ba ra khỏi cửa? Nói không chừng còn đoạn tuyệt quan hệ cấm người khác tới vấn an hắn? Bởi vì căm hận con trai duy nhất của mình lại không nghe lời mình, cưới phù thủy xuất thân Muggle, cho nên mới tức giận muốn gϊếŧ chết bọn họ? Thế nhưng cuối cùng mình vẫn là cháu trai của hắn, cho nên hắn đột nhiên nhẹ dạ mới thả mình? Sau đó phát hiện mình tự tay gϊếŧ chết con trai của mình nên mới bi phẫn tự sát? Cái này có thể giải thích tại sao mình là một đứa trẻ mà có thể sống sót dưới tay của Voldemort, ngược lại chính hắn lại chết!
Nghĩ thông suốt những thứ này, Harry bừng tỉnh đại ngộ.
Ánh sáng màu xanh, tiếng hét chói tai trong trí nhớ của cậu chậm rãi biến thành một đoạn đối thoại…
“Phụ thân! Không, ngài không thể làm như vậy!”
“Tránh ra! James! Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý con ở cùng với một tên máu bùn! Các con lại còn có một hài tử!”
“Không! Phụ thân cầu ngài bỏ qua chúng con! Con và Lily thực sự yêu nhau!”
“Con là sỉ nhục của nhà Potter chúng ta!”
“Phụ thân! Nếu như ngài bất mãn có thể trừng phạt một mình con! Không được liên lụy Lily và Harry!”
“Con dĩ nhiên vì một máu bùn mà đối nghịch với ta?! James, ta không có đứa con trai như con! Tránh ra!”
“Nể mặt Harry! Xem ở mặt mũi của tôn tử ngài! Không —— ”
Harry điên cuồng lắc đầu, nỗ lực lắc đoạn đối thoại đáng sợ này ra khỏi đầu, thế nhưng cậu thất bại, đoạn đối thoại này lại đang liên tục tiếp diễn.
“Không! Lily! Phụ thân! Không!”
“Trở lại với ta, đây là lần cuối cùng ta tha thứ cho con!”
“Ngài gϊếŧ chết người yêu của con! Con tuyệt đối sẽ không trở lại gia tộc với ngài!”
“James! Con muốn làm gì? Không —— ”
“James! Không! Con không thể như vậy!”
“James! Nhìn Harry! Nhìn con của con! Con không thể chết được!!!”
“James! Nhi tử thân ái của ta! Trời ạ, rốt cục ta đã làm cái gì!”
“…”
“Harry, cậu có khỏe không?” Godric quơ quơ tay.
“Tôi… Không tốt lắm…” Harry xanh cả mặt. Đây là nguyên nhân tại sao mỗi khi cả nhà gì nói đến phụ thân của cậu đều vô cùng căm hận sao? Bởi vì kỳ thực mẹ của cậu chết ở trong tay của ba cậu? Đây chính là nguyên nhân mọi người không nói cho cậu biết chân tướng?
“Cậu không cần như vậy.” Ilhani an ủi: “Tuy rằng sau này hắn làm cho cái mũi của mình biến mất, nhưng hắn lúc còn trẻ vẫn là rất anh tuấn, tôi đảm bảo không mũi không phải là gen di truyền… Kỳ thực dung mạo cậu cũng không rất giống hắn, khả năng càng giống như bên của mẹ cậu một chút? Tóc đen xanh ngược lại được kế thừa từ Slytherin…”
Cho nên tổ phụ ta còn không có mũi?! Harry hoảng hốt nghĩ.
“Slytherin đều là tóc đen mắt xanh?” Godric hiếu kỳ
“Theo như tớ đã thấy, không sai.” Ilhani khẳng định, lại có chút do dự nhìn Harry: “Thế nhưng đây là lần đầu tớ thấy có một người có mái tóc như thế… ân, một Slytherin rất có tinh thần.”
Godric chợt nhớ tới một việc: “Kỳ thực có một chuyện tôi đã hiếu kỳ rất lâu rồi… Vũ Xà biến hóa lẽ nào không có quan hệ gì đến nguyên hình của chúng nó sao?”
“Vì cái gì hỏi như vậy?” Ilhani không giải thích được.
“Tôi vẫn cảm thấy Sal biến thành hình người hẳn là tóc hồng mắt hồng.” Godric dùng ngón tay vẽ một bức tranh trong không khí, một con Vũ Xà xuất hiện trước mặt, nó có một linh vũ dài màu đỏ cùng một đôi mắt đỏ, phía sau còn có một cái cánh nửa trong suốt, mỏng như sa: “Còn có cánh của hắn…sau khi biến hóa thì đi nơi nào?”
“Tại sao cậu không hiếu kỳ hắn dài ra tay chân từ đâu?” Ilhani tức giận hỏi ngược lại.
“… Đúng vậy!” Godric đập tay: “Salazar căn bản là không có tay chân có được không? Sau khi hắn biến thành hình người làm thế nào để biến ra địa phương mà hắn vốn không có?”
Ilhani suy nghĩ một chút: “…”
Chờ một chút, đây chính là vấn đề!!! Vì cái gì hắn luôn luôn không nghĩ tới?!
“… Tại sao cậu không hỏi trực tiếp hắn?” Ilhani không muốn rụt rè.
“Cảm giác không quá lễ phép… Không bằng làm thí nghiệm, cậu đi giật rơi linh vũ của hắn, nhìn hắn sau khi biến thành người có bị trọc đầu hay không?” Godric vuốt cằm đề nghị.
“… Godric, đừng quên cậu không đánh lại tớ. Cậu nghĩ muốn bị đánh sao?”
“Tôi chỉ
nói mà thôi… Ai nha!”
Hai người cãi nhau, lưu lại một mình Harry còn đang giãy dụa với vấn đề Voldemort rốt cuộc có phải gia gia của cậu hay không.
… Cho nên rốt cục có phải hay không?