Bảo Bảo cũng chính là Tôn Bảo Bảo hai má đỏ bừng, mắt nhắm tịt lại, cầm bình nước bị mặt trời thiêu đốt đến nóng lên hút một ngụm, có chút đờ đẫn hỏi:
“Gì, anh Nhị Hùng nói gì thế?”
Khi xe bắt đầu giảm tốc độ cũng có nghĩa là sắp tới ngôi làng rồi.
Nhị Hùng thả chậm tốc độ của máy kéo, lúc này gia đình chú Trương đang chăn dê ở cửa thôn nên anh ấy phải cẩn thận một chút. Nếu không cẩn thận chạm vào dê thì dì Trương xé xác anh ra mất.
“ Anh nói là tại sao em lại muốn bán tiệm cơm kia?” Xung quanh tiếng ve kêu rả rích, còn cộng thêm cả tiếng gió và tiếng kêu của gà vịt. Trời ạ! Nhị Hùng chỉ có thể hét thật to.
Tôn Bảo Bảo thầm thở dài: “ Làm gì có ai vô duyên vô cớ mà bán cơ nghiệp của tổ tiên, đương nhiên là em thiếu tiền rồi!”
"Sao, sao vậy? Là chuyện của chú Tôn sao? Việc của chú Tôn chưa giải quyết được sao?"
Tôn Bảo Bảo ngồi dậy, cầm lấy cái mũ rơm đội lên đầu rồi nói: “ Bán xong tiệm cơm em sẽ giải quyết chuyện đó.”
Ba của cô, tức là chú Tôn trong miệng anh Nhị Hùng, nhóm bạn bè thân tín của ông gọi ông là "người tốt" của gia đình nhà họ Tô - cũng là Tôn Bỉnh Trung!
Tôn Bảo Bảo nghĩ đến đây liền tức giận, người tốt như cái gì, rõ ràng ông ấy là người ngu xuẩn nhất thế gian!
Nghe thấy giọng điệu bất lực của Bảo Bảo, Nhị Hùng không khỏi gãi đầu, dù gì ông ấy cũng là chú của anh nên không biết nói như nào nữa!
Đối với người ngoài, chú Tôn có phải người tốt không?
Có!
Nhưng đối với Tôn Bảo Bảo và dì Tôn - người vợ đã mất mười mấy năm có tốt hay không?
Chắc chắn không!
Vì sao gia đình nhà họ Tôn chỉ còn lại một tiệm cơm , không phải là bởi vì sự tốt bụng của chú Tôn sao?
Cô nhi viện lớn nhất ở núi Thanh Thành do chú Tôn xây dựng .
Viện dưỡng lão lớn nhất cũng do chú Tôn xây nên.
Hiện giờ, trường trung học trọng điểm "Trường trung học sao đỏ" mà mọi người ở Thanh Thành Sơn đều rất muốn vào cũng được xây dựng bởi chú Tôn hơn hai mươi năm trước.
Kể từ khi Tôn Bảo Bảo ra đời đến nay gia tài bạc triệu cô vốn được thừa kế chỉ còn lại một tiệm cơm nhỏ và một ngôi nhà tổ đổ nát.
Chú Tôn mất vì bệnh cách đây ba tháng. Không ngờ, trước khi qua đời, có một chủ nợ tìm đến cửa, nói rằng chú Tôn làm người bảo lãnh cho một người bạn, người bạn này không trả được nợ nên ra nước ngoài trốn!
Chú Tôn nghe thế xong liền qua đời bỏ lại Tôn Bảo Bảo mới tốt nghiệp đại học xong.
Nói thật, nếu Nhị Hùng có người ba như vậy thì cũng không biết phải làm sao nhưng ngoại trừ Bảo Bảo và dì Tôn thì chẳng ai trong thôn này có tư cách nói chú Tôn cả.
Ngay cả dì Trương - người xảo quyệt nhất trong làng, mỗi khi nói đến chú Tôn chỉ có thể than tiếc, nhân tiện còn nói “Ông trời không phụ lòng người.” bởi nhà nào trong làng cũng đều nhận được sự giúp đỡ của chú Tôn.